Đại quân của Lục Thất trực tiếp rút lui đến khu vực núi Vương Ốc, mới dừng rút lui, vì có các lộ quân Tiết Độ Sứ địa phương Hà Dương, Bảo Nghĩa, Chương Đức, Nghĩa Thành, Trung Võ v.v... cùng với quan binh châu huyện tập kết mà tới, thêm một vạn thủ quân Lạc Dương, gộp lại có gần bốn vạn Chu quân.
Có bốn vạn Chu quân tập kết, Lục Thất không thể rút lui nữa, sau khi cùng chủ soái các quân khơi thông, liền chiếm đóng khu vực núi Vương Ốc triển khai đối chiến với Liêu quân và phản quân, núi Vương Ốc có thể nói là một đường che chắn cuối cùng của thành Lạc Dương, Lục Thất nếu như lại lui nữa, tất nhiên sẽ khiến Liêu quân tiên phong tiến đánh Lạc Dương.
Liêu Quân và phản quân hợp lại có hai mươi vạn đại quân, vẫn luôn truy kích cắn không tha quân lực của Lục Thất, Lục Thất cũng buồn bực không thôi, quân đội Liêu quân đột kích Trung Nguyên, bình thường đều lấy cướp bóc là chính, như thế nào lần này Liêu Quân không quan tâm đến tất cả hướng về nội địa Trung Nguyên đuổi giết, giống như có thâm cừu đại hận với mình.
Lục Thất là không biết, Thống soái của Liêu quân có thù với hắn, Thống soái Liêu quân mượn đường tấn công Trung Nguyên này, chính là tên Thống soái thất thủ phải lui quân ở Cư Diên Hải kia, tên Gia Luật Tề Cách, thất bại ở sa mạc Cư Diên Hải, khiến cho Gia Luật Tề Cách sau khi về nước chịu nhục mạ trách móc, cho nên Gia Luật Tề Cách không để ý đến ước định với Tấn quốc công, khăng khăng phải đuổi giết quân lực của Lục Thất.
Tấn quốc công muốn cầu Gia Luật Tề Cách cùng nhau trực tiếp tấn công Khai Phong Phủ, chỉ cần đánh hạ Khai Phong Phủ, Chu quốc sẽ lầm vào hỗn loạn, nhưng Gia Luật Tề Cách cố chấp đuổi giết quân lực của Lục Thất, với lại quân lực Lục Thất vừa vặn rút lui về hướng Lạc Dương, khoảng cách từ Lạc Dương đến Khai Phong Phủ không tính xa, cũng coi như là trăm sông đổ về một biển, mười lăm vạn đại quân của Tấn quốc công đã qua Lộ Châu cùng với mười vạn Cấm quân của Khai Phong Phủ phát ra sa vào đối chiến.
Núi Vương Ốc bên này, quân lực địa phương tập kết chỉ có thể lấy Lục Thất như thiên lôi sai đâu đánh đó, vì người đóng giữ Lạc Dương Tào Vương vậy mà không có đích thân đến tiền tuyến, co đầu rụt cổ ở hậu phương trong thành Lạc Dương, Lục Thất là Ngu quốc công, Đại tướng quân Hoài Hóa, Phò mã Đại Chu, Tào Vương không đến, vào thời điểm sắp khai chiến bất kỳ một chức quan nào của Lục Thất đều có tư cách Thống soái.
Lục Thất ở núi Vương Ốc áp dụng chính là phòng giữ là chính, lợi dụng địa thế vùng núi cùng với Liêu quân và phản quân triển khai trận địa chiến tranh tranh đoạt, trong quân của Lục Thất tuy rằng không có Thần Tí nỏ, nhưng cung tiễn võ bị cũng đủ, hắn xung phong đi đầu, đích thân ở tuyến đầu ngoài cùng dùng cung tiễn tấn công địch, hơn nữa chuyên môn bắn chết quan tướng của địch.
Lục Thất thân là Thống soái không thích hợp xung phong, nhưng mấy chục viên mãnh tướng thuộc hạ vô cùng anh dũng xung phong xông vào trận địa, cùng với Liêu quân vọt tới xông vào chém giết, Lý Bảo và Lỗ Hải càng là dũng cảm nhất trong số mãnh tướng, búa sắt rìu lớn, toàn thân đẫm máu, căn bản phân không rõ người mình có bị thương hay không, có mãnh tướng sẽ có lính dũng, năm vạn bộ quân của Lục Thất mỗi người đều anh dũng không sợ hãi, ba vạn kỵ quân còn lại là áp trận.
Quân lực của Lục Thất bán mạng, chủ soái các quân lực khác không dám sơ suất, cũng nghiêm khắc ra lệnh cho cấp dưới chủ động xung phong, qua nửa ngày, trên vùng núi trở thành Tu La địa ngục, xác chết rải rác khắp nơi chồng chất lên nhau, máu tươi chói mắt nhiễm đỏ cả đất đai tảng cỏ, sau một hồi chiến đấu kịch liệt, hai bên trả giá gần ba vạn sinh mạng, thương vong bên tám lạng đàng nửa cân.
Ô... một tiếng kèn sừng trâu hiệu lệnh trầm đục vang lên, năm vạn kỵ quân Liêu quân chuyển động, có một vạn kỵ quân bắt đầu hướng về vùng núi tiến công, Lục Thất cắn răng buông xuống đại cung, dặn dò bộ quân rút lui phòng thủ Lạc Dương, địch đông ta ít, lại không thể chạy vào trong núi dựa vào địa thế hiểm trở chiến đấu, chiến đấu như vậy tiêu hao dần, sẽ càng ngày càng bất lợi, cuối cùng hoặc là lòng quân sụp đổ hoặc là toàn quân bị tiêu diệt.
Lục Thất lên chiến mã, đích thân dẫn đầu một vạn kỵ binh nghênh chiến kỵ binh Liêu quốc, kỵ binh Liêu quốc bắt đầu xung phong, vì vùng núi không bằng phẳng không rộng rãi, cho nên kỵ quân không cách nào triểu khai thế đánh như sấm chớp, chỉ có thể hỗn độn xông tới trước, sau khi Lục Thất nhìn thấy, hạ lệnh lưu lại một vạn bộ quân.
Một vạn bộ quân nhận lệnh thủ vững vùng núi, các quân lực khác vội vàng rút lui rời khỏi, nói là rút lui rời khỏi, cũng là cả một đám giống như dê rừng hoảng sợ chạy như điên, mắt thấy kỵ binh Liêu quân giống như đàn trâu rừng gần kề, cung tiễn thủ của một vạn bộ quân bắt đầu công kích.
Sau một hồi mưa tên, chỉ bắn rơi nghìn kỵ binh, Lục Thất vung thương lớn dẫn đầu xông ra ngoài, các kỵ binh khác lập tức cưỡi ngựa chạy theo, một vạn kỵ binh ý chí chiến đấu dâng trào, chửi mắng gào thét vung vũ khí trong tay.
Hai bên kỵ binh giống như đàn trâu rừng ầm ầm va chạm xung phong liều chết, Lục Thất một thân minh quang soái giáp, thương lớn hung ác đâm vào yết hầu địch nhân, một đâm một đẩy một lùi, thương lớn nuốt vào nhả ra có chút giống như rắn độc thè lưỡi, đem Liêu Quân giết rơi xuống ngựa, chiến mã của hắn cũng choàng áo giáp, cả người lẫn ngựa đã thành kỵ binh trọng giáp.
Mà kỵ binh Liêu quân hơn phân nửa đều là bọc áo giáp da, binh khí cũng hầu như đều là trường đao, đó là đặc sắc của kỵ binh thảo nguyên, coi trọng tính cơ động, theo lý mà nói trong lúc tấn công tính linh hoạt vô cùng mạnh, nhưng hôm nay nơi tác chiến là vùng núi, không có cách nào triển khai quá nhiều tư thế quân đội linh hoạt, kỵ quân hai bên chỉ có thể mấy trăm người giao phong.
Hai bên đối chọi nhau ở vùng núi, chủ soái bộ quân ở phía sau Lục Thất rất có ánh mắt chiến lược, lập tức mệnh lệnh cung tiễn thủ chạy lên phía trước bắn ngửa, mưa tên đa số lướt qua kỵ quân Lục Thất dẫn đầu, rơi đến hậu trận của quân địch, quân địch bị mưa tên công kích, lập tức chết bị thương rất nhiều, không khỏi kinh sợ cũng lấy cung bắn ngửa phản kích.
Thu đao bắn tên dưới trạng thái đọ sức gần, Liêu quân rất nhanh trả giá sai lầm, một đoàn kỵ binh lấy Lục Thất cầm đầu, giống như mũi tên nhọn xuyên qua kỵ binh Liêu quân, vọt tới trước mắt Liêu quân thu đao bắn tên, Lục Thất vung đại thương tàn nhẫn đâm lê, hậu trận của Liêu quân một mảng hoảng loạn, đều thúc ngựa trốn tránh, kết quả va chạm lẫn nhau sa vào hỗn loạn, Liêu quân đều ném cung rút đao, nhưng vừa xuất hiện tình trạng hỗn loạn liền khó có thể chỉnh lại trật tự, rất nhiều kỵ binh Liêu Quân chỉ có thể quay đầu chạy, ý đồ triển khai khoảng cách để phản công, nhưng vừa lui liền dẫn phát cảnh tháo chạy.
Kết quả một vạn kỵ binh Liêu Quốc tiến công, không ngờ xuất hiện cảnh tượng mấy nghìn kỵ binh bị đuổi giết, Lục Thất xung phong liều chết trăm thước, bỗng nhiên thúc ngựa quay đầu, các thuộc hạ kỵ quân khác tự nhiên cũng thúc ngựa quay đầu, mà kỵ quân Liêu quốc cũng lui trở lại, một trận mã chiến kết thúc có chút đầu voi đuôi chuột.
Lục Thất vừa chạy trở về trận địa, lập tức hạ lệnh một ngựa hai người cưỡi, hắn tự mình nhấc một bộ quân lên ngựa, sau đó điều khiển ngựa hướng về phía nam chạy trốn, các kỵ quân khác cũng đều dẫn theo huynh đệ bộ quân lên ngựa, chính là thương binh cũng mang theo, còn có rất nhiều bộ quân cướp được hơn một nghìn con ngựa của Liêu quân.
Kỵ binh của Liêu quân vừa trở về, tạo thành thế công của Liêu quân có ngăn cách, đợi đến khi phát hiện vùng núi bên kia giống như không có kẻ địch, đã là qua gần nửa giờ, Thống soái Liêu quân giận tím mặt, hạ lệnh truy kích.
Đại quân chặn hậu tuy rằng đi cuối cùng, nhưng sau khi chạy được hơn mấy chục dặm, đã gặp được Chu quân chạy trốn, Lục Thất hạ lệnh Chu quân chạy trốn có thể đi vòng rút lui đến Lạc Dương, không cần chạy thẳng đến Lạc Dương, mấy vạn đại quân sau khi nhận lệnh, lập tức phân ra chạy trốn trái phải, bọn họ cũng không muốn bị quân địch đuổi theo đánh lén.
Tuy nhiên Lục Thất lại mệnh lệnh hai vạn kỵ binh khác, mang theo hai vạn bộ binh thuộc quyền, một ngựa hai người cưỡi chạy thẳng đến Lạc Dương, tổng cộng sáu vạn đại quân, buổi trưa ngày hôm sau đã đến Lạc Dương.
Đến cửa phía bắc của thành Lạc Dương nguy nga đồ sộ, lại bị cầu treo và cửa thành đóng kín ngăn ở bên ngoài, Lục Thất đích thân đến sông đào bảo vệ thành, ở trên lưng ngựa ngẩng mặt hét:
- Ta là Ngu quốc công Lục Thiên Phong, lập tức mở cửa thành ra.
Trên tường thành có một quan tướng nhìn xuống, lớn tiếng trả lời nói:
- Tào Vương điện hạ có lệnh, không được mở cửa thành cho bại quân lâm trận bỏ chạy, bọn ngươi nếu muốn không có tội, nhanh đi ngăn chặn quân địch, nếu không ngày sau sẽ có họa vấn tội xét nhà.
Lục Thất giơ tay lên chỉ, nghiêm nghị giận dữ nói:
- Cẩu tặc thực có gan nói bậy, ngươi bảo với Tào Vương, hai mươi vạn đại quân Liêu quốc không tới nửa giờ nữa sẽ quân vây bốn mặt Lạc Dương, nếu y muốn làm tù bình, thì không cần mở thành.
Quan tướng kia nghe xong lập tức rời khỏi tường thành, một lát sau mới xuất hiện trên tường thành, cao giọng nói:
- Ty chức không có nghe rõ là Quốc công gia giá đáo, xin thứ tội.
Cầu treo dần dần hạ xuống, cửa phía bắc thành cũng mở ra, Lục Thất vẫy tay dặn dò một chút, lập tức có rất nhiều bộ quân tràn vào cổng thành, sau khi vào thành lên ngựa nói tiếp quản việc phòng ngự cửa bắc thành, Chu quân nguyên bản đều bị đuổi ra cổng thành.
Năm nghìn bộ quân trực tiếp vào thành xong, Lục Thất mới tiến vào thành Lạc Dương, hiện giờ thành Lạc Dương hẳn là còn có hai ba nghìn quân thủ thành, nhưng sau khi Lục Thất tiến vào thành, mới biết không ngờ trong thành có sáu nghìn quân thủ thành, mà tên quan tướng quát tháo kia cũng tránh né không thấy.
Lục Thất mới vào thành, liền nhìn thấy một chiếc xe chạy tới, trước xe còn có hai kỵ tướng lớn tiếng hô Tào Vương xa giá, nhường đường, Lục Thất nghe xong đi nghênh đón, xe vừa dừng, có hộ vệ đi theo mở cửa xe, lộ ra Tào Vương và một nữ nhân ở trong xe.
- Thần bái kiến Tào Vương điện hạ.
Lục Thất cung kính bái kiến.
- Ồ, Thiên Phong, Liêu quân thật sự có hai mươi vạn sao?
Tào Vương đờ đẫn hỏi.
- Có thể là hai mươi lăm vạn, có năm vạn là phản quân Thái Nguyên.
Lục Thất trả lời nói.
Tào Vương da mặt hơi động, dừng một chút, nói:
- Thiên Phong, bổn vương liền đi Khai Phong Phủ cầu viện binh, Lạc Dương ngươi thay mặt ta thủ thành.
Lục Thất ngẩn người, do dự một chút, nói:
- Điện hạ đích thân đi cầu viện binh, tự nhiên có thể nhanh chóng đến viện quân, chỉ là binh lính của thần không nhiều.
Tào Vương chau mày, chần chừ một chút, nói:
- Bổn vương mang theo một nghìn hộ quân là được, năm nghìn quân khác lưu lại thủ Lạc Dương.
- Thần lĩnh mệnh, trông mong điện hạ nhanh chóng mời viện quân đến.
Lục Thất cung kính nói.
Tào Vương gật đầu, vẫy tay, hộ quân đóng cửa xe, phu xe quay đầu xe ngựa vội vàng đi, Lục Thất nhìn xe ngựa rời đi lắc đầu, lập tức dẫn người tự mình đi tiếp quản việc phòng ngự và năm nghìn quân lực của thành Lạc Dương.