Kiêu Phong

Chương 18: Chiết duy trung




Lục Thất và Tiểu Điệp đang tán gẫu chuyện cũ thì người của Chiết thị đến, năm nam một nữ, vị Chiết thị tiểu nữ kia cũng đến, nhưng không thấy thập tứ tiểu thư của Dương gia đâu.
- Mỗ là Chiết Duy Trung, đây là muội muội của mỗ Hương Nguyệt, bốn vị này là dũng sĩ Phủ Châu.
Vừa gặp mặt, người thanh niên Chiết Duy Trung đã dùng thứ tiếng Khai Phong Phủ gượng gạo của mình giới thiệu, thẳng thắn đến mức khiến Lục Thất có chút bất ngờ.
- Ta tên Lục Thiên Phong, có thể gặp gỡ dũng sĩ Tây Bắc, là may mắn của ta.
Lục Thất hành lễ mỉm cười trả lời, cũng rất nhã nhặn.
Chiết Duy Trung gật đầu, Lục Thất mỉm cười nói:
- Kìa, các vị mời ngồi, hôm nay ta làm chủ.
Đám người Chiết thị chắp tay nhập tọa, Lục Thất tay cầm vò rượu, đích thân rót đầy cho đám nam nhân Chiết thị, sau đó ngồi xuống nâng chén nói:
- Nào, chúng ta uống trước một chén rồi nói.
- Được.
Chiết Duy Trung thẳng thắn đáp ứng, thưởng thức liếc nhìn Lục Thất một cái, cùng đồng bọn uống rượu trong chén.
Bỏ chén rượu xuống, Chiết Hương Nguyệt đứng dậy rót rượu, Chiết Duy Trung nhìn Lục Thất, cười nói:
- Người ta nói người phương Nam cổ hủ, nhưng Lục huynh đệ thì lại rất hào sảng.
- Những người phương Nam cổ hủ, đều là đạt quan quý nhân, bình dân và quân nhân, muốn cổ hủ cũng khó.
Lục Thất mỉm cười trả lời.
Chiết Duy Trung gật đầu nói:
- Mỗ muốn gặp Lục huynh đệ, là muốn tìm hiểu một chút tình hình phương Nam bây giờ.
- Chiết đại ca nói như vậy, cũng là điều ta muốn.
Lục Thất mỉm cười trả lời.
Chiết Duy Trung ngẩn người, nói:
- Huynh đệ muốn biết sự tình Tây Bắc.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Ta muốn biết, hiện trạng Chu quốc, liệu có thể nhất thống thiên hạ hay không.
Chiết Duy Trung gật đầu, nói:
- Huynh đệ muốn biết cái gì, xin cứ nói.
- Chiết đại ca, ta muốn biết, Chiết thị có bao nhiêu quân lực?
Lục Thất hỏi.
- Vĩnh An quân là sáu ngàn, nhưng nếu phát sinh chiến sự, gần như có thể toàn dân là binh, Chiết thị ta ở Tây Bắc, trị dân có ba mươi vạn, người có thể chiến, có thể đạt tới một nửa.
Chiết Duy Trung thẳng thắn hồi đáp.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Chiết đại ca bây giờ muốn biết tình hình gì của phương Nam?
- Nghe nói phương Nam quật khởi một Tấn quốc, khiến cho phương Nam rơi vào loạn chiến, mỗ muốn biết, tình hình phương Nam bây giờ.
Chiết Duy Trung nói.
- Nếu ta nói sự thật, Chiết đại ca có thể bí mật với Chu quốc không?
Lục Thất bình thản nói.
Chiết Duy Trung ngẩn ra, lập tức nói:
- Được, mỗ có thể giữ bí mật.
- Tình hình phía Nam, ta cũng không lâu trước đây mới dò la được chân tướng, tình thế nguyên bản là, Tấn quốc chiếm cứ Tây bộ Việt quốc, ép Việt quốc xưng thần, Trương thị của Đường quốc chiếm cứ Tô Châu và Thường Châu, Đường quốc mất đi Ngụy quốc xây dựng ở Tây bộ, Sở quốc bị Tấn quốc tiêu diệt, đồng thời tiến chiếm Kinh Châu.
Lục Thất bình thản nói.
- Ừm, những lời huynh đệ nói, giống hệt như những gì mỗ nghe được. Chẳng lẽ không còn điều gì khác?
Chiết Duy Trung nói.
- Điều khác, chính là Việt quốc đã không còn, Trương thị chiếm cứ Tô Châu và Thường Châu, cũng quy hàng Tấn quốc, bây giờ lãnh thổ Tấn quốc bắt đầu từ Thường Châu, kéo dài đến Kinh Châu.
Lục Thất bình thản nói.
- Hả, Việt quốc đã bị Tấn quốc tiêu diệt?
Chiết Duy Trung kinh ngạc nói.
- Việt quốc là bị Tấn quốc thôn tính, nghe nói Việt quốc sau khi quy phục Tấn quốc, không còn cùng Chu quốc kết thành liên minh ngầm nữa, thủy quân Việt quốc lặng lẽ loại bỏ năm vạn quân Chu quốc đồn trú Kim Sơn, Trương thị để không bị Chu quốc thôn tính, đã quy hàng Tấn quốc, cùng Tấn quốc công diệt Việt quốc, năm vạn Chu quân đóng tại Kim Sơn cũng là toàn quân bị diệt.
Lục Thất bình thản nói.
Chiết Duy Trung thần sắc ngưng trọng nói:
- Nói như vậy, Tấn quốc phía Nam đã vô cùng cường đại.
- Là vô cùng cường đại, Chu quốc bây giờ chỉ còn lại bốn châu vực, lại không thể chống đỡ thiên hiểm Tấn quốc, người đứng đầu Đường quốc lại là một kẻ ngu dốt cầu an, Đường quốc vị Tấn quốc thôn tính là chuyện sớm muộn, ta là Ninh Quốc quân đô ngu hầu trấn thủ Hấp Châu, tiếp giáp với Tấn quốc, cho nên thăm dò được Việt quốc cách đây không lâu, đã bị Tấn quốc nuốt chửng.
Lục Thất bình thản nói.
Chiết Duy Trung gật đầu, nghĩ một chút, hỏi:
- Nghe ý tứ huynh đệ, chẳng lẽ là có ý quy phục Chu quốc?
- Ta đang lựa chọn, Đường quốc khẳng định là không thể lâu dài, người đứng đầu Đường quốc cũng không dung nổi ta.
Lục Thất bình thản nói.
- Chủ nhân Đường quốc không dung nổi huynh đệ? Tại sao?
Chiết Duy Trung không hiểu nói.
Lục Thất mỉm cười, nâng chén mời rượu, sau khi uống xong, tự thuật một chút chiến sự Tây bộ và những chuyện ngu ngốc của chủ nhân Lý quốc, hắn đang có lòng lôi kéo Chiết thị, sau này, Tấn quốc nếu như chiếm cứ Ba Thục, vậy thì sẽ phải đối mặt với Hạ quốc, nếu cùng Phủ châu Chiết thị kết thành đồng minh, thì sẽ có thể kìm hãm xâm nhập của Hạ quốc.
Đương nhiên, nếu muốn lôi kéo Chiết thị, thì phải sở hữu thân phận có thể vừa mắt Chiết thị, nếu chỉ dựa vào một thân phận thất phẩm võ quan, sau hôm nay, Chiết thị cũng sẽ không để ý đến sự tồn tại của hắn, cùng lắm chỉ có Chiết Duy Trung coi hắn như một người bạn mà thôi.
Uống rượu hàn huyên một lúc, Chiết Duy Trung nói:
- Với địa lý nơi huynh đệ sống, có lẽ quy phục Tần quốc là thượng sách.
- Ta cũng có tâm tư đó, có điều bị chủ nhân Lý quốc đưa đến Chu quốc, cũng là muốn xem xét thực lực Chu quốc, suy cho cùng tự cổ đến nay, gần như đều là triều đình phương Bắc nhất thống Nam Bắc, ta nếu đã lựa chọn, thì sẽ không còn khả năng quay đầu.
Lục Thất bình thản trả lời.
Chiết Duy Trung lắc đầu, nói:
- Chu quốc nhất thống Nam Bắc rất khó, nếu không có sự xuất hiện của Hạ quốc, Chu quốc có lẽ có thể tiến quân phương Nam, nhưng bây giờ Hạ quốc tiến chiếm Hà Hoàng, thu được bảy mươi vạn nhân khẩu và lương thảo căn bản, nếu Tấn quốc thật sự sở hữu một trăm năm mươi vạn quân lực, thì cho dù không thiện chiến bằng Chu quốc, vẫn có thể chiếm cứ ưu thế địa lợi.
Lục Thất gật đầu như có điều suy nghĩ, Chiết Duy Trung lại nói:
- Nhưng Tấn quốc nếu muốn tiến công Chu quốc, thì cũng sẽ là hậu quả thua thiệt, quân lực Chu quốc, quả thực vô cùng thiện chiến.
Lục Thất gật đầu, Chiết Duy Trung lại hỏi:
- Huynh đệ bây giờ đã có khuynh hướng hay chưa?
Lục Thất nhìn Chiết Duy Trung, bình thản nói:
- Vẫn chưa có khuynh hướng, nhưng ta cho rằng, bên đó nếu như có thể thôn tính Ba Thục, sẽ là chiếm được ưu thế.
Chiết Duy Trung sắc mặt biến hóa, nói:
- Thôn tính Ba Thục Hán quốc, chỉ e cũng không dễ, Chu quốc hai lần tiến quân Hán quốc, đều không thấy thành công.
- Hai lần đều không thấy thành công, là có liên quan đến Yên quốc, hai lần tấn công Ba Thục đó, Yên quốc cũng xuất động đại quân tấn công Chu quốc, khiến cho Chu quốc không thể không từ bỏ tiến quân Ba Thục, tuy nhiên so sánh mà nói, chiến lực của quân đội Hán quốc yếu hơn Chu quốc, Chu quốc nếu như có tâm thôn tính tiêu diệt Hán quốc, chỉ cần điều động hai mươi vạn đại quan là đã có thể đạt thành.
Lục Thất đáp.
Chiết Duy Trung lắc đầu, nói:
- Nghe nói Hán quốc và Hạ quốc kết minh rồi, Hán quốc và Tấn quốc lại là đồng minh vùng Kinh Châu Hán Thủy, Chu quốc muốn thôn tính Ba Thục, rất khó, tuy nhiên Tấn quốc nếu như tấn công Hán quốc, cũng là tự hủy trường thành, Tấn quốc và Hán quốc một khi khởi chiến, chính là cho Hạ quốc và Chu quốc cơ hội, nhất là chủ nhân Hạ quốc, tham lam hiếu chiến, tuyệt đối sẽ thừa loạn tiến đồ Ba Thục.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Vậy chỉ có thể tiếp tục quan sát thêm.
- Huynh đệ muốn quan sát lâu dài e là không được, Tấn quốc sớm muộn sẽ phát động chiến sự thôn tính Đường quốc, còn Chu quốc, cũng có khả năng đối phó Đường quốc trước.
Chiết Duy Trung lắc đầu nói.
Lục Thất gật đầu, khẽ giọng nói:
- Vậy cũng phải đợi.
- Huynh đệ nếu như xem trọng Chu quốc, vậy thì có thể tự tiến cử quy thuận, Chu quốc chắc chắn cần huynh đệ làm hưởng ứng.
Chiết Duy Trung đề nghị.
Lục Thất lắc đầu, nói:
-Ta sẽ không chủ động phản Đường, nếu chủ động phản đường hành thích vua, sau này sẽ không có kết quả tốt đẹp, cũng chính là nói, sự diệt vong của Đường quốc, không thể quàng cái lỗi trọng đại đó lên người ta, nguyên tắc của ta chính là quan sát.
- Huynh đệ nếu là quan sát, e rằng sẽ không có kết quả tốt đẹp, Đường quốc diệt vong, huynh đệ sẽ mất đi lợi thế trọng đại.
Chiết Duy Trung phản bác nói.
Lục Thất mỉm cười, bình thản nói:
- Đại ca cứ nhìn tòa tửu lầu này, là biết sở cầu của ta.
Chiết Duy Trung quét mắt nhìn, đột nhiên hiểu ra điều gì, kinh ngạc nói:
- Huynh đệ muốn từ bỏ lợi thế, làm phú ông.
Lục Thất mỉm cười, nâng chén nói:
- Nào, chúng ta uống rượu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.