Kiêu Phong

Chương 167: Bạch linh nhi




Lục Thất im lặng cúi đầu, ánh mắt ôn hòa nhìn con gái trong ngực, con gái tên là A Á, là một giấc mộng mà hắn đã ẩn giấu rất sâu. Lúc nhỏ, hắn thật sự có cảm giác dung hòa với một người không biết rõ, từ đó trở đi, rất nhiều cách nghĩ của hắn luôn có sự mâu thuẫn với hiện thực.
Trong giấc mộng của hắn, vẫn luôn xuất hiện một nữ nhân tên A Á, hắn vẫn không rõ nữ nhân tên A Á kia cùng với người mà hắn dung hợp có quan hệ gì, theo đà dần lớn lên, mộng kia càng ngày càng ít xuất hiện. Bây giờ gần như là không xuất hiện giấc mộng kia nữa rồi, nhưng sự tồn tại của A Á trong mộng khiến cho hắn liên tưởng đến cảnh ngộ của con gái mình, cô con gái cần hắn cứu vớt.
Có lẽ là cảm giác được gì đó, con gái đang yên ổn bỗng nhiên mặt nhăn lại, không thuận theo òa khóc giãy giụa, khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo nhìn về phía cửa, một mỹ nhân mặc váy trắng bước nhanh vào, giơ tay ôm lấy con gái trong ngực Lục Thất, ôm đi về phía sau dịu dàng dỗ dành, rất nhanh, con gái lại yên lặng.
Ánh mắt của Lục Thất ôn hòa nhìn mỹ nhân, khuôn mặt trái xoan của mỹ nhân, đôi mắt xinh đẹp lông mi cong, mũi cao miệng nhỏ, khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, khí chất thanh lịch dịu dàng.
Tâm Lục Thất ấm áp, đứng ở trước mắt chính là Bạch Linh Nhi, tuy rằng khác rất nhiều so với Bạch Linh Nhi trong trí nhớ, ừ, khác rất nhiều. Bạch Linh Nhi trước mắt là một mỹ nhân thùy mị, mà Bạch Linh Nhi trong trí nhớ là một thiếu nữ ngượng ngùng.
- Linh Nhi, trong cuộc đời này chúng ta thực sự gặp lại rồi.
Ánh mắt Lục thất có chút mê ly si vọng, giống như nói mê nhỏ giọng nói.
- Nô cũng không ngờ kiếp này còn có thể gặp lại Thất ca ca.
Bạch Linh Nhi xoay mặt nhìn Lục Thất, dịu dàng thương cảm nhỏ giọng nói.
Lục Thất cười ôn hòa, bốn mắt nhìn nhau, dịu dàng vui vẻ hòa thuận, một lát sau, Bạch Linh Nhi dịu dàng nói:
- Thất ca ca đã trưởng thành rồi.
- Linh Nhi, trong lòng ta nàng vẫn như vậy.
Lục Thất ôn hòa đáp lại.
Bạch Linh Nhi ngượng ngùng cúi thấp đầu, không khí ấm áp một chút, Lục Thất duỗi tay phải đỡ lấy vai Bạch Linh Nhi, dịu dàng nói:
- Linh Nhi, ta mang nàng quay về.
Bạch Linh Nhi ngẩng đầu dịu dàng nhìn Lục Thất, chợt cười nhẹ lắc đầu, khẽ nói:
- Nô sẽ không rời khỏi tiểu thư, hôm nay có thể gặp lại chàng, nô đã cảm thấy đủ rồi.
Lục Thất nghe xong mắt cũng có chút cay cay, gật đầu ôn hòa nói:
- Được, không bao lâu nữa chúng ta sẽ đoàn tụ.
Bạch Linh Nhi dịu dàng nhìn Lục Thất nhỏ giọng nói:
- Hoàng cung không giống như bên ngoài, nô không hy vọng chàng làm loạn gì cả.
- Ta sẽ không làm điều xằng bậy.
Lục Thất ôn hòa nói.
Bạch Linh Nhi gật đầu, lại cúi đầu nhìn con gái, Lục Thất ôn hòa nói:
- Linh Nhi, Tiểu Nghiên đã nói với ta rất nhiều, cảm ơn nàng.
Bạch Linh Nhi ngẩng đầu dịu dàng nói:
- Tiểu Nghiên muội muội bây giờ hẳn rất tốt, muội ấy đang ở huyện Thạch Đại sao?
- Tiểu Nghiên rất tốt, nhưng nàng ấy ở... Hấp Châu, huyện Thạch Đại Trì Châu bây giờ là nơi đóng quân của đại quân, không được yên bình, thân nhân đều dời đến Hấp Châu rồi.
Lục Thất ôn hòa đáp lại.
Bạch Linh Nhi gật đầu, dịu dàng nói:
- Tiểu Nghiên muội muội tâm địa thiện lương, chàng làm ca ca, cần phải tìm cho nàng một gia đình tốt, đừng quan tâm đến vấn đề liên hôn.
- Ta sẽ không như vậy đâu, Tiểu Nghiên thích ta mới có thể đồng ý gả.
Lục Thất trong lòng ấm áp ôn hòa nói.
Bạch Linh Nhi nhẹ nhàng gật đầu, lại nói:
- Nô thật không ngờ, Điệp Nhi tỷ tỷ lại là vị hôn thê của chàng.
- Tiểu Điệp là hôn thê từ nhỏ đã được định của ta, chỉ có điều vận mệnh trêu ngươi, cũng khiến nàng và Lục gia chia cắt nhiều năm.
Lục Thất buồn rầu nói.
Bạch Linh Nhi gật đầu, dịu dàng nói:
- Thế đạo ngày nay, có thể sống tốt rất khó, Bạch gia của nô bây giờ cũng không tốt, huynh trưởng của nô làm quan ở Thường Châu, lại gặp phải chiến tranh, đến giờ không biết sinh tử.
- Ồ, Bạch đại ca ta từng gặp, bây giờ đang ở Hấp Châu.
Lục Thất trấn an nói, thực ra là đang bị giam giữ ở Thường Châu, bị giam lỏng nhưng được đối xử rất tốt.
- Thật sao, huynh trưởng huynh ấy đã đến Hấp Châu?
Bạch Linh Nhi ngạc nhiên vui mừng nói.
- Đúng là ở Hấp Châu, nhưng là do trốn tránh chiến tranh nên đến, bây giờ cũng không dám để triều đình biết.
Lục Thất mỉm cười nói.
Bạch Linh Nhi gật đầu, kích động nói:
- Huynh trưởng có thể bình an là tốt rồi.
Lục Thất mỉm cười, chần chừ một chút nhỏ giọng hỏi:
- Linh Nhi, ta có thể gặp Tiêu tam tiểu thư không?
- Không thể, tiểu thư đồng ý đến lễ Phật, đã là vô cùng tự trách, tiểu thư là vì Hương Nhi, không thể không làm trái lương tâm đến Báo Ân tự.
Bạch Linh Nhi dịu dàng nói.
Lục Thất gật đầu, Tiêu tam tiểu thư bây giờ vẫn là gái đã có chồng, mà Vinh Khánh Nhi bị chồng ruồng bỏ, trên vấn đề đạo đức, Tiêu tam tiểu thư quả thực không thể gặp hắn, duyên phận trước kia cũng chỉ là nghiệt duyên không nên xảy ra.
- Thất ca ca bây giờ đã là tướng quân có quyền lực rất lớn rồi sao?
Bạch Linh Nhi ôn nhu hỏi.
- Đúng vậy, nàng hẳn là từng nghe nói qua.
Lục Thất dịu dàng trả lời.
- Nô từng nghe mấy vị phu nhân Tiêu thị nói về Thất ca ca, lúc mới nghe cũng không biết nói về Thất ca ca, còn tưởng rằng nói về người khác, sau đó nghe được là xuất thân từ huyện Thạch Đại, nô mới giật mình nhận ra.
Bạch Linh Nhi cảm thán nhẹ giọng nói.
- Mấy năm gần đây ta mới đạt được thành tựu như vậy, trước kia vẫn là tên lính quèn.
Lục Thất ôn hòa nói.
Bạch Linh Nhi gật đầu, dịu dàng nói:
- Hoàng cung giống như biển sâu, nô và tiểu thư từ khi vào hoàng cung vẫn luôn rất khó liên lạc được với người bên ngoài. Trước kia nhóm phu nhân của Tiêu thị vẫn hay vào cung nói chuyện, tiểu thư cũng nói giúp Lục gia rất nhiều, chỉ có điều không ai để ý đến thỉnh cầu của tiểu thư. Nô từng xin tiểu thư viết tin cho Tiêu phủ ở huyện Thạch Đại, hỏi thăm tình hình của Lục gia, nhưng không hề có bất cứ hồi âm nào cả, cũng vô cùng đau khổ, Tiêu phủ nếu như không đồng ý trợ giúp Lục gia, cũng không phải là chuyện rất khó tin.
Lục Thất cười nhạt nói:
- Vậy cũng chẳng trách được Tiêu phủ, Lục gia chẳng qua chỉ là một gia tộc sa cơ thất thế, mà Tiêu phủ ở huyện Thạch Đại làm việc vẫn luôn khiêm tốn, tất nhiên không muốn vì Lục gia mà tạo thành tiếng xấu phát triển thế lực ở địa phương.
Bạch Linh Nhi trố mắt, một lát sau mới nhỏ giọng nói;
- Hóa ra Tiêu phủ còn có loại đắn đo như vậy.
- Tiêu phủ là cây to đón giá, rất sợ chọc Lý Quốc Chủ nghi kị dẫn đến rước họa vào thân.
Lục Thất bình thản giải thích.
Hắn nghe ra Bạch Linh Nhi có oán niệm đối với Tiêu phủ, nàng cảm thấy Tiêu thị không quan tâm Tiêu Tam tiểu thư ở trong cung, cho nên đến một chút việc nhỏ cũng không chịu đi làm.
- Cho dù là sợ rước lấy sự nghi kị, Tiêu phủ trợ giúp Lục gia cũng không phải là chuyện khó khăn gì đi?
Bạch Linh Nhi phản bác nói.
- Đúng là không khó, nhưng Tiêu phủ là nhà giàu quyền cao chức trọng, người đi xin được ban ơn cũng rất nhiều, so sánh ra, Lục gia cũng không được xếp vào.
Lục Thất cảm thán nói.
Bạch Linh Nhi ồ một tiếng, Lục Thất cười, lại nói:
- Nhưng Tiêu Tứ tiểu thư cũng từng giúp ta.
- Tứ tiểu thư, Tứ tiểu thư giờ vẫn tốt chứ?
Bạch Linh Nhi quan tâm hỏi.
- Rất tốt.
Lục Thất mỉm cười trả lời.
- Tứ tiểu thư có gả đến Vinh thị không?
Bạch Linh Nhi quan tâm hỏi.
Lục Thất ngẩn ra, nhưng lập tức hiểu, Tiêu thị không thể nào báo cho Tiêu phi biết Tiêu Tứ tiểu thư đã đi Tô Châu, hắn mỉm cười nói:
- Tiêu Tứ tiểu thư không có gả cho Vinh thị, hẳn là vẫn đang ở Tiêu phủ.
- Không gả cho Vinh thị là tốt rồi, từ sau khi Vinh thị đầu phục Vũ Văn thị ở Tây bộ, Lệ phi nương nương ở trong cung cũng rơi vào hoàn cảnh thê thảm. Tiểu thư thương hại Lệ phi bất hạnh, bảo nô mang chăn và thuốc bổ cho Lệ phi, nhưng Lệ phi không đồng ý lấy, mà cùng nô tỳ bên người uống thuốc độc.
Bạch Linh Nhi đau khổ nói, mơ hồ toát ra cảm xúc thê lương sợ hãi.
Lục Thất nghe xong thương xót, duỗi bàn tay xoa xoa má Bạch Linh Nhi, ôn nhu nói:
- Linh Nhi, không cần phải sợ, không bao lâu nữa, ta sẽ đưa nàng và tam tiểu thư rời khỏi hoàng cung Đường quốc, sẽ đưa các nàng đến một nơi tự do để sống.
Bạch Linh Nhi ngẩn ra, sau đó nhỏ giọng giật mình nói:
- Thất ca ca, chàng nói như vậy chẳng nhẽ định tạo phản?
Lục Thất lắc đầu, dịu dàng nói:
- Ta không cần tạo phản cũng có thể mang nàng và Tiêu Tam tiểu thư rời khỏi hoàng cung, nhưng ta sắp phải đi Chu quốc, chỉ đợi đến khi trở về ta mới có thể đưa các nàng rời khỏi Giang Ninh.
- Chàng đi Chu quốc có thể gặp nguy hiểm không?
Bạch Linh Nhi hoảng sợ thân thiết hỏi.
- Không có gì nguy hiểm cả, cũng không phải xuất chinh, nhưng có thể phải lâu một chút mới quay về được.
Lục Thất ôn nhu trả lời.
- Chàng phải cẩn thận đấy.
Bạch Linh Nhi nhỏ giọng dặn dò.
Lục Thất ấm áp gật đầu, suy nghĩ một chút dịu dàng nói:
- Nếu nàng không yên tâm ta sẽ dặn dò Tiêu thị, cứ một khoảng thời gian sẽ đưa hoa quả tiến cung, nhìn thấy hoa quả tức là ta vẫn bình an.
Bạch Linh Nhi nhẹ nhàng gật đầu, Lục Thất ôn hòa nói:
- Nhớ kĩ, gặp phải khó khăn gì cũng không được yếu lòng, ta nói cho nàng một bí mật, Vinh Khánh Nhi không hề chết mà là ta cứu nàng rời khỏi Giang Ninh, bây giờ đang ở Hấp Châu.
A! Bạch Linh Nhi sợ hãi la thất thanh, đôi mắt xinh đẹp mở to nhìn Lục Thất, nhìn chằm chằm mấy giây mới nhỏ giọng nói:
- Chàng nói là sự thật?
Lục Thất gật đầu, ôn hòa nói:
- Nếu như Vinh Khánh Nhi mà ở trong Dịch Đình cung lâu, quả thật là rất khó sống sót, nhưng có thể cứu Vinh Khánh Nhi là vì Vinh Khánh Nhi ở trong Dịch Đình cung không ai chú ý đến nàng ấy.
Bạch Linh Nhi gật đầu, chợt ngoài cửa có giọng nữ nhân dịu dàng nói:
- Linh Nhi, mang Hương Nhi quay về đi, ở lâu không tốt.
Bạch Linh Nhi quay đầu đáp ứng, sau đó quay đầu lại nhìn Lục Thất không nỡ rời xa, Lục Thất trong lòng ngơ ngẩn, chợt duỗi hai tay xoa má Bạch Linh Nhi, nghiêng đầu hôn lên mái tóc người trong lòng, sau đó cúi đầu nhìn chăm chú, nhìn chăm chú một lúc lại cúi đầu nhìn con gái, con gái ở trong lòng Bạch Linh Nhi không ngờ đã ngủ rồi.
Hai gò má Bạch Linh Nhi đỏ hồng, cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Thất ca ca, Linh Nhi đi đây, Thất ca ca phải chú ý giữ gìn sức khỏe.
Bạch Linh Nhi nói xong thì xoay người đi, bước đi có chút dồn dập, không biết là do ngượng ngùng hay là lo lắng điều gì, rất nhanh đã mất hút sau cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.