Kiêu Phong

Chương 146: Con gái




Lục Thất dừng lại ở huyện Đông Hải 4 ngày. Hắn đi tuần quân doanh và quan trị, cũng đi thăm bến tàu của huyện Đông Hải, chỗ đổ bộ tập kích bất ngời ban đầu, đã biến thành bến tàu hùng vỹ, nhà cửa mọc lên san sát.
Kế hoạch của Trương Hồng Ba xây một tòa công sự ở gần bến tàu, mời Lục Thất ban tên. Lục Thất ban tên Triều Dương, đồng thời cho phép Trương Hồng Ba chính thức lấy tên là Hải Đông Quận Vương, mở phủ ở thành Triều Dương. Huyện Đông Hải đổi tên là phủ Đông Hải, Trương Hồng Ba tạ ơn. Lục Thất lại ban cho Trương Hồng Ba chính thê là Hải Vương phi, Tiêu tứ tiểu thư là Đông Vương phi, ngầm nói cho Trương Hồng Ba biết sau này chỉ có thể có hai thê thất.
Bốn ngày sau, Lục Thất rời khỏi phủ Hải Đông, tới Ngô huyện. Ngô huyện ngày nay là Đông Đô Tấn quốc, nhưng là thủ đô thứ hai ẩn tính, còn danh nghĩa thống trí thì vẫn như cũ là Trung phủ sứ và Quy Đức tướng quân. Tiểu Vân trấn thủ ở vương phủ trong thành Ngô huyện, thay Tân Vận Nhi xử lý quân chính của Tô Châu và Thường Châu.
Nhưng cách xử trí quân chính của Tiểu Vân chỉ có rất ít soái thần biết là một thiếu nữ đã phát mệnh lệnh, các quan lại và tướng sỹ khác đều cho rằng là Trung phủ sứ đại nhân đang trị chính. Còn việc điều quân phức tạp, đương nhiên là quân lệnh của Quy Đức tướng quân hạ xuống. Về quân vụ bình thường, quả thực là do Tiểu Vân dùng danh nghĩa của Quy Đức tướng quân phê duyệt và điều hành.
Quá trưa Lục Thất đã tới thị trấn Ngô, khiêm tốn tiến vào trong thành, tới thẳng phủ Ngô Vương. Tên gọi của phủ Ngô Vương là sau khi Ngô Thành Công chúa phủ tới phong, do Tân Cầm Nhi thỉnh thị Lục Thất mà biến thành phủ Ngô Vương. Đổi tên thành phủ Ngô Vương là để cho quan dân Tô Châu có nhận thức như nhau, chỉ gọi là vương phủ, thiếu một loại uy nghiêm đại nghĩa.
Rất nhiều người trong phủ Ngô Vương đã biết Lục Thất tới rồi, chủ yếu là thiếp thất của Lục Thất và Thiên Nguyệt tỷ tỷ. Vừa xuống xe, Lục Thất đã thấy má lúm đồng tiền quen thuộc mà thân thiết. Tiểu Vân và Tiểu Thanh, Tư Trúc, Tư Ngọc cũng đều có mặt. Trong lòng hắn cảm thấy ấm áp, dịu dàng nhìn quanh một lượt, sau đó bước tới, các hộ vệ đều được các vệ sỹ của phủ Ngô Vương tiếp đãi.
Lục Thất đi tới gần trước mặt tỷ tỷ, mỉm cười nói:
- Tỷ tỷ.
Lục Thiên Nguyệt vui vẻ gật đầu, dịu dàng nói:
- Về rồi à.
Lục Thất gật đầu, lại quay sang nhìn hai cháu gái bên cạnh tỷ tỷ. Hai cháu gái gần như đồng thanh kêu lên:
- Cậu Thất.
Lục Thất mỉm cười gật đầu, ôn tồn hỏi:
- Các cháu ở đây đã quen chưa?
- Cậu Thất, chúng cháu quen rồi, còn rất thích ở đây.
Tiểu Kỳ dịu dàng đáp.
Lục Thất gật đầu, ôn tồn nói:
- Thích là được rồi.
- Cậu Thất, chúng cháu và mẹ sau này có thể sống ở đây lâu dài không? Có phải di chuyển nữa không?
Tiểu Kỳ lo lắng hỏi.
Lục Thất bật cười, ôn tồn nói:
- Cậu Thất có rất nhiều chỗ, có lẽ sẽ cho các cháu tới nơi khác, nhưng nếu các cháu thích ở đây, vậy thì ở đây luôn không đi nữa.
Tiểu Kỳ gật đầu, dịu dàng nói:
- Cậu Thất, Tiểu Kỳ không muốn chuyển đi nữa, thích yên ổn ở lại đây.
Lục Thất mỉm cười, khẽ nói:
- Đây là nhà cháu, sau này Hải Châu cũng có nhà của cháu, nhiều nhà một chút, chúng ta mới có thể sống được chứ.
Tiểu Kỳ tỏ vẻ khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu. Lục Thiên Nguyệt dịu dàng nói:
- Thất đệ trở về không dễ, tỷ tỷ không làm phiền đệ nữa.
Lục Thất mỉm cười gật đầu. Sau khi Lục Thiên Nguyệt im lặng gật đầu, dẫn theo hai cô con gái rời đi, nhìn theo bóng của tỷ tỷ đi rồi, Lục Thất liền nhìn sang những người bạn đời yêu quý. Ánh mắt hắn dừng lại ở Ninh Nhi. Ninh Nhi cũng dịu dàng nhìn hắn. Lục Thất thấy, khuôn mặt của Ninh Nhi đã đầy đặn hơn trước vài phần rồi, trưởng thành và xinh đẹp hơn.
- Chúng ta đi thôi.
Lục Thất mỉm cười nói.
Những người phụ nữ im lặng gật đầu, Lục Thất bước tới đi cùng Ninh Nhi. Người yêu của hắn hôm nay ở Tô Châu nhiều nhất, lại không thể bất công được, Ninh Nhi nghiễm nhiên là người đứng đầu trong số đó.
- Lão gia, Tương Nhi sắp sinh rồi, Trúc Nhi và Tuyết Nhi đang chăm sóc, cho nên không tới nghênh đón lão gia được.
Ninh Nhi khẽ nói.
Lục Thất mỉm cười gật đầu, nói:
- Lát nữa ta sẽ tới thăm Tương Nhi.
Ninh Nhi gật đầu, Lục Thất bỗng dừng bước quay sang nhìn Ngọc Trúc, thân mật nói:
- Tỷ tỷ, lên đây.
Ngọc Trúc khẽ giật mình, chần chừ một chút bước lên trước, cung kính nói:
- Lão gia có gì dặn dò?
- Không dặn dò gì, ta chỉ là muốn nói với tỷ tỷ, địa vị của tỷ tỷ giống với Ninh Nhi. Trước đây theo quy củ đã định ở Giang Ninh không thể thay đổi, tỷ tỷ là Thượng cung trong phòng Tiểu Điệp, Ninh Nhi là Thượng cung trong phòng Vận Nhi, không có nữ chủ cao hơn, tỷ tỷ nên thay quyền Tiểu Điệp hành sự.
Lục Thất ôn tồn nói.
Ngọc Trúc nghe xong hơi sửng sốt, Lục Thất đưa tay ra nắm lấy tay nàng, nói:
- Địa vị trong cung không liên quan gì tới con cái. Ninh Nhi sinh con trai cho ta, nhưng nàng ấy bây giờ vẫn là Thượng cung, là thị thiếp của Vận Nhi.
Ngọc Trúc nghe xong trở lại bình thường, lắc đầu nói:
- Chủ mẫu Ninh Nhi có lẽ nên phong phi, nô tỳ không thể làm loạn quy củ được.
Lục Thất cười nói:
- Tỷ tỷ, ta nói còn chưa hiểu sao? Chính là Ninh Nhi phong phi, cô ấy cũng là Thượng cung trong phòng Vận Nhi, còn nàng là Thượng cung trong phòng Tiểu Điệp.
Ngọc Trúc nghe xong ngập ngừng, mẹ quý nhờ con, sao cô ấy có thể lớn hơn sinh mẫu Ninh Vương được. Ninh Nhi bỗng lên tiếng:
- Tỷ tỷ có lẽ đã hiểu rồi, tỷ tỷ ở đây đại diện cho Lâm chủ mẫu.
Ngọc Trúc im lặng gật đầu, Lục Thất lại nhìn sang người yêu khác, ôn tồn nói:
- Các nàng đều là người phụ nữ mà ta yêu. Ta muốn cho các nàng biết, chức sự và địa vị trong cung không thể ảnh hưởng quá lớn tới con cái. Trong cung là trong cung, trong gia đình là trong gia đình, các nàng đều phải làm đúng trọng trách trong cung và trong nhà, không được vì sự biến đổi trong cung mà ảnh hưởng tới chức quyền trong nhà của các nàng.
Mọi người đều đồng thanh nghe lệnh, Lục Thất bình thản nói:
- Nhất định phải nhớ, chuyện trong cung can thiệp tới trong nhà là chuyện ta không thể tha thứ được. Ví dụ Ninh Nhi là mẹ của Ninh Vương, nhưng các nàng tuyệt đối không thể vì Ninh Vương mà sử dụng quyền trong nhà ra lấy lòng Ninh Nhi và Ninh Vương.
Mọi người im lặng gật đầu, Lục Thất nhìn sang Vân Nga, ôn tồn nói:
- Vân Nga, nàng là thuộc phòng Tiểu Phức đúng không?
Vân Nga khẽ giật mình, cung kính nói:
- Nô tỳ đúng vậy, nhưng nô tỳ là cung nhân bậc 1.
- Nàng cũng là Thượng cung, cùng đi đi.
Lục Thất ôn tồn nói.
- Vâng, nô tỳ tạ ơn.
Vân Nga cung kính đáp, sau đó bước lên trước.
Lục Thất lại quay sang nhìn mọi người, ôn tồn nói:
- Chức sự trong cung là Tấn Vương Hậu bổ nhiệm. Chức sự trong nhà là do Trung phủ sứ và ta quyết định. Hôm nay ta chính thức ban cho Tiểu Vân là Đông phủ sứ trong nhà, ban cho Ngọc Trúc là Đông phủ chuyển vận sứ, sau này ta sẽ bổ nhiệm thêm một vị Giám sát sứ nội đình.
- Vâng, nô tỳ lĩnh mệnh.
Tiểu Vân và Ngọc Trúc cung kính đáp lại.
Lục Thất bật cười, nói:
- Đi thôi.
Mọi người đã tới trong phủ, Ngọc Trúc chủ động cùng các tỷ muội rời đi, để Lục Thất và Ninh Nhi, Thu Đường, thăm các con.
Ninh Nhi và Thu Đường là hàng xóm của nhau, Tiểu Vân và Tiểu Thanh vui mừng dẫn đường, cùng tới cư các. Tâm tình Lục Thất có chút kích động, khao khát được bước vào cư các, nhìn con gái mình.
Con gái đã lớn rồi, được nô tỳ bế, Thu Đường liền bước lên trước ôm con gái, vui vẻ giao cho Lục Thất. Lục Thất cẩn thận đưa tay ra đón lấy, nhìn xuống cánh tay, thấy cánh tay con gái trắng ngần, hai mắt như rất hiếu kỳ nhìn Lục Thất, tay khẽ khua khua, dường như không hề có cảm giác lạ lẫm với Lục Thất.
Ngoan, ngoan.
Lục Thất khẽ nói, niềm vui trong lòng khó mà diễn tả bằng lời được.
- Lão gia nhìn con trai đi.
Thu Đường dịu dàng nói, đưa tay ra chủ động ôm lấy con gái.
Lục Thất không muốn rời mắt khỏi con gái, quay sang nhìn con trai. Con trai cũng đã hơn trăm ngày rồi, lại rất không nể mặt Lục Thất, mới vào lòng Lục Thất đã khóc thét lên rồi. Bàn tay nhỏ liều mạng nhoai về phía mẹ, Lục Thất ngây ngô cười giao con trai lại cho Ninh Nhi. Đứa bé vừa vào lòng mẹ liền nín khóc.
- Tiểu Ninh sợ nhất là người lạ, nô tỳ và Tiểu Thanh bế nó cũng không được, Tiểu Kỳ cũng không được, nhưng Tiểu Nguyệt vừa ôm là không khóc nữa, lại rất có nhân duyên vợ chồng đây.
Tiểu Vân mỉm cười nói.
Lục Thất ngẩn người ra, liền dịu dàng nói:
- Tỷ đệ chúng tuổi tác chênh lệch quá nhiều, sau này không tốt cho Tiểu Nguyệt, sau này không nên nhắc tới nữa.
- Lão gia, vẫn là tùy duyên đi. Ý của tỷ tỷ là muốn nhận hôn sự rồi.
Ninh Nhi dịu dàng nói.
Lục Thất ngẩn người ra suy nghĩ một hồi, ôn tồn nói:
- Mười năm sau nói tiếp đi, ta không muốn Tiểu Nguyệt hiểu lầm.
Ninh Nhi gật đầu, Lục Thất cười nói:
- Ta đi thăm Tương Nhi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.