Kiêu Phong

Chương 125: Thổ lộ tình cảm




Lục Thất thụ giáo gật đầu, Dương Côn lại nói:
- Còn tên Chu Chính Phong ngu xuẩn kia, thân là Tiết Độ phó sứ mà tầm nhìn hạn hẹp, không biết nắm bắt thời cơ làm lung lạc lòng quân. Y có Chu Thị hậu thuẫn, hoàn toàn có thể trở thành người tâm phúc của rất nhiều quan tướng mà không biết đi lôi kéo, cũng không biết bỏ bạc đi mua lấy sự ủng hộ của các tướng quân. Ngược lại tự cho mình là thông minh đi ăn mảnh 2500 quân, chí hướng hoàn toàn đối lập với tướng sĩ Đông Ngô quân.
Lục Thất gật đầu, nói đến chuyện dùng lương thực và hải sản để đổi lấy tiền qua đường, cũng nói các mục đích làm như vậy. Dương Côn nghe xong mỉm cười gật đầu, tán thưởng cách làm của Lục Thất cao minh, quả là hợp tình hợp lý, dùng giao dịch để đổi lấy thiện cảm của quân tướng Đông Ngô.
Cuối cùng Lục Thất cười nói:
- Nói chuyện với Tứ huynh cũng lâu rồi, lúc về Tứ huynh hãy suy nghĩ một chút, thích danh hiệu gì, muốn phong đất ở đâu nhưng Giang Ninh thì không cần nghĩ đến, đệ đã đồng ý với Vu tướng quân. Sau này phong thái tử Đường quốc làm hoàng đế.
Dương Côn ngẩn người ra nói:
- Vu tướng quân? Ông ta sẵn dàng góp sức với đệ sao?
Ánh mắt của Lục Thất buồn bã nói:
- Lúc ta đi Ngạc Châu, Vu tướng quân đã đến doanh trại của đệ sẵn sàng góp sức. Điều kiện chính là sau này phong thái tử Đường quốc làm Đường hoàng. Sau đó mời đệ đi gặp thống soái Ngạc Châu quân, đệ không đi. Sau này đột kích Giang Hạ, đệ đi đột kích Giang Lăng, Vu tướng quân không phản đối trấn giữ Giang Hạ. Sau khi đệ đi, lặng lẽ quay về tiềm phục trong Tấn quân ở Giang Hạ. Ngày thứ 2 Vu tướng quân đích thân đến trong quân, nói suất quân đi tập kết lương thực, đệ liền giết Vu tướng quân.
Dương Côn nhíu mày gật đầu, Lục Thất nhìn Dương Côn lại nói:
- Vu tướng quân là hoàng hậu Đường quốc cất nhắc. Y lại có thể đoán ra ta đi mượn thủy quân Giang Âm để có được Tô Châu, tây chinh lập lên Tấn quốc. Lúc sắp chết y nói, y rất mâu thuẫn nhưng cũng được giải thoát rồi, y nói y thích hoàng hậu trước, có thể đi gặp bà ấy rồi.
Dương Côn nhìn Lục Thất ngạc nhiên, Lục Thất bình tĩnh nhìn lại nói:
- Đệ giết Vu tướng quân là vì đệ biết, nếu Vu tướng quân mật báo cho Lý Quốc Chủ, Lý Quốc Chủ sẽ tin. Đệ không dám dùng tính mạng thân nhân để đi đánh cuộc.
Dương Côn gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Đệ không nên nói cho ta biết.
- Đệ muốn nói thật cho Tứ huynh là vì đệ biết Tứ huynh và đệ có quan hệ đồng vinh. Tứ huynh sẽ giúp đệ có được sự thống trị.
Lục Thất mỉm cười nói.
Dương Côn mỉm cười nói:
- Đệ không sợ ta tạo phản sao?
- Đương nhiên là sợ nhưng so với điều hiện tạo phản của huynh, Tấn quốc còn có rất nhiều. Đệ chết, Tấn quốc sụp đổ nhưng chỉ cần cho đệ 10 năm thì đệ chết rồi Tấn quốc vẫn tiếp tục được.
Lục Thất bình thản nói.
Dương Côn gật đầu:
- Đệ yên tâm đi, ta sẽ không phản bội Lục thị, thứ ta cần, ta không khách sáo, thứ ta không cần, ta sẽ tự hạn chế, sau này vị trí Binh bộ thượng thư ta sẽ giữ, ta sẽ không ra ngoài thống quân nữa.
Lục Thất xúc động gật đầu, nói xong rồi, cả hai đều thoải mái. Tài năng quân sự của Dương Côn đúng là không kém Vương Văn Hòa và Lâm Nhân Triệu. Nhân vật như vậy thống quân bên ngoài làm hoàng đế khó mà không lo nghĩ cho được.
- Mặt khác, ta biết đệ lo lắng Việt quốc diệt vong sẽ dẫn đến Chu quốc kinh sợ. Cho nên đệ có thể ám diệt Việt quốc. Sau khi đại quân tập kích diệt Việt quốc sẽ lại lập một Việt quốc con rối là có thể kéo dài tin tức. Truyền tin đường biển không bằng đường bộ. Chỉ cần giấu được Đường quốc, là có thể phong tỏa tin tức mấy tháng liền. Có mấy tháng đó, Tấn quốc sẽ có nền móng vững chắc hơn.
Dương Côn đề nghị.
Lục Thất tán đồng gật đầu, sau khi hai người phân ra Lục Thất tự quay về Di Tâm trà lâu. Dời khỏi trà lâu lại vội vàng chạy đến huyện nha Giang Ninh. Đến huyện nha vừa hỏi, nhận được công văn thắng kiện, Lục Thất hài lòng rời đi, đám quan huyện Giang Ninh cũng không yên chỉ có thể chờ tin tức.
Lục Thất về đến phủ Quận chúa soạn quân lệnh trước, sau đó hỏi Tiểu Phức Đỗ Dũng hiện ở chỗ nào. Lúc trước Lục Thất ở Trì Châu đã bí mật gặp Đỗ Dũng và Vương Đạo. Lúc đó Vương Đạo chọn đi Tấn quốc còn Đỗ Dũng thì kiên trì muốn hộ tống Mạnh Thạch bình an về Giang Ninh, cho nên hiện giờ chắc là Đỗ Dũng ở Giang Ninh.
Kết quả là Tiểu Phức cũng không biết Đỗ Dũng hiện ở đâu, căn bản là phủ Quận Chúa chưa từng liên hệ với Đỗ Dũng. Nhưng tin của Mạnh Thạch lại biết, Mạnh Thạch về đến Giang Ninh đã ở lỳ trong nhà. Lý Quốc Chủ căn bản là chưa từng triệu kiến Mạnh Thạch.
Lục Thất rất kính trọng Mạnh Thạch, chỉ có điều hắn cũng rất khó có được sự phụ tá của Mạnh Thạch. Hắn quyết định trước tiên đi thăm hỏi Mạnh Thạch, tìm Đỗ Dũng, hắn muốn dùng Đỗ Dũng là một trong những tướng soái đột kích Việt quốc, đưa hắn quân lệnh đi Tấn quốc. Giao cho Ngư Hoa Hiên và Trương Kích tập kích. Ngư Hoa Hiên chính là đại soái. Trương Kích là Giám Quân Sứ. Đỗ Dũng sẽ là Tấn Phủ Sứ chuyên phụ trách trị an và bảo vệ. Chuyên phụ trách sắp xếp an bài của Lục Thất đối với Việt quốc.
Ngày hôm sau, Lục Thất mặc áo bào gấm đi tìm Mạnh Thạch, gia đình của Mạnh Thạch đã ở khu Đông Thành. Sau một lúc, Lục Thất đã đứng trước nhà của Mạnh Thạch. Nhìn thấy nhà Mạnh Thạch, Lục Thất rất bất ngờ, cửa lầu cao lớn, bậc cửa sơn son thiếp vàng, sư tử bằng đá oai nghiêm. Trên biển cửa là hai chữ Văn Hoa thể hiện rõ là nhà huân quý.
Sau khi gõ cửa, có một gia đinh tầm tuổi trung niên ra mở cửa. Ông ta nhìn Lục Thất nghi ngờ một lúc rồi hỏi:
- Vị này tìm ai?
- Mạnh Thạch đại nhân có nhà không?
Lục Thất khách sáo hỏi.
- Ồ, ngài tìm Ngũ lão gia, vậy mời đi cửa nách.
Gia đinh trả lời.
Lục Thất ngẩn người ra, nếu là trước kia hắn sẽ đi cửa nách nhưng bây giờ hắn phải giữ hình tượng quyền uy của mình, hắn bình thản nói:
- Ta là Lục Thiên Phong, ở đây không thể gặp Mạnh Thạch đại nhân sao?
Tên gia đinh ngẩn người ra, trả lời:
- Khách nhân chớ trách, ở đây là Văn Hoa hầu phủ, theo quy tắc chỉ tiếp đãi quan lớn.
Lục Thất chau mày, lạnh lùng nói:
- Ta là Ngô Thành quận mã, quan ngũ phẩm là rất thấp sao?
Tên gia đinh giật mình trả lời:
- Ngài là quan Ngũ phẩm, đó là quan lớn, xin đưa danh thiếp cho tiểu nhân, tiểu nhân đi hỏi một chút.
Lục Thất vừa nghe liền thấy tức giận, tên gia đinh này rõ ràng là không biết đại danh của hắn, khiến hắn có cảm giác bị thất bại. Ngô Thành Quận mã là đại danh của Lục Thất, ở Giang Ninh ai cũng biết.
- Ta không mang danh thiếp.
Lục Thất trả lời.
- Không có danh thiếp, vậy mời đi cửa nách.
Tên gia đinh có vẻ mất kiên nhẫn trả lời, lui lại đóng cửa. Lục Thất đưa tay đẩy cửa ra. Tên gia đinh kia sợ hãi kêu lên một tiếng lui về phía sau lảo đảo.
- Lục Thiên Phong ta muốn vào cửa, ngươi dám đóng.
Lục Thất lạnh lùng nói, hắn đi vào cửa phủ, 10 Dực Vệ phía sau nhìn nhau lặng im.
Sau khi tên gia đinh kia lấy lại bình tĩnh liền lập tức quay đầu hô lên:
- Có người xông vào phủ, mau ngăn lại.
Sau tiếng la, rất nhanh có mười mấy gia đinh từ trong chạy ra, gia đinh mở cửa chỉ tay quát:
- Đuổi họ ra ngay.
Những tên gia đinh này lập tức hàng động không ngờ lại có một gia đinh trung niên hô lên:
- Không được qua đó.
Đám gia đinh dừng bước, người trung niên kia giơ tay ngăn tên gia đinh mở cửa lại:
- Đó là ai?
- Ngươi quản ai?
Tên gia đinh mở cửa bực bội nói.
Vẻ mặt của gia đinh trung niên trầm xuống lạnh lùng nói:
- Ta không muốn quản, ngươi mù muốn tìm cái chết, ta phải ngăn lại.
Gia đinh trung niên nói xong quay đầu trở về, mấy tên gia đinh khác nhìn nhau rồi lại nhìn Lục Thất. Lục Thất mặc áo bào gấm, dung mạo bình thường nhưng 10 Dực Vệ mặc áo giáp đằng sau nhìn ai cũng lạnh lùng khiến người ta cảm thấy kinh sợ.
Tên gia đinh mở cửa thay đổi sắc mặt, nhanh chóng chột dạ, nao núng nói:
- Ngươi chờ chút, ta đi bẩm báo Hầu gia.
Nhìn dáng vẻ tên gia đinh mở cửa, trong lòng Lục Thất cũng hiểu. Hắn biết vì sao tên gia đinh mở cửa phải chậm trễ, chính là gì hắn đến tìm Mạnh Thạch, xem ra tình cảnh hiện giờ của Mạnh Thạch khiến tên gia đinh cũng phải khinh thị.
Một lát sau, có một người trung niên khoảng 40 tuổi mặc áo bào gấm đi ra, mặt như ngọc hơi giống Mạnh Thạch nhưng cao lớn hơn ông ta.
- Là Lục Thiên Phong đại nhân?
Người trung niên này bình thản hỏi.
- Đúng, ngài là Hầu gia của phủ?
Lục Thấy lạnh lùng trả lời.
Sắc mặt của người kia thay đổi rất không hài lòng với thái độ của Lục Thất, lại nghe hắn lạnh lùng nói:
- Hầu gia chớ ghét Lục Thiên Phong, không ngờ ta lại bị cả một tên canh cửa làm nhục.
Người trung niên kia biến sắc quay đầu lại nhìn tên gia đinh phía sau. Bị chủ tử nhìn, tên kia vội cúi đầu, mấy tên gia đinh ngăn cản cũng rủ mặt xuống.
Người trung niên kia quay lại bình thản nói:
- Người nhà vô lễ, xin đại nhân thứ lỗi.
- Ồ, ta còn tưởng là Hầu gia dặn dò cơ đấy.
Lục Thất lạnh lùng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.