Kiêu Phong

Chương 113: Cầu thăng chức




Trong khách sảnh Châu nha, Mã đại nhân tay cầm mật chỉ tựa hồ thoáng chút suy nghĩ, bộ dáng kia trông như có tâm sự gì, chợt có người cung kính nói:
- Bẩm Thứ sử đại nhân, ngoài cửa có Giáo úy Khang Hóa quân Đông Quang cầu kiến.
- Ai?
Mã đại nhân ngẩng đầu trầm giọng hỏi.
- Đại nhân, là Giáo úy của Nha quân trong Khang Hóa quân, Đông Quang cầu kiến.
Người đến bẩm báo kính cẩn trả lời, cũng chính là tướng thủ môn kia.
- Cho gã tiến vào.
Mã đại nhân đáp lại, tướng thủ môn cung kính trả lời rồi đi.
Một lát sau, một gã Giáo úy thân khoác tướng giáp đi đến, diện mạo bình thường, tuổi hai bảy hai tám, tay phải xách theo một cái túi da, đúng là Đông Quang người mà Lục Thất chủ động thiết lập quan hệ ngoại giao.
- Đội trưởng Nha quân Hữu Vệ doanh Đông Quang bái kiến Tiết Độ Sứ đại nhân.
Cánh tay trái của Đông Quang đưa ngang ngực, quỳ một chân trên đất cung kính nói.
- Đông Quang, ngươi tới gặp bổn quân, có chuyện gì sao?
Mã đại nhân thản nhiên hỏi.
- Hồi bẩm đại nhân, gia thúc của thuộc hạ là Huyện thừa huyện Thạch Đại mới nhậm chức, thuộc hạ được gia thúc nhờ vả, hôm nay đưa tới một vạn lượng bạc làm lễ, kính xin đại nhân nhận cho.
Đông Quang cung kính, thẳng thắn hồi đáp.
Mã đại nhân nhìn Đông Quang, một lát sau mới lên tiếng:
- Đứng lên đi.
- Vâng, tạ đại nhân.
Đông Quang cung kính đứng dậy.
Mã đại nhân nhìn hắn, hỏi:
- Gia thúc của ngươi, vì cớ gì muốn dâng lễ cho bổn quân, không phải y đã có quý nhân kinh thành cất nhắc hay sao?
- Hồi đại nhân, gia thúc đúng là có quý nhân kinh thành đề bạt, nhưng vẫn hy vọng nhận được sự bảo hộ của đại nhân.
Đông Quang kính cẩn trả lời.
Mã đại nhân im lặng, một lát sau, đột nhiên nói:
- Hẳn là ngươi có biết Lục Thiên Phong.
Đông Quang ngẩn ra, cung kính nói:
- Vâng, thuộc hạ có biết Lục Thiên Phong, là trong một lần thi hành nhiệm vụ giết hắn mà nhận biết, lần đó thuộc hạ thất thủ.
Mã đại nhân lạnh nhạt nói:
- Gia thúc của ngươi cùng với Lục Thiên Phong có tới lui gần gũi hay không?
Đông Quang ngẩn ra, đáp lại:
- Hồi đại nhân, gia thúc và Lục Thiên Phong không quen biết nhau, thuộc hạ có thể cam đoan, gia thúc cùng Lục Thiên Phong tuyệt đối không có bất kỳ quan hệ trực tiếp nào cả.
- Thật vậy sao? Nhưng bổn quân nghe nói, gia thúc của ngươi từ khi nhậm chức Huyện thừa huyện Thạch Đại, đã năm lần bảy lượt ngầm hỗ trợ thế lực của Lục Thiên Phong đấy.
Mã đại nhân lạnh lùng nói.
Đông Quang cả kinh, do dự một chút, cung kính nói:
- Đại nhân, gia thúc thật sự không có nhận biết Lục Thiên Phong, nhưng gia thúc đúng là có ngầm bảo hộ Lục gia, tuy nhiên nguyên nhân căn bản không hề có quan hệ gì với Lục Thiên Phong.
Mã đại nhân ngẩn ra, ánh mắt oai nghiêm lạnh lẽo nhìn chòng chọc Đông Quang. Đông Quang vừa thấy sắc mặt liền trở nên kinh hoàng, vội nói:
- Đại nhân, thuộc hạ nghe gia thúc nói rằng, người vốn không muốn đối đầu với Ngưu huyện úy, nhưng có một vị tổng quản trong Tiêu phủ âm thầm đến gặp mặt gia thúc, nhờ gia thúc ngầm bảo hộ cho Lục gia, gia thúc không dám không nghe theo.
- Tiêu phủ?
Mã đại nhân sửng sốt không nói nên lời.
- Là Tiêu phủ đấy ạ, đại nhân. Lục Thiên Phong có một muội muội, là tỳ nữ tâm phúc của Tứ tiểu thư Tiêu phủ, mà Tứ tiểu thư Tiêu phủ là vị hôn thê của Binh bộ Vinh thị lang. Gia thúc nói rằng, có khả năng chính là Tứ tiểu phủ Tiêu phủ yêu cầu người bảo hộ Lục gia.
Đông Quang gấp giọng giải thích, trong lòng sợ hết hồn, hóa ra là hôm nay gã nhận được vàng và một phong thư. Trong thư có vạch ra năm loại khả năng ứng đối, câu trả lời của gã chính là một trong số những khả năng đó. Gã không rõ thư có phải là do Lục Thất viết hay không, nếu đúng là vậy, gã Lục Thất kia thật sự rất đáng sợ đấy, lại có thể đoán trước được Mã đại nhân sẽ tra hỏi những gì.
Gã thấy mặt mũi của Mã đại nhân trở nên nghiêm trọng, xoay xoay đầu như có điều suy nghĩ, một lát sau, Mã đại nhân mới hỏi:
- Đông Quang, quý nhân tại kinh thành của gia thúc ngươi là vị nào?
- Đại nhân, thuộc hạ không dám nói loạn, kỳ thực, gia thúc cũng không biết vị quý nhân cất nhắc người là vị nào. Là đột nhiên có một người trung niên tìm tới gia thúc, hỏi gia thúc có thể cung ứng đủ vạn ngân lượng, cùng với nghe lệnh làm một vài việc trong khả năng cho phép hay không. Sau khi gia thúc nói có thể, không lâu sau đã được Lại bộ đề bạt làm Huyện thừa huyện Thạch Đại, tuy nhiên theo lời gia thúc tự phỏng đoán, vị quý nhân cất nhắc người không phải là Tiêu phủ, mà chính là Vinh thị. Chắc chắn sẽ không là Chu thị, bởi vì Ngưu huyện úy là gia nô cùa Công bộ Thị lang, mà nghe nói Công bộ Thị lang lại có bối cảnh Chu thị.
Đông Quang cung kính hồi đáp, trả lời cũng là theo một trong những khả năng trong thư.
Mã đại nhân gật gật đầu, chợt nói:
- Ngươi đi đi.
- Vâng.
Đông Quang cung kính đáp lời, tiếp đó do dự một chút, lại kính cẩn nói:
- Đại nhân, thuộc hạ có một thỉnh cầu muốn nói.
Mã đại nhân nhìn gã một cái, lạnh nhạt nói:
- Nói đi.
- Đại nhân, lần trước thuộc hạ giết Lục Thiên Phong thất bại, chọc cho Đô úy đại nhân vô cùng không hài lòng, từ đó về sau vẫn lãnh đạm thuộc hạ. Thuộc hạ muốn xin đại nhân điều thuộc hạ đến Tả Vệ doanh.
Đông Quang kính cẩn nói.
Đây chính là do gã tự phát huy, gã đã nhiều năm lăn lộn trong quân, dĩ nhiên hiểu rất rõ những quy tắc cùng kiêng kị tiềm ẩn. Gã thỉnh cầu được điều chuyển, một là có thể làm cho Mã đại nhân tiêu hết nghi ngờ về việc gã có biết chuyện tăng cường quân bị hay không, hai là trong quân luôn có quy tắc ngầm để trở thành chi chính.
Nếu Mã đại nhân đem gã đổi chỗ với đội trưởng Tả Vệ doanh, vậy sẽ khiến cho các quan tướng ngờ vực vô căn cứ, sẽ cho rằng Tiết Độ Sứ đại nhân có ý không tín nhiệm. Dưới sự băn khoan, Mã đại nhân sẽ suy xét ưu tiên đề bạt gã, cho dù không thể đề bạt, Đông Quang quả thật cũng muốn rời khỏi Hữu Vệ doanh. Chuyện của Lục Thất đã khiến gã mất vàng mất người, xác thực làm cho gã tại Hữu Vệ doanh chịu khinh miệt lạnh nhạt.
Mã đại nhân nghe xong ngẩn ra, suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Được rồi, ngươi trở về chờ tin đi.
- Tạ đại nhân, thuộc hạ cáo lui.
Đông Quang cung kính tạ ơn, tiến lên đặt túi vàng trên bàn, sau đó hướng về Mã đại nhân cung kính hành quân lễ, rồi rời đi.
Mã đại nhân dõi về phía cửa sảnh, trong chốc lát như thoáng chút suy nghĩ, chợt lẩm bẩm:
- Lục Thiên Phong hẳn là có Tiêu thị chống lưng, tại Thường Châu lập quân, ở Thường Châu có một trong những nhánh chính của Tiêu thị, chẳng lẽ ý tứ của Bệ hạ là muốn bồi dưỡng Tiêu thị cầm giữ quân sao? Muốn trông cậy vào Tiêu thị đối kháng với Giang Âm quân của Trương thị ư?
- Nhưng nghe nói Tiêu thị vẫn âm thầm ủng hộ Ung Vương cơ mà, nếu Bệ hạ làm vậy, chẳng lẽ không phải là nuôi hổ thành họa, lấy hành động của Bệ hạ thời gian qua, vẫn rất kiêng kị Ung Vương thế lớn.
Lúc này, người trung niên tên Lưu Sơn đi đến, cung kính nói:
- Đại nhân, phu nhân đã nói, xin đại nhân yên tâm, mặt khác chỗ của Lục Thiên Phong, thuộc hạ đã đích thân đi báo tin. Lục Thiên Phong nói rằng, hắn sẽ ghi nhớ ân tình đại nhân thành toàn.
Mã đại nhân gật gật đầu, giương mắt nói:
- Lưu Sơn, ngươi đi kinh thành một chuyến, âm thầm hỏi thăm một chút, Bệ hạ có phải là có tâm dời Đô rồi hay không.
Lưu Sơn cả kinh, kinh ngạc nói:
- Dời Đô?
Mã đại nhân gật đầu, nói:
- Bệ hạ muốn lập quân tại Thường Châu, vậy hẳn là có ý kiềm chế Giang Âm quân, tại sao phải lập một đội quân khác kiềm chế Giang Âm quân, hẳn là vì Kinh quân phải trú quân về Tây bộ rồi.
- Đại nhân, không thể nào đâu, hiện giờ Tây bộ hỗn loạn, Bệ hạ làm sao dám dời Đô đến Hồng Châu.
Lưu Sơn hoài nghi nói.
- Cũng là bởi hỗn loạn, Bệ hạ mới biết tình hình đã cấp bách lắm rồi, nếu mất đi Tây bộ, cái giang sơn Đường quốc này còn có thể giữ được à? Sớm nên dời Đô đến Tây bộ rồi.
Mã đại nhân lắc đầu nói.
Lưu Sơn ồ một tiếng, lại nghe Mã đại nhân khẽ thở dài, nói:
- Nếu Bệ hạ dời đô đến Hồng Châu, tất nhiên cần phải ở tại cửa ngõ Bà Dương Hồ trú đóng đại quân, mà điều bổn quân sợ nhất chính là bị điều đi khỏi Trì Châu. Bổn quân tuyệt không nguyện đi Bà Dương Hồ, lại càng không nguyện đi Thường Châu, bổn quân không nghĩ rời khỏi Trì Châu.
Lưu Sơn ồ một tiếng, Mã đại nhân lại phân phó nói:
- Ngươi đi kinh thành, đến gặp Công bộ Thị lang một chuyến, dâng lên năm vạn bạc, lại nói cho Triệu đại nhân biết. Lục Thiên Phong đến Trì Châu với vai trò là Thiên Ngưu Vệ do Hoàng đế sai sử, lại có Tiêu phủ ngầm bảo hộ, bổn quân không dám giết, mong Triệu đại nhân thứ lỗi cho.
Lưu Sơn cung kính đáp lời.
*****
Trong nhã gian tửu lâu, Lục Thất cầm một phong thư lệnh viết tay, đây là quan viên thuộc cấp của Mã đại nhân đích thân đưa tới, nói cho hắn biết ngày mai có thể đi Di Tình viện lĩnh người.
Vị trung niên kia lại nói Mã đại nhân chưa từng gặp qua chủ tớ Nhạn Nhi, ẩn ý cho Lục Thất, Nhạn Nhi tiểu thư vẫn nguyên vẹn. Mặt khác cũng giải thích rằng vì để không phát sinh phê bình chỉ trích, chỉ có thể đem người bán vào Di Tình viện, bảo Lục Thất sau khi lãnh người rồi, không được đưa trở về huyện Thạch Đại. Lục Thất đương nhiên hiểu được hết thảy là vì tránh gây tổn hại đến thanh danh của Mã gia, hắn chỉ có thể tỏ ra cảm kích cung kính tạ ơn.
Cung kính tiễn người trung niên đi rồi, Lục Thất mỉm cười đưa thư lệnh viết tay cho Vương Cầm Nhi, cười nói:
- Cầm Nhi, chúng ta không phải thất vọng rồi.
Vương Cầm Nhi tiếp nhận thư lệnh viết tay nhìn xem một chút, dịu dàng nói:
- Vị Mã đại nhân kia vẫn luôn mang tiếng lòng tham không đáy, ông ta thân là đại quan nắm quyền cực lớn, lại có thể dễ dàng khoan dung cả nể lão gia, xem ra hẳn là một tên cáo già co được giãn được đấy.
Lục Thất gật gật đầu, nói:
- Đáng tiếc, Nhạn Nhi tiểu thư bị bán nhập kỹ nữ tịch, không biết sau này có oán hận ta hay không.
Vương Cầm Nhi cười nhạt nói:
- Lão gia không cần lo lắng, ngày sau Nhạn Nhi sẽ không biết đến việc làm hào hiệp của lão gia đâu, nàng ấy sẽ chỉ biết mình là bị phu nhân Mã phủ đố kỵ nên bị bán đi.
Lục Thất ngẩn ra, tiếp đó im lặng không nói gì, làm nghĩa sĩ vô danh, hắn đương nhiên bằng lòng. Kỳ thực, hắn đã không ngờ tới Mã gia sẽ bán chủ tớ Nhạn Nhi nhập kỹ nữ tịch, hậu quả tàn khốc của ngày hôm nay, hắn không muốn đi gánh vác

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.