Kiêu Phong

Chương 11: Mời soái




Cố Tướng quân đứng lặng ở trong trướng, thấy Lục Thất vào, đứng dậy thi lễ bình thản nói:
- Võ Lâm Lang tướng Côn Sơn vệ phủ Công chúa, bái kiến Quy Đức tướng quân.
- Quy Đức tướng quân Lục Thiên Phong bái kiến Cố tướng quân!
Lục Thất nghiêm nghị thi lễ lại, hiện giờ hắn chưa lập quốc, danh vọng đại nghĩa vẫn là Ngô thành công chúa Phủ của Đường quốc, còn Cố tướng quân cũng chỉ nguyện tự nhận Ngô Thành công chúa là chủ thượng.
Cố Tướng quân mỉm cười mời Lục Thất ngồi xuống, Lục Thất sau khi ngồi xuống, trực tiếp nói:
- Cố Tướng quân! Lần này ta tới là có quân vụ muốn thỉnh giáo!
- Xin Lục tướng quân cứ nói!
Cố Tướng quân ung dung đáp lại.
Lục Thất nói:
- Cố Tướng quân! Mấy ngày trước ta nhận được hồi báo của thám báo đi Thường Châu, phát hiện thủy quân Giang Đô Dương Châu đóng ở đối diện, hiện giờ không thấy binh và thuyền nào. Vì vậy, ta dự định hành động trước để kiềm chế đối phương.
Cố Tướng quân nghe thấy thì giật mình, y kinh ngạc nói:
- Giang Đô quân Dương Châu dời chỗ đóng quân rồi sao?
- Đúng vậy! Ta vì sự an nguy của Tô Châu nên phái riêng thám mã giám sát việc đóng quân của Chu quốc ở đối diện Đại Giang. Gần đây thám mã ở thượng du đến gần Chu quốc, kết quả phát hiện không thấy chiến thuyền nào của Giang Đô quân. Ta nghi ngờ, Chu quốc có thể muốn Việt quốc viện binh, vì vậy, ta muốn hành động trước để kiềm chế đối phương tấn công bốn vạn Việt quân ở Gia Hưng.
Cố Tướng quân vẻ mặt ngưng trọng như thoáng chút suy nghĩ. Cố Vân Đào đứng ở cửa trướng, sau nghe thấy tin đó thì kinh ngạc nhìn Lục Thất. Y ngoài việc kinh ngạc về tin tức đó thì còn kinh ngạc vì Lục Thất lại có thể phái thám mã đến giám sát Chu quốc ở phạm vi lớn. Vì là nơi đóng quân của Trấn Hải quân Đường quốc nhưng lại để Giang Đô quân ung dung rời đi như vậy.
- Giang Đô quân không thấy đâu, khả năng lớn nhất là muốn tấn công Tô Châu.
Cố Tướng quân gật đầu nói.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Bởi vì ‘chuyện xấu’ đó của Chu quốc nên hai ngày trước ta buộc phải tự mình giải quyết phỉ Thái Hồ. Hiện giờ phỉ Thái Hồ đã bị diệt, ta đã điều động xây dựng chế độ thủy quân Thái Hồ khác rồi.
- Sao? Phỉ Thái Hồ đã bị Ngài tiêu diệt rồi sao?
Cố Tướng quân giật mình thất thanh, vẻ mặt bất ngờ nhìn Lục Thất.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Đúng vậy! Ta vốn định mượn thuyền của Giang Âm quân, ngược sông đột nhập tấn công phỉ Thái Hồ. Nhưng vì chuyện của Chu quốc nên ta không thể để phỉ Thái Hồ tồn tại quá lâu, ta đã tự mình lẻn vào Động Đình Tây Sơn, lúc tìm được chiến trận Thường Châu, sai nội ứng đột nhập vào phỉ Thái Hồ. Ta đã ám sát được thủy quân Đô đốc ở Động Đình Tây Sơn, nội ứng cũng phối hợp cùng lúc với mấy trăm tinh binh cướp thuyền thành công, sau đó vận chuyển trọng binh, tiêu diệt hết phỉ Thái Hồ.
Cố Tướng quân giật mình nhìn kỹ Lục Thất một cái rồi gật đầu, Lục Thất lại nói:
- Hiện giờ thuyền của Thái Hồ chỉ có thể chuyển được một vạn binh, ta muốn đến tập kích Gia Hưng một lần, từ Thái Hồ vận chuyển ba vạn binh đến đổ bộ tây nam Thái Hồ. Sau đó huy động quân tấn công Gia Hưng và bốn vạn quân Việt. Nhưng ở đây ta muốn mời Cố Tướng quân hợp nhất với bốn vạn quân của Trương Hồng Ba, cùng tiến quân áp sát bốn vạn quân Việt.
Cố Tướng quân nghe xong như thoáng chút suy nghĩ, một lát sau, nói:
- Lục Tướng quân, lão phu có chút thiển kiến, có thể nói ra không?
- Xin Cố tướng quân cứ nói! Lần này ta đến là thỉnh giáo mà!
Lục Thất mỉm cười đáp lại.
- Lục Tướng quân! Cái gọi là tập kích bất ngờ, điều kiện quan trọng nhất là hành động khi người ta không đề phòng. Lục tướng quân đã tập kích bất ngờ được Tô Châu, Việt quốc đã chịu thiệt một lần thì chỉ e sẽ không cho cơ hội bị đánh lén nữa đâu, đặc biệt là ba vạn đại quân, điều đó căn bản là không thể giấu được Việt quốc.
Cố Tướng quân nói.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Ý của Cố Tướng quân là chỉ dễ cho tấn công đại quân ở đây?
- Không! Việc tập kích bất ngờ vẫn có thể thực hiện được nhưng tốt nhất là chỉ xuất ra một vạn tướng sĩ đến tập kích chiếm huyện thành Gia Hưng là được. Một khi bốn vạn Việt quân trong thất bại phát hiện thành Gia Hưng đã mất thì lòng quân sẽ rối loạn, cũng có lợi cho tấn công chính diện. Nếu như dùng ba vạn quân đến tập kích Gia Hưng, nếu chẳng may quân lực của Việt quốc và Chu quốc đã tập kết xong thì ngược lại sẽ khiến ba vạn quân đổ bộ lên bờ sẽ lâm vào tử địa. Còn một nghìn quân tập kích bất ngờ thành công thì tốt, nếu như không thành thì cũng không tổn hại lớn lắm, hơn nữa người ít, hoàn toàn có thể lui về Thái Hồ, do thuỷ quân tiếp ứng trở về an toàn.
Cố Tướng quân giải thích.
Lục Thất thụ giáo gật đầu, nói:
- Tướng quân nói có lý!
Cố Tướng quân nhìn Lục Thất thật sâu, lại nói:
- Theo lão phu được biết, trong Thái Hồ có hai thuỷ quân, một ở Tô Châu, một ở Hồ Châu phía Tây Thái Hồ. Thủy quân Thái Hồ của Hồ Châu chỉ có hai nghìn quân, lệ thuộc vào Y Cẩm quân. Lão phu cho rằng, nếu như Việt quốc không biết thủy quân Tô Châu đã có chủ, có lẽ sẽ tấn công Ngô huyện theo đường thủy Thái Hồ. Nếu như thật sự tấn công theo đường thủy, vậy vận chuyển một lần cũng chỉ được năm nghìn quân, có thể thực hiện kế sách “bắt rùa trong hũ”.
Lục Thất mỉm cười gật đầu, nói:
- Ta cũng sợ Ngô huyện thất thế nên đã điều động năm nghìn trung phủ dũng đến đóng bên bờ Thái Hồ. Nếu hiện giờ đã không dùng đến ba vạn quân tập kích, vậy hai vạn đại quân có thể xuất phát đến Côn Sơn, đến lúc đó ta sẽ mời Cố Tướng quân chủ trì đại cục tiến công.
Cố Tướng quân ngẩn ra, nói:
- Nghe nói, Lục Tướng quân đã thành lập nên Vân Huy quân phủ, tiết chế quân lực Tô Châu, như vậy không cần dùng đến lão phu nữa.
Lục Thất lắc đầu, nói:
- Cố Tướng quân là lão tướng quân có hiểu biết sâu rộng, chắc hẳn có thể nhìn ra dụng ý thành lập quân phủ của ta. Ta xây dựng chế độ Quy Đức quân phủ, là muốn tạo dựng Vương quyền, xây dựng Vân Huy quân phủ, là muốn tạo dựng Soái quyền. Dù sao Trung phủ sứ cũng là phụ nữ, chỉ thích hợp cho chính trị lâu dài, còn trị quân là Quy Đức tướng quân ta.
Cố Tướng quân gật đầu, nói:
- Cách làm của Ngài rất đúng, xây dựng quân phủ phân quyền có thể làm suy yếu tướng soái độc quân phát triển, cũng có thể làm linh hoạt việc sử dụng quân lực chỉnh thể, hơn nữa quả thật không cần dùng đến danh nghĩa trị quân của Trung phủ sứ.
Lục Thất gật đầu, lại nói việc xây dựng chế độ Võ Dương quân phủ, cuối cùng nói:
- Ta và Chu Vũ đều không tiện lộ diện, còn lão tướng quân là Tiết Độ Sứ Giang Âm của Đường quốc, chủ trì tấn công lần này đúng là danh chính ngôn thuận, Hồng Ba đại ca có thể nghe điều động của lão tướng quân rồi.
Cố Tướng quân im lặng, một lát sau, gật đầu nói:
- Lão phu có thể chủ trì.
- Hay lắm! Đa tạ lão tướng quân có thể lao tâm khổ tứ như vậy, ta sẽ quay về hạ lệnh luôn.
Lục Thất vui mừng đáp lại.
Cố Tướng quân nhìn Lục Thất, lạnh nhạt nói:
- Lão phu là quân thần của Đường quốc, kiếp này chỉ cầu có thể sống trong sạch.
Lục Thất ngẩn ra, lập tức cười nhẹ nói:
- Ý nguyện của lão tướng quân ta đã hiểu, người kế thừa Côn Sơn hầu sau này chắc sẽ phải thay đổi rồi.
Cố Tướng quân ngẩn ra, tiếp đó cười khổ. Lục Thất đứng dậy thi lễ, nói:
- Xin lão tướng quân dừng bước, có thiếu tướng quân tiễn ta là được rồi.
Cố Tướng quân cũng đứng dậy, nhìn Lục Thất chần chừ như muốn nói điều gì đó. Lục Thất thấy vậy liền cười hỏi:
- Lão tướng quân còn điều gì muốn chỉ bảo nữa không?
Cố Tướng quân cười, bình thản nói:
- Lão phu muốn hỏi một câu, nếu như chiếm được Gia Hưng thì sẽ đặt cát cứ ở đó sao?
- Không! Sẽ lui về đây, nhưng nhân lực và tài vật của Gia Hưng sẽ cố gắng dời đến Tô Châu và Thường Châu.
Lục Thất mỉm cười trả lời.
Cố Tướng quân vui mừng gật đầu, lại mỉm cười nói:
- Lão phu còn nghĩ, nếu Lục Tướng quân có con trai, tốt nhất hãy nuôi dưỡng ở Tô Châu, nếu như con trai mà do Công chúa sinh ra thì càng tốt. Có con trai ở Tô Châu, như vậy ít nhiều cũng có lợi co sự an nguy của Lục Tướng quân.
Lục Thất ngẩn ra, tiện đà gật đầu mỉm cười, nói:
- Đa tạ lão tướng quân nhắc nhở, Thiên Phong xin cáo từ.
Cố Tướng quân thi lễ tiễn, còn Cố Vân Đào tiễn Lục Thất rời đi. Một lát sau, Cố Vân Đào quay lại, hỏi:
- Cha! Lục Thiên Phong có ý gì vậy? Sau này sẽ ban thưởng khác sao?
- Về sau con không phải là Côn Sơn hầu, còn ta, mãi mãi sẽ là Côn Sơn hầu, sau khi ta chết sẽ có đại ca con tiếp quản. Còn có lẽ sau này con sẽ là quốc công, không cần kế thừa Côn Sơn hầu.
Cố Tướng quân thản nhiên trả lời.
Cố Vân Đào khẽ thở nhẹ một cái, nói:
- Tên Lục Thiên Phong này quả thật là lợi hại.
- Đúng là một nhân vật lợi hại, tiêu diệt phỉ Thái Hồ, lòng quân và lòng dân Tô Châu lung lay thì sẽ có phần nửa nghiêng về bên Lục Thiên Phong. Nếu như tiếp tục đại thắng thì sự thống trị của Lục Thiên Phong ở Tô Châu sẽ không còn lung lay gì nữa. Hắn có thể tin người chuyên dùng xây dựng chế độ quân phủ phân quyền, thật sự là thiên tài trị quân.
Cố Tướng quân nói.
- Cha! Chúng ta gia nhập Vân Huy quân phủ thay phiên chỉ huy sao?
Cố Vân Đào hỏi.
- Không cần! Hiện giờ Lục Thiên Phong vẫn cần danh nghĩa tồn tại của Tiết Độ Sứ Giang Âm quân.
Cố Tướng quân bình thản trả lời.
Lục Thất rời khỏi Tiết Độ Sứ Giang Âm Quân rồi đến huyện Đông Hải để gặp Trương Hồng Ba. Hai người gặp mặt rồi thi lễ quân thần, sau đó cùng nhau uống rượu nói chuyện như huynh đệ. Trong khi uống rượu, Trương Hồng Ba bày tỏ ý nguyện mong Lục Thất đồng ý, sau này huyện Đông Hải trở thành phủ Hải Đông. Lục Thất vốn cũng dự định như vậy nên tất nhiên là đồng ý luôn, sau đó hai huynh đệ vui mừng uống rượu trò chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.