Kiêu Phong

Chương 109: Nhà




Lục Thất quay đầu nở nụ cười, ôn hòa nói:
- Vận Nhi, ta thành thật cho nàng biết một việc, sau này chắc chắn ta sẽ phải thú thêm một vị bình thê, thú thê lần nữa, tất nhiên là vì quan hệ kết đảng. Ta không có khả năng tiên tri thê sau này ta thú, có được tri lễ ôn hòa giống như Lâm tiểu thư hay không, cho nên ta tình nguyện để nàng và Tiểu Điệp đều tự độc lập một gia trạch.
Tân Vận Nhi giật mình quan sát Lục Thất, vài giây sau mới dịu dàng nói:
- Thất lang, thiếp thân cảm tạ chàng.
Trái tim Lục Thất run lên, lập tức dâng trào cảm giác hổ thẹn, ánh mắt ôn nhu dừng ở trên người Tân Vận Nhi, hạ giọng nói:
- Vận Nhi, người nói cảm tạ nên là ta mới đúng.
Tân Vận Nhi buông mắt xuống im lặng, yên tĩnh trong chốc lát, Tiểu Vân chợt dịu dàng nói:
- Lão gia, chủ mẫu, kiếp này chúng ta được ở bên nhau là duyên phận, đối với nhau không nên tạ ơn này nọ.
Lục Thất mỉm cười nhìn Tiểu Vân, Tiểu Vân hơi ngượng ngùng nở nụ cười xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của tiểu cô nương đã có bảy phần tương tự Trần Tuyết Nhi. Dị công ‘Xà hình hóa nguyệt’ đối với Tiểu Vân, xem ra là có tác dụng cường điệu dưỡng nhan lệ dung.
- Lão gia, chúng thiếp thân kính chàng một ly.
Trần Tuyết Nhi bỗng phóng khoáng nói, dịu dàng nâng ly.
Lục Thất cười nâng ly, cùng nhóm thê thiếp uống vào một ly. Buông ly xuống, Tân Vận Nhi dịu dàng nói:
- Thất lang, trong nhà còn chút bạc dành dụm, đưa đi kinh thành dùng để bố trí cửa hàng chứ?
Lục Thất đáp lại nói:
- Không cần, ta ở kinh thành đã cùng người hợp tác kinh doanh hai cửa tiệm, một là kinh doanh văn phòng tứ bảo, một là bán thuốc. Hiệu thuốc ta tính toán để cho huynh trưởng làm chủ. Cửa hàng bán văn phòng tứ bảo ta sẽ giao cho nàng, hậu trạch cửa hàng sẽ do nàng chủ quản.
- Cùng người hợp doanh? Thất lang ở kinh thành lấy đâu ra bạc vậy?
Tân Vận Nhi kinh ngạc hỏi.
- Ta không ra tiền hợp doanh, là ta ra sức trợ giúp người hợp doanh với ta, cho nên ta chiếm được quyền quản lý cửa tiệm.
Lục Thất giải thích nói.
Tân Vận Nhi hiểu ra gật đầu, lại hỏi:
- Thất lang, Lâm tỷ tỷ sẽ nguyện ý để cho thiếp thân làm chủ cửa hàng văn phòng tứ bảo sao?
- Hiện tại Lâm Tiểu Điệp đang cư ngụ tại một tú trang, không có xung đột với nàng. Việc ở kinh thành, chờ sau khi chức quan của ta ổn định rồi, sẽ cùng nàng thương lượng tỉ mỉ. Ngày sau nếu ta không cần phải cư trú lâu dài ở kinh thành, ta mong muốn các nàng có thể cùng theo ta đến nơi ta nhậm chức.
Lục Thất đáp lại.
Tân Vận Nhi gật đầu, dịu dàng nói:
- Bất kể Thất lang đi nơi nào, thiếp thân đều nguyện ý đi theo hầu hạ.
Trong lòng ấm áp Lục Thất mỉm cười, nâng lên ly rượu Tiểu Thanh đã rót, sung sướng nói:
- Nào, chúng ta uống, nguyện cho chúng ta vĩnh viễn đồng tâm.
- Thiếp thân nguyện ý cùng lão gia vĩnh viễn đồng tâm.
Nhóm thị thiếp nâng ly cùng kính, giọng dịu dàng đồng thanh nói, cùng Lục Thất ôn tình ngắm nhìn nhau, đồng loạt uống vào rượu trong ly.
Một lúc sau, Lục Thất đã đặt mình trong phòng Tân Vận Nhi, trong mũi thoang thoảng hương thơm thanh nhã, hắn khỏa thân kê cao gối nằm ở trên giường, tựa sát hai bên là hai ngọc thể tuyết trắng lả lướt, chính là Tân Vận Nhi và Trần Tuyết Nhi.
Ở trước giường trong phòng, còn có một nữ nhân xinh đẹp trần truồng như nhộng, uyển chuyển khẽ múa, chính là Vân Thường. Mà trước đó càng khiến cho Lục Thất cảm động đó là, Tân Vận Nhi thân là thê thất, không ngờ lại cùng Vân Thường khỏa thân múa khiêu gợi. Nữ nhân làm chuyện này là vì làm người vui sướng, còn Tân Vận Nhi múa thoát y, lại là vì phu quân hắn đây mà khắc khổ luyện tập.
- Lão gia, chàng muốn thiếp thân đi.
Trần Tuyết Nhi u oán nhỏ giọng khát cầu, Lục Thất cùng với Tân Vận Nhi và Vân Thường đều đã đến Vu sơn mây mưa, độc có thân thể của nàng là nhất định không chịu muốn.
Lục Thất cười khẽ vuốt ve lưng ngọc tuyết trắng trơn trượt của nàng, dịu dàng nói:
- Tuyết Nhi, chờ một chút đi, ta là vì muốn tốt cho nàng.
Trần Tuyết Nhi ừ nhẹ một tiếng, hai má dán ở bên sườn Lục Thất, Lục Thất quay đầu nhìn Tân Vận Nhi, ôn hòa nói:
- Vận Nhi, chuyện tình của Nhạn Nhi tiểu thư, ta sẽ cố hết sức.
- Thất lang, tiểu thư nàng thật đáng thương. Thời điểm thiếp thân đưa tiễn, bộ dáng của tiểu thư đờ đẫn cứ như người gỗ vậy.
Tân Vận Nhi nghẹn ngào nói.
- Tổ mẫu của Nhạn Nhi tiểu thư vừa mới qua đời, phụ mẫu nàng liền đem nàng đi dâng tặng cho người ta, bị hai lần đả kích nặng nề thế kia, có thể không như vậy sao?
Lục Thất nhẹ giọng than, trong lòng cũng rất thương hại.
- Cô cô đi cùng, cũng không biết hiện giờ ra sao rồi?
Tân Vận Nhi ưu sầu nói, một phòng xuân sắc phóng đãng trước đó nhanh chóng biến thành nặng nề, nàng vẫy vẫy tay, Vân Thường ngừng múa thoát y, đi tới ngồi ở bên giường.
- Vận Nhi, cái vị Lư tam công tử gì kia, ra sao rồi?
Lục Thất nhẹ giọng hỏi.
- Có thể thế nào, chuyện đó đã trở thành trò cười lớn nhất ở Vọng Giang Bảo. Sau khi cô cô trở về, thiếp thân cũng không biết cô cô đã dùng thủ đoạn gì, không ngờ dưới sự phụ trợ của Lãnh Nhung đại nhân khám phá ra được gã Lư tam công tử kia là một lưu phỉ, còn vị Lư tam công tử chân chính đã chết từ ba năm trước rồi.
Tân Vận Nhi ôn nhu nói.
- Cái gì? Đã chết ba năm?
Lục Thất sửng sốt nghi ngờ nói, trước đây hắn có đi qua huyện Thanh Dương, thăm hỏi khắp nơi cũng không nghe nói là đã chết.
- Đúng là đã chết ba năm rồi, là phu nhân Huyện lệnh huyện Thanh Dương vì bi thương cái chết của ái tử, không cho phép người ta nói con trai cùa bà đã chết, cho nên người trong huyện thành Thanh Dương, chỉ dám nói Lư tam công tử đã đi xa thôi.
Tân Vận Nhi dịu dàng giải thích.
Lục Thất nghe xong, buồn bực ồ một tiếng, lại nghe Tân Vận Nhi dịu dàng nói:
- Cô cô nói, tên lưu phỉ kia là do người giết, nhưng đối với người ngoài thì nói rằng là do Lãnh đại nhân dẫn đầu quan binh loạn tiễn bắn chết. Sở dĩ cô cô động sát cơ, là vì lão tổ tông Chu phủ vừa tạ thế, Chu phu nhân liền vội vàng để cho gã lưu phỉ kia cùng với Đại công tử mang theo số lượng lớn ngân lượng đi kinh thành. Cô cô nói người không nắm chắc khả năng giết chết lưu phỉ, chỉ có thể tìm cơ hội bất ngờ tập kích, kết quả là vào lúc đi Chu phủ tế bái, cô cô liền hạ thủ.
Lục Thất gật gật đầu, hắn đã gặp qua gã lưu phỉ tuấn lãng kia, đoán chừng là một nhân vật có võ đạo lợi hại, thân thể lực lượng của Vương Cầm Nhi cũng không mạnh mẽ, chỉ có thể bất ngờ tập kích giết. Mà gã lưu phỉ kia nhất định nghĩ rằng thời điểm diễn ra đại tang sẽ không có nguy cơ gì, do không có đề phòng trước nên bị Vương Cầm Nhi đắc thủ giết chết.
- Thất lang, sau khi gã lưu phỉ kia bị giết, Lãnh đại nhân lập tức lấy ra công văn chứng minh Lư tam công tử đã chết, kết quả khiến cho Vọng hương bảo khắp nơi xôn xao. Chu phủ lập tức phong cửa trục khách, nhưng qua mười ngày, liền truyền đến tin tức tiểu thư hứa gả cho Thứ sử Trì Châu. Chu phủ cũng không cho thiếp đi gặp tiểu thư, thiếp chỉ có thể vào lúc đưa tiễn, đứng từ xa ngóng theo thôi.
Tân Vận Nhi chua xót nói.
Lục Thất đưa tay vỗ nhẹ lên tấm lưng ngọc của nàng, an ủi:
- Sáng mai ta phải đi Trì Châu.
- Thất lang, chàng nên ngủ vào một chút đi.
Tân Vận Nhi quan tâm nói.
Lục Thất gật gật đầu, ánh mắt nhìn trần nhà, hắn đang tiếc nuối không thể gặp nhóm thị thiếp trong thành, nhưng trên tiệc rượu cũng có nghe kể tường tận. Ninh Nhi và Thu Đường đang mang thai tình hình sức khỏe đều tốt lắm, gia trạch trong thành cũng không bị xâm hại gì, hắn nghe nói Ngưu huyện úy cũng có rời khỏi huyện Thạch Đại một đoạn thời gian, mới quay về chưa bao lâu.
- Thất lang, chàng đi tiêu diệt phỉ, nguy hiểm có lớn không?
Tân Vận Nhi quan tâm ôn nhu hỏi.
- Nàng yên tâm, ta là Doanh tướng thống quân, không phải đi xung phong nên sẽ không có nguy hiểm gì đâ. Hơn nữa quân lực bọn đạo tặc thông thường rất yếu, trước đây nàng cũng từng đụng độ đạo tặc rồi mà.
Lục Thất nhẹ giọng trấn an.
- Dù sao vẫn không nên khinh thường.
Tân Vận Nhi dịu dàng dặn dò.
Lục Thất cười, gật gật đầu, hạ giọng nói:
- Vận Nhi, nàng có muốn nghe những chuyện ta trải qua ở kinh thành không?
- Muốn nghe, Thất lang chàng kể đi.
Tân Vận Nhi dịu dàng đáp.
- Ta muốn kể, nhưng sợ nàng tức giận.
Lục Thất chột dạ nói.
- Nói đi, cùng lắm thì chàng lại nạp thêm mười mấy thị thiếp nữa thôi.
Tân Vận Nhi rộng rãi mềm mại nói, một bàn tay ngọc cũng khẽ nhéo da thịt bắp đùi Lục Thất.
Lục Thất cười khổ, bỗng hắn trợn trừng mắt, tiện đà quay đầu nhìn về phía Trần Tuyết Nhi. Hai má Trần Tuyết Nhi vẫn dán trên người hắn, ánh mắt của hắn lại xoay chuyển xuống dưới, nhìn thấy một bàn tay tuyết trắng nhỏ nhắn tinh xảo đang cầm lấy vật đang dâng cao kia của hắn.
Trời tờ mờ sáng, Lục Thất chẳng muốn đứng dậy, Tân Vận Nhi tươi đẹp sáng chói gắng gượng chống thân mình dậy, tự mình hầu hạ Lục Thất. Lục Thất cười tà nhìn ái thê, đêm qua Trần Tuyết Nhi chọc họa, nhưng lại là Tân Vận Nhi và Vân Thường hứng chịu mưa xuân cuồng dã. Trên kiều dung của Trần Tuyết Nhi mang theo u oán, yên lặng phụ trợ Tân Vận Nhi hầu hạ Lục Thất, thê hầu hạ phu quân là một loại quan quy, thiếp chỉ có thể trợ giúp.
Ra khỏi phòng dùng một bữa cơm đoàn viên rồi, Lục Thất đội mũ mặc giáp, dưới sự đưa tiễn của chúng thê thiếp, lên quân mã sau đó lưu luyến đưa mắt ngắm nhìn, ngắm trong chốc lát rồi mới thu ánh mắt. Chân khẽ động cưỡi chiến mã chậm rãi chạy đi, nhà tuy ấm áp, nhưng hành trình vận mệnh của hắn đã không thể tùy theo hắn mà ngừng bước tiến.
Ra khỏi Vọng Giang Bảo, Lục Thất phóng ngựa chạy vội về hướng Đông Lưu Bảo, vừa tới Bảo môn liền thấy nhóm quan tướng thuộc hạ đã chỉnh tề chờ đợi. Trong lòng của hắn nhiều ít có chút áy náy, nhưng khi đến gần, lại trông thấy vẻ mặt của đám quan tướng thuộc hạ, mỗi người đều đầy mỹ mãn, thậm chí có hơi cổ quái.
- Đi thôi.
Lục Thất nhạy cảm phát hiện có gì đó không đúng, lập tức bình thản lệnh đi, đoàn người hướng về phía Trì Châu xuất phát

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.