Kiêu Phong

Chương 107: Ngày vui




Ngày hôm sau, Lục Thất mặc hỉ phục, đầu đội mũ trạng nguyên, cưỡi con ngựa cao to, không khí vui mừng mang theo đội kiệu đi Vọng Giang Bảo đón dâu.
Vừa vào Vọng Giang Bảo đã khiến cho bao nhiêu người đến xem náo nhiệt, nhìn đội ngũ đón dâu phô trương, đều ngạc nhiên không biết cưới vị thiên kim tiểu thư nhà nào, mười mấy tiểu hài tử hoan hô vui mừng đi theo đội ngũ.
Mãi cho đến tận hiệu thuốc bắc duy nhất ở thành Vọng Giang, người trong thành mới biết cô dâu là ai, tiếng chúc mừng liên tiếp, rất nhiều người đưa thêm lễ vật để làm đồ cưới cho tân nương. Từ khi Lục Thất mở hiệu thuốc đến nay, thành Vọng Giang từ người giàu đến người nghèo đều được lợi rất nhiều, có thể nói là tiếng thơm vang xa.
Tân Vận Nhi mặc chiếc váy thêu hoa mẫu đơn xinh đẹp, đầu đội mũ phượng, Đông Thanh và Tiểu Vân mỗi người một bên đỡ đi ra ngoài cửa tiệm.
Lục Thất thấy Tân di nương đến chúc mừng, còn gặp một lần Châu Nhạn Nhi tiểu thư, cùng với tỳ nữ Thương Nhi, ba người đều có vẻ mặt chúc phúc nhìn Tân Vận Nhi lên kiệu hoa, trong ánh mắt của các nàng đều hàm chứa ít hoặc nhiều thương cảm. Mà Trần Tuyết Nhi và Vân Thường vẫn chưa xuất hiện, hẳn là vì thân phận nên không ra.
- Cô cô, Chu tiểu thư, Thương Nhi, Lục Thất đa tạ mọi người.
Lục Thất ở trên ngựa thi lễ chào hỏi.
- Lục công tử, ngài sau này nhất định phải đối tốt với Vận Nhi.
Thương Nhi nhẹ nhàng đáp lại Lục Thất.
- Yên tâm đi, cả đời này ta sẽ không bao giờ vứt bỏ Vận Nhi.
Lục Thất đưa ra lời hứa trước mặt mọi người.
- Chúng tôi tin công tử, cũng chúc công tử an khang trường thọ, đi thôi.
Tân di nương dịu dàng nói xong, hôm nay nàng là bề trên duy nhất đưa Tân Vận Nhi về nhà chồng.
- Cảm tạ lời chúc phúc của cô cô, Lục Thất cáo từ.
Lục Thất ôn tồn nói xong, quất ngựa dẫn đầu đội đón dâu rời đi.
Đến tận lúc không còn nhìn thấy đội đón dâu, Chu Nhạn Nhi mới quay đầu dịu dàng nói:
- Di nương, Nhạn Nhi về trước.
Ánh mắt Tân di nương phức tạp nhìn Chu Nhạn Nhi, chợt hạ giọng nói:
- Nhạn Nhi, tiểu thư tự mình về trước có được không? Ta muốn ở lại tiệm thuốc thêm nửa ngày.
Chu Nhạn Nhi ngẩn ra, gật đầu nói:
- Được, Nhạn Nhi về trước.
Nói xong quay lại gật đầu với Thương Nhi rồi đi.
- Thương Nhi, vào tiệm đi, cô cô có chuyện muốn nói với cháu.
Tân di nương ôn tồn nói, Thương Nhi chần chờ một chút, dời bước theo Tân di nương vào hiệu thuốc, nàng dường như không muốn nói chuyện với Tân di nương.
Kiệu hoa đón dâu đã đến nhà cũ, khắp phố phường đều náo nhiệt, bây giờ Lục Thất là người nổi danh, là đại lão gia hàng thật giá thật, gia tộc Lục thị từ khi Lục Thất trở về làm gia chủ nghiễm nhiên trở thành gia tộc có địa vị ở huyện Thạch Đại, hơn một trăm miệng ăn gia trẻ lớn bé đều đứng thẳng, không hề giống trước kia hèn mọn thấp kém cúi đầu mà sống.
Nhà cũ và đông viện đặc biệt náo nhiệt, tất cả già trẻ lớn bé đều mặc đồ mới, đây là do Lục mẫu phát cho, hơn nữa hôm nay là ngày chủ mẫu vào nhà, Lục mẫu dặn dò, chủ mẫu của các nhà đều phải có năm lượng để mừng, con gái chưa gả thì hai lượng, con trai chưa lập gia đình cũng phải có hai lượng.
Trong một lúc, Lục mẫu trở thành bồ tát sống trong Lục thị, khuôn mặt tươi cười nói chuyện với mọi người. Lục mẫu trở mình đã lập tức trở thành lão phu nhân được các vì sao vây quanh mặt trăng.
Trong hoàn cảnh người người đông vui, Lục Thất và Tân Vận Nhi bái đường, đưa vào động phòng, vén lên khăn hỉ của Tân Vận Nhi, nhìn thê tử xinh đẹp thẹn thùng, trong lòng Lục Thất rất ngọt ngào. Tân Vận Nhi tuy rằng không phải người xinh đẹp nhất trong những thê thiếp của hắn, nhưng ở trong lòng Lục Thất lại có một vị trí vô cùng quan trọng. Mỹ nhân dễ cầu hiền thê khó được, Tân Vận Nhi chính là hiền thê trong lòng Lục Thất, đây cũng là nguyên nhân chính khiến Lục Thất không hề do dự lấy nàng làm vợ.
Vui mừng lật khăn hỉ lên bốn mắt nhìn nhau, nhìn nhau một lúc lâu, Lục Thất mới giơ tay xoa khuôn mặt xinh đẹp, dưới ánh nhìn chăm chú ngượng ngùng của Đông Thanh và Tiểu Vân nghiêng thân hôn Tân Vận Nhi, khuôn mặt thẹn thùng xinh đẹp của Tân Vận Nhi đỏ như hoa đào.
- Vận Nhi, ta đi ra bên ngoài giao lưu một chút.
Lục Thất dịu dàng nói xong, Tân Vận Nhi ôn nhu gật đầu, tiếp tân khách là chuyện không thể tránh khỏi.
Lục Thất vừa đi Đông Thanh và Tiểu Vân tiến lên hầu hạ Tân Vận Nhi, gỡ đồ trang sức trên tóc của nàng, bỏ đi váy và nội y, lấy khăn mềm lau đi mồ hôi trên làn da tuyết trắng, trái tim của Tân Vận Nhi sung sướng đập nhanh, thời khắc hạnh phúc gả cho người khác cũng là lúc một một số chuyện phải gánh.
Lục Thất mặt đầy mỉm cười đi tới tiền viện, lão trạch và đông viện bày đầy bàn tiệc rượu, hắn vốn định tìm một tửu lâu nào đó bày rượu thiết khách, nhưng mẫu thân thích làm tiệc trong nhà. Hắn vừa xuất hiện đã trở thành tiêu điểm, lần này hắn cưới thê cũng có rất nhiều vị quan đến chúc mùng, trong đó Trần phủ có đến sáu người tới, Vương Nhị phu nhân cũng tới, bây giờ đang ở cùng Lục mẫu.
Lục Thất lần lượt đi kính rượu từng bàn, bình thản và thành ý đối mặt với mỗi vị tân khách, hắn biết rằng hôm nay không chỉ là ngày cưới mà còn là ngày Lục gia chính thức bước vào giai cấp thượng lưu của huyện Thạch Đại, gia chủ như hắn tất nhiên phải để lại cho những tân khách một ấn tượng tốt rồi.
Miệng cười nói uống rất nhiều, chén tuy không lớn, nhưng vừa đi tiếp Lục Thất biết mình đã có năm sáu phần say rồi, vừa mới mỉm cười đang tiếp tục đi đến bàn tiếp theo, lúc xoay người đối mặt với một người.
Lục Thất sửng sốt dừng lại, người trước mặt tuổi hơn bốn mươi, khuôn mặt tròn trịa tươi cười, mặc bào y cổ tròn màu xanh, hơn nữa tay trái cầm chén tay phải cầm bình.
- Lục đại nhân, tại hạ họ Cố, là chấp sự Công Tào của huyện, nay đặc biệt kính đại nhân một ly rượu, mong đại nhân sau này quan tâm nhiều hơn.
Người mặc áo bào xanh cười nói, nói xong không khách khí giơ bình rượu rót đầy chén không trên tay Lục Thất, rượu đầy thì thu bình lại rót đầy chén của mình.
- Nào, thuộc hạ kính đại nhân một ly.
Người mặc áo bào xanh mặt cười thành khẩn đưa chén lên sao đó uống hết.
Lục Thất cầm chén rượu nhưng không uống, ánh mắt nghi hoặc nhìn người mặc áo bào xanh, nguyên nhân chính là người mặc áo bào xanh này đến quá đột nhiên, hơn nữa y tự xưng là chấp sự Công Tào, hắn mặc dù là hộ quân huyện úy, nhưng lại không qua lại với quan lại huyện nha, nên biết hôm nay Triệu chấp sự không đến.
- Đại nhân, thuộc hạ mời rượu không được sao?
Người mặc áo bào xanh ngượng ngùng hỏi.
Lục Thất không nói lời nào, nâng chén đưa đến trước mặt, ánh mắt lại nhìn rượu trong chén, dừng một chút giương mắt nhìn chăm chú người mặc áo bào xanh, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị lộ ra sát khí.
Người mặc áo bào xanh đang nhìn Lục Thất uống rượu, bị ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn chăm chú kinh hãi đến mức sắc mặt biến đổi, theo bản năng lui về phía sau, tiếp theo quay người chạy ra phía ngoài.
Lục Thất không đuổi theo, hôm nay hắn không muốn có điều xấu gì xảy ra, nhìn người mặc áo bào xanh chạy đi, trong lòng của hắn căm tức. Đến tận khi không còn nhìn thấy người mặc áo bào xanh, hắn mời khinh bỉ ném chén rượu trên mặt đất, chân đạp thành bột phấn.
Kỳ thật hắn không nhìn ra bên trong rượu có cái gì, chỉ có điều dùng thuật lừa dối thử một chút, kết quả người muốn hại hắn sợ hãi chạy mất, người này chạy trốn chứng tỏ rượu trong tay Lục Thất chắc chắn có độc.
Đợi đến lúc tiếp khách xong, Lục Thất mới tâm tình trầm trọng đi về phía hậu trạch đông viện, vừa đi vừa suy nghĩ về việc bây giờ có ai muốn hại hắn, người mặc áo bào xanh kia chắc chắn là người bị chỉ điểm, người này chẳng nhẽ do Triệu huyện thừa phái đến? Một cảm giác nguy hiểm tràn ngập trong lòng Lục Thất.
Vào trong phòng mùi hương phảng phất, Lục Thất hít một hơi thật sâu gạt bỏ lo lắng, hắn không muốn cho Tân Vận Nhi biết nguy hiểm lúc này, hôm nay là ngày động phòng hoa chúc, càng không được phá hoại không khí vui vẻ, mang theo nụ cười hắn tiếp đón ba vị giai nhân xinh đẹp.
- Thất Lang.
Một tiếng gọi ôn nhu.
Lục Thất nghe tiếng gọi ánh mắt nhìn thẳng, dán mắt vào Tân Vận Nhi, Tân Vận Nhi ra đón không ngờ chỉ còn mặc trên người một bộ quần áo lót, gần như lộ ra trọn vẹn da thịt tuyết trắng, bộ ngực sữa no đủ, đùi ngọc thon dài thẳng tắp, eo nhỏ, mông cong, hắn không nghĩ thân thể Tân Vận Nhi lại kiều mị như vậy, hắn nuốt khan một ngụm nước bọt.
- Thất Lang, phòng này còn nóng hơn cả phòng trong xã thành, thiếp có chút không thích ứng được.
Tân Vận Nhi thẹn thùng giải thích, mặt ửng đỏ xinh đẹp.
- Ta biết nơi này nóng hơn trong xã thành, điều này ta biết.
Lục Thất giọng nói dịu dàng nhưng lời nói có chút ngớ ngẩn.
Ngôn ngữ có chút ngớ ngẩn nhưng hành động lại rất khôn khéo, vừa dứt lời, hắn tiến lên ôn nhu ôm lấy Tân Vận Nhi, ôm mỹ nhân đi vào trong phòng, Tiểu Vân và Đông Thanh ngượng ngùng nhìn nhau, biết điều ở lại bên ngoài phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.