Kiêu Phong

Chương 100: Cư Diên Hải




Cư Diên Hải, nằm ở Bắc bộ Cam Châu, đời Hán là một ốc đảo hồ nước bên ngoài Trường Thành, nơi đó có thảo nguyên, điền địa, ngư nghiệp, là một ốc đảo sa mạc giống như thế ngoại đào viên.
Có điều vị trí địa lý của Cư Diên Hải, cũng là vùng binh gia tranh chấp, sa mạc phía Đông có thể thông đến Hưng Khánh Phủ kinh thành của Hạ quốc, phía Bắc có thể thông đến Mông Cổ Mạc Bắc và vùng đất Liêu quốc, phía Tây có thể thông đến Hồi Hột Y Châu, có thể nói, muốn tiến vào Cam Châu Hà Tây, Cư Diên Hải là vùng đất bắt buộc phải đi qua.
Sau khi quân lực Hà Tây định chế tổng thể, ánh mắt Lục Thất bắt đầu hướng đến Cư Diên Hải ở phía bắc Cam Châu, Cư Diên Hải bên đó không thua gì Trương Dịch thứ hai, có một tòa thành Hắc Thủy chỉ thua mỗi thành Trương Dịch, có năm ngàn Hạ quân và hai vạn dân thường sinh sống trong đó.
Lục Thất triệu tập mười vạn bộ quân, hai vạn kị quân, xuất phát từ Cao Đài Cam Châu, men theo Hắc Hà Bắc thượng đoạt lấy Cư Diên Hải, ao hồ của Cư Diên Hải, có nguồn gốc từ Hắc Hà của Kì Liên Sơn, Lục Thất lần này xuất chinh, trên thực tế chính là diễn tập, dùng điều quân thực tế thị phạm, khiến cho quân lực Hà Tây hiểu được mối liên hệ giữa Quân phủ và Đô hộ phủ.
Quân lực của năm Quân phủ, Đô hộ phủ có thể sử dụng bất cứ lúc nào, tướng sĩ chịu Quân phủ và Đô hộ phủ hai tầng quản lý, quân lệnh của Đô hộ phủ cao hơn quân quyền của Quân phủ, sau khi sơ bộ ổn định, tướng sĩ Quân phủ quản lý sau này, sẽ điều trú định kì theo đơn vị đội hoặc doanh, danh nghĩa là để quân lực làm quen với các loại địa hình, nhưng trên thực tế là để tăng cường quyền uy thống quân của Đô hộ phủ.
Mười hai vạn đại quân xuất chinh đến Cư Diên Hải, Hạ quốc thủ quân Cư Diên Hải, là hi vọng Lục Thiên Phong từ bỏ thành Hắc Thủy, đem thành Hắc Thủy rất khó công hãm, hai tay dâng lên cho họ.
Lục Thất cũng không truy kích, hắn bây giờ không hi vọng quân lực Hà Tây xuất hiện tổn thất, sau khi vào thành an ủi cư dân, phái người tiếp quản công tác phòng thủ và trị chính, rời khỏi thành Hắc Thủy chỉ có mấy ngàn Hạ quân, cư dân trong thành gần như không có rời đi, cho dù là Hạ quân cũng có hơn một ngàn binh sĩ đầu hàng.
Thành Hắc Thủy chia thành Đông Tây hai khu vực, khu vực Tây thành là văn phòng quân chính và phủ đệ, cùng một tòa Phật tự, khu vực Đông thành là dân cư và cửa hàng, thành Hắc Thủy chỉ có Đông Tây hai tòa thành môn, đều có ủng thành, trong thành một con đường lớn nối từ Tây sang Đông, hai bên đường cửa hàng san sát.
Bởi vì Cư Diên Hải là một ốc đảo, vị trí địa lý lại có thể thông hết yếu địa Đông Tây Nam Bắc, cho nên thương nghiệp đối ngoại của Hạ quốc, phần lớn đều lấy thành Hắc Thủy tại Cư Diên Hải làm trung tâm mậu dịch, bởi vậy thành Hắc Thủy ngược lại phồn vinh hơn so với thành Trương Dịch, trong thành có rất nhiều thương nhân đến từ Hồi Hột Y Châu và Liêu quốc, Lục Thất đều đưa ra lời hứa đảm bảo an toàn cho họ, các thương nhân đối với việc Lục Thất vào làm chủ, cũng không phản đối, nhưng cũng không chủ động thân hòa.
Lục Thất đi bái Phật tự trong thành xong, liền tiến thẳng đến Tây thành môn, thuận theo đường cái leo lên tường thành, Chiết Hương Nguyệt và Dao Như theo sát sau lưng hắn, hôm nay hai nàng người thì mặc y phục của quý tộc Đảng Hạng, người thì mặc y phục của quý tộc Hồi Hột, ai nấy đều lung linh diễm lệ, Lục Thất tiếp nạp Dao Như làm phu nhân, một nửa vì Dao Như đoan trang xinh đẹp, một nửa vì muốn tiếp cận với người Hồi Hột, ở Hà Tây, số người có huyết mạch Hồi Hột chí ít chiếm cứ sáu mươi phần trăm.
Theo sau hai vị phu nhân là mười cận vệ, phía sau cận vệ là quan viên lưu lại trấn cứ Cư Diên Hải, Lục Thất quyết định lưu lại một vạn quân lực lưu trú Cư Diên Hải trước, trong đó ba phần là tù binh Chu quốc, bố trí Tả Hữu đô úy và năm vị quan viên trị chính.
Đứng trên tường thành nhìn ra ngoài, sóng biếc dập dềnh, trời xanh mây trắng, cảnh tượng diễm lệ, cũng nhìn thấy bờ hồ lau sậy um tùm, ngoài hồ ruộng nương thành mảng, xa hơn còn có lều trại cùng những đàn dê lạc đà tụ tập thành nhóm.
Cư Diên Hải, viên minh châu giữa sa mạc, vùng đất xinh đẹp này, có thể được nhân thị Trung Nguyên biết đến, phần lớn là vì Hán tướng quân Hoắc Khứ Bệnh, Hoắc Khứ Bệnh từng viễn chinh sa mạc thảo nguyên, ở Cư Diên Hải này đánh bại Hung Nô, Cư Diên Hải từng trở thành trạm tiếp viện sau những chuyến hành quân đường dài của đại quân Hoắc Khứ Bệnh.
- Thiên Phong, nơi này thật là xinh đẹp.
Chiết Hương nguyệt vui vẻ tán dương.
Lục Thất mỉm cười, nói:
- Cư Diên Hải xinh đẹp nhất, chính là thiên nga thành đàn, sau này có thời gian, ta sẽ dẫn các nàng đến hồ thiên nga chơi.
Chiết Hương Nguyệt gật đầu, Dao Như sung sướng ừ một tiếng, Lục Thất quay đầu bình thản nói:
- Hạ Bân, Vương Trác.
- Có thuộc hạ.
Hai quân tướng trung niên lên tiếng tiến lên, họ chính là Tả Hữu Đô úy, đều là lão hàng binh đã mở cổng thành Trương Dịch.
- Tầm quan trọng của nơi này, các ngươi giác ngộ được chứ?
Lục Thất hòa nhã hỏi.
- Hồi bẩm đại tướng quân, Cư Diên Hải là một yếu địa chiến lược có thể nuôi dưỡng quân đội, nếu để Hạ quốc, Liêu quốc hay kẻ thù khác chiếm cứ, Cư Diên Hải sẽ trở thành căn cứ địa có thể uy hiếp Hà Tây lâu dài.
Hữu đô úy Hạ Bân nghiêm nghị trả lời.
- Nói rất đúng, cho nên bổn quân mới để lại Cư Diên Hải một vạn quân lực, nhưng bổn quân biết, Cư Diên Hải rất khó phòng ngự, bởi vì Cư Diên Hải cũng là trọng địa thương nghiệp, sau này rất nhiều hàng hóa Trung Nguyên, sẽ vẫn chuyển đến Cư Diên Hải, cho nên rất dễ bị gián điệp trà trộn vào thành Hắc Thủy, gây rối từ trong nội bộ.
Lục Thất nói.
- Những lời Đại tướng quân nói đúng là sự thật, nhưng thuộc hạ tin tưởng có thể bảo vệ thành Hắc Thủy, thuộc hạ kiến nghị, mở một sàn giao dịch ngoài thành, người vào thành phải để binh khí ở lại ủng thành, ngoài ra hàng hóa vào thành, phải do tướng sĩ của chúng ta làm lực phu vận chuyển, không cho phép người ngoài tiếp cận cổng thành.
Hạ Bân thẳng thắn nói.
Lục Thất hơi giật mình, sau đó mỉm cười gật đầu, nói:
- Tốt, vấn đề phòng ngự của Cư Diên Hải, bổn quân không nói nữa, nhưng nhất định phải ghi nhớ, quân luật phải nghiêm minh, nhất là không được uống rượu trong lúc trực ban và để nữ nhân tiếp cận.
- Đại tướng quân yên tâm, thuộc hạ và Vương đô úy sẽ bảo ban lẫn nhau, tuyệt không hồ đồ để bị chém đầu.
Hạ Bân cam đoan nói, Vương Trác cũng bày tỏ thái độ, ở Hà Tây và Bắc Địa, uống rượu là khó tuân thủ kỷ luật nhất.
Lục Thất mỉm cười gật đầu, trên thực tế hắn trọng dụng Hạ Bân và Vương Trác trấn thủ Cư Diên Hải, một vì họ là người Hán, sẽ không dễ dàng đào ngũ đầu hàng dị tộc, hai vì hai người đều từng trấn thủ qua Cư Diên Hải, biết được sách lược phòng ngự tốt nhất.
- Các ngươi, có gì muốn nói không?
Lục Thất chuyển sang chủ đề quan tâm.
Hạ Bân và Vương Trác quay sang nhìn nhau, Vương Trác khởi lễ nói:
- Đại tướng quân, bọn thuộc hạ, chỉ muốn biết tin tức thân nhân.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Thân nhân các ngươi, ta đã phái người đi liên lạc, nhưng nhân số quá nhiều, nhất thời không thể chu toàn, hơn nữa đã mười năm rồi, biến hóa rất lớn, ngoài ra cho dù liên lạc được, thân nhân các ngươi cũng rất khó được cho phép đến Hà Tây.
Hạ Bân và Vương Trác gật đầu, Lục Thất lại nói:
- Mặt khác theo thông tin hồi báo, quá trình liên hệ không thuận lợi, có rất nhiều thân nhân tướng sĩ, không muốn đón nhận sự thật tướng sĩ bại ở Hà Tây vẫn còn sống sót, rất nhiều nữ nhân đã gả cho người khác, hơn nữa năm xưa đều đã nhận được trợ cấp, thân nhân tướng sĩ gia cảnh phần lớn nghèo khổ, không thể trả nổi trợ cấp năm xưa, mà Hà Tây bây giờ cần an trị, ta không thể trả hết từng ấy trợ cấp, cho nên đành phải kéo dài một khoảng thời gian, đợi dư dả rồi sẽ trả.
- Đại tướng quân, trợ cấp nên do chúng ta tự trả, tâm ý của đại tướng quân chúng ta hiểu, nhưng trợ cấp không thể do đại tướng quân chi trả, sẽ khiến người đời lên án.
Vương Trác có chút kích động nói.
Lục Thất mỉm cười, gật đầu nói:
- Tự các ngươi trả cũng được, mỗi người sống ở Hà Tây lâu, không có công trạng thì cũng vất vả.
- Tạ đại tướng quân.
Vương Trác hồi đáp theo kiểu quân đội, lão binh quan viên có mặt, cũng cảm tạ theo nghi thức nhà binh.
Lục Thất gật đầu, lại mỉm cười nói:
- Đi, bổn vương cùng các ngươi đi xem ao hồ vườn ruộng.
Lục Thất suất lĩnh đại quân trở lại thành Trương Dịch, giải tán quân lực trả lại các quân phủ, lại sáu ngày nữa trôi qua, đột nhiên Vân Cẩm Đông truyền đến tin tức trọng đại, là có liên quan đến Đường quốc.
Lục Thất vội mở phong thư, trong thư viết, Triệu Khuông Dẫn đã công hãm Giang Ninh, sau đó để Tào Vương áp giải người đứng đầu Đường quốc cùng quan chức ngũ phẩm trở lên về Khai Phong Phủ, đoàn quân thần Đường quốc sau khi đến Khai Phong Phủ, Lý Quốc Chủ cũng không nhận được đối đãi quá tốt.
Lý Quốc Chủ vốn được Chu quốc phong làm Ngô vương, nhưng Chu hoàng đế giận y thủ thành lâu không hàng, đoạt phong vương tước, giáng xuống làm Thanh Hà quận công, Bảo Đại tiết độ sứ, Vũ Lâm đại tướng quân, nguyên là Thái tử Đường quốc bị giáng làm An Viễn huyện công, Ngân Thanh quang lộc đại phu, Thương Châu trưởng sử.
Cha con Lý Quốc Chủ bị giáng chức, trở thành “tù nhân” hữu danh vô thực, còn triều thần Đường quốc thì nhận được đãi ngộ rất tốt, Từ Huyễn nguyên là Lại bộ Thượng thư của Đường quốc, được phong làm Thứ sử Thanh Châu, gia phong chức quan Lại bộ Thượng thư, Lục Thất biết Công bộ Triệu thị lang của Đường quốc, được phong làm Công bộ Viên ngoại lang, ngay cả Đường quốc Ti Nông tự khanh Phan Hữu, cũng được phong làm Ti Nông tự thiếu khanh.
Có thể nói, triều thần Đường quốc hơn nửa đều được phong quan, còn Dương Côn và Tiêu Tri Lễ có quan hệ mật thiết với Lục Thất, Dương Côn trở thành Huyện úy của huyện Quảng Võ Lan Châu, Tiêu Tri Lễ trở thành Trưởng sử Hà Châu, hai người đều không được giữ lại Khai Phong Phủ mà bị điều đến Tây bộ đảm nhiệm chức quan ở những châu mới, có điều tất cả hàng thần Đường quốc đều bị điều ra ngoài, không phải phương Bắc thì là phương Tây, hơn nữa phương Tây chiếm đa số, mấy châu mới của Tây bộ rất thiếu quan lại.
Nhất là Dương Côn, không ngờ lại từ Binh bộ Thị lang Đường quốc, biến thành Huyện úy, kì thực không chỉ Dương Côn trở thành Huyện úy, tướng quan cao cấp của Giang Ninh, đều trở thành quan chức cấp bậc Huyện úy, chỉ có một bộ phận quan văn được trọng dụng, Dương Côn vốn là Trung lang tướng được Lý Quốc Chủ đề bạt, tự nhiên trở thành võ tướng không thể trọng dụng.
Lục Thất xem xong khẽ mỉm cười, lấy bút viết một lá thư gửi cho Kỷ Vương, nói Huyện úy huyện Quảng Võ Lan Châu tân nhiệm có giao tình với hắn, hôm nay viết thư muốn điều đến Hà Tây, xin Kỷ Vương thoang thoáng một chút, thư dán sau năm ngày mới được gửi đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.