Kiêu Phong

Chương 100: Dục vọng




Vân Thường, công tử đã trở về.
Tiểu Vân vào nhà liền la lên.
Nữ nhân nằm trên giường thấy cửa mở liền ngẩng đầu lên, nghe tiếng la của Tiểu Vân vội đứng dậy tiến lên ba bước, quỳ xuống dịu dàng nói:
- Nô tỳ Vân Thường khấu kiến công tử.
Lục Thất ngẩn ra, ôn hòa nói:
- Ngươi đứng lên đi.
Vân Thường đứng len, ngước mặt nhìn Lục Thất. Lục Thất cũng đang đánh giá nàng, nhìn thấy nữ nhân trước mắt khoảng 27, 28 tuổi, mặt trái xoan, long mày lá liễu, cái miệng nhỏ nhắn, mũi cao, thân hình đầy đặn, da trắng nõn nà như ngọc, một thân váy lụa nửa ngực màu lục nhạt, thể hiện nét quyến rũ, đây là một nữ nhân xinh đẹp, thành thục mị hoặc.
- Công tử, Vân Thường hôm qua mới đến đây, nàng ấy vốn là tỳ thiếp của Chu phủ, trước giờ hầu hạ trong phòng Tân cô cô, Tân cô cô hôm qua đã bán Vân Thường cho chủ mẫu, hiện tại Vân Thường là người của Lục gia chúng ta rồi.
Tiểu Vân đứng bên cạnh dịu dàng giải thích.
Lục Thất khẽ ồ một tiếng, cảm thấy có chút kinh ngạc, lắng nghe Tiểu Vân nói:
- Vân Thường, công tử mới đi xa trở về, ngươi hãy hầu hạ cho chu đáo, ta đi coi cửa hàng.
Vân Thường ôn nhu đáp ứng, Tiểu Vân dịu dàng cười với Lục Thất liền xoay người bước ra cửa, Vân Thường vè mặt tự nhiên tiến lên vài bước dịu dàng nói:
- Công tử, nô tỳ thay y phụ cho người.
Lục Thất “ừ” một tiếng, tùy ý để Vân Thường hầu hạ thay y phục, cởi ngọc quan, lại để Lục Thất ngồi trên giường hầu hạ cởi giày, Vân Thường bước ra ngoài mang một chậu nước ấm vào cho hắn ngâm chân.
Lục Thất thả lỏng gân cốt, về đến nhà thể xác và tinh thần của hắn thoải mái hơn nhiều, hắn ôn nhu nhìn về phía Vân Thường, đây là một nữ nhân thùy mị, những nữ nhân của hắn không có một người nào thùy mị lại thành thục như nàng.
- Vân Thường, vì sao Tân cô cô lại bán ngươi cho Vận Nhi?
Lục Thất ôn nhu hỏi, hắn cảm thấy hàng động này của Tân Di nương rất khác thường, hiện tại phu nhân Chu phủ rất hận hắn, Tân di nương lại làm như vậy sẽ gây không ít ảnh hưởng tiêu cực.
Vân Thường ngồi bên cạnh chưa kịp rửa chân cho Lục Thất, thấy hắn dịu dàng hỏi liền trả lời:
- Nô tỳ cũng không rõ, chỉ biết Tân chủ mẫu vì muốn tốt cho nô tỳ nên mới bán nô tỳ đi.
Lục Thất ôn hòa nói:
- Tân cô cô bán ngươi khỏi Chu phủ có được Chu phu nhân đồng ý không?
Vân Thường do dự một chút, nhẹ nhàng nói:
- Chuyện này phu nhân không hay biết, thân khế của nô tỳ ở trong tay của Tân chủ mẫu, vì vậy, Tân chủ mẫu có quyền bán nô tỳ.
Lục Thất chau mày, ôn hòa nói:
- Tân cô cô làm như vậy tám phần sẽ khiến cho Chu phu nhân tức giận, chuyện này nàng biết chứ?
Vân Thường gật đầu nói:
- Nô tỳ biết, kỳ thật Chu phu nhân sớm đã hận Tân chủ mẫu thấu xương rồi, Tân chủ mẫu cũng biết tương lai sẽ gặp nhiều bất trắc, cho nên đem tài sản tích gớp trước nay cho Vận Nhi tiểu thư, sau khi hỏi ý của nô tỳ, cũng bán nô tỳ cho Vận Nhi tiểu thư, hiện tại Tân chủ mẫu không còn vướng bận gì, yên lặng chờ đợi an bài của vận mạng.
Lục Thất chau mày nói:
- Nàng đoán thử Chu phu nhân sau này sẽ đối xử với Tân cô cô như thế nào?
Vân Thường lắc đầu nói:
- Cái này… rất khó trả lời, theo nô tỳ thấy tám phần sẽ bị bán vào thanh lâu, nếu kết quả là như vậy, nô tỳ cầu xin công tử hãy cứu Tân chủ mẫu.
Lục Thất hòa thanh nói:
- Nàng không cầu ta cũng sẽ cứu.
Vân Thường dịu dàng cười nói:
- Công tử thật là người thiện tâm, Tân chủ mẫu đã nói với nô tỳ, sau này ở Lục gia sẽ được hưởng hạnh phúc.
Lục Thất cười cười, lạnh nhạt nói:
- Đối với mọi người mà nói, ta cũng tính là một nam nhân tốt, nếu nàng đã đến Lục gia, chỉ cần biết rõ tôn ti, quy củ, nhất định sẽ được sống hạnh phúc.
Vân Thường dịu dàng nói:
- Nô tỳ sẽ giữ nghiêm quy củ.
Lục Thất cười cười, đối với số lượng nữ nhân hiện tại của hắn, quả thực cảm thấy đủ, dục vọng năm ấy hắn tranh đoạt trong quân doanh, ít nhiều cảm thấy thỏa mãn.
Của cải, nữ nhân, quyền lực chính là ba nguyện vọng lớn, ở trong đường tơ kẽ tóc tìm được đường sống, khát vọng lớn đó hắn đang nắm trong tay, đang hưởng thụ, cảm thấy cuộc sống này đã không còn tiếc nuối gì.
- Công tử, người trông rất vui vẻ, có phải đang nghĩ đến chuyện vui sướng không?
Vân Thường mềm nhẹ nói, đôi tay nõn nà, mịn màng lặng lẽ nhẹ vuốt trên dùi của Lục Thất.
Thân thể Lục Thất bỗng có phản ứng, cả người khô nóng, hắn dịu dàng nhìn Vân Thường, ôn hòa nói:
- Vân Thường, không nên ở chỗ này quyến rũ ta, đây là khuê phòng của Vận Nhi, ta lúc này chỉ muốn tĩnh tâm thôi.
Vân Thường sửng sốt, sắc mặt có chút khác thường, bàn tay nhỏ nhắn dời xuống vươn vào chậu gỗ, Lục Thất mỉm cười nói:
- Vân Thường, nàng cho là ta đang nghĩ đến chuyện vui sướng gì?
Vân Thường dịu dàng nói:
- Công tử nhìn vui vẻ như vậy, hẳn là nghĩ tới Vận Nhi tiểu thư, nghĩ tới lúc ở chung với nàng.
Lục Thất sửng sốt, lắc đầu nói:
- Nàng đoán sai rồi.
- Vậy công tử là đang suy nghĩ cái gì?
Vân Thường dịu dàng hỏi.
Lục Thất lặng người một chút, ôn nhu nói:
- Ta đang nghĩ đến dục vọng của một người nam nhân.
- Dục vọng của nam nhân? Nam nhân có rất nhiều dục vọng.
Giọng điệu Vân Thường có chút kinh ngạc.
- Đúng vậy, dục vọng của nam nhân có rất nhiều, ta là đang nhớ tới lúc trong quân doanh, nhớ tới dục vọng trong lúc đó.
Lục Thất nhẹ nhàng nói.
- Cuộc sống của công tử trong quân doanh có phải rất khỏ cực hay không, vậy khát vọng lúc đó chắc là muốn trở thành một người nổi bật rồi.
Vân Thường dịu dàng nói.
Lục Thất sửng sốt nhìn Vân Thường, một lúc lâu mới đưa tay đến, nói với nàng:
- Nào, ngồi bên cạnh ta đi.
Vân Thường giơ tay nắm lấy bàn tay to lớn của Lục Thất, bước đến phía trước xoay người ngồi lên giường, thân mình nhẹ nhàng dựa vào Lục Thất. Lục Thất quay đầu, ôn nhu nói:
- Ta trước giờ chưa bao giờ nói đến khổ cực, nàng là người đầu tiên.
Vân Thường dịu dàng nói:
- Nô tỳ có thể nghe công tử tâm sự, đó là phúc khí của nô tì.
Lục Thất mỉm cười, hắn quả thật muốn tìm người có thể tâm sự, nhưng vẫn chưa tìm được tri kỉ nào, Vân Thường này lớn tuổi hơn hắn, lại ôn nhu khéo hiểu lòng người, khiến cho hắn muốn bộc lộ hết dục vọng trong quá khứ.
- Vân Thường, nàng làm sao biết được cuộc sống trong quân doanh của ta rất cực khổ?
Lục Thất hỏi.
- Lúc công tử mới nhập ngũ chỉ là một binh lính, binh lính là tầng lớp thấp nhất trong quân doanh, trên có quan lớn khiển trách, chịu sự khinh nhục của đám người bất hòa, có chiến tranh lại là người chịu nhiều nguy hiểm nhất, không có chiến tranh lại trở thành nô dịch tùy ý sử dụng, như vậy có thể không khổ sao.
Vân Thường nhẹ nhàng nói.
Lục Thất nghe xong cảm thấy chấn kinh, trầm mặc một hồi mới nói:
- Nàng nói rất đúng, ta sau khi nhập ngũ không thông lõi đời, không hòa hợp với mọi người, thượng quan nhìn không vừa mắt, binh lính cũng cô lập ta, có nhiều lúc ta thiếu chút bỏ mạng, những ngày đó ta thật khổ cực hung nguy, sau đó ta gặp được một quý nhân, dạy bảo ta phải sống trong quân như thế nào, phải tồn tại trong thời loạn này ra sao, hiện tại nhớ lại thời kỳ cực khổ trong quân doanh, trong lòng ta cảm thấy sợ hãi những ngày tháng đó.
- Hoài niệm và sợ hãi đều là bình thường, trải qua sinh tử một đời người, không thể xóa nhòa những dấu vết đó, cũng đáng để hoài niệm một đời.
Vân Thường nhẹ nhàng nói.
Lục Thất trầm mặc, lời nói của Vân Thường khiến cho hắn có một cảm giác khó nói, một lúc lâu hắn ôn hòa nói:
- Vân Thường, không thể ngờ được nàng có thể hiểu được những tháng ngày đó của ta, vậy nàng có biết ta lúc thập tử nhất sinh, đã sinh ra dục vọng gì không?
- Theo nô tỳ thấy, dục vọng được sinh ra sau khi thoát chết trong đường tơ kẽ tóc hẳn là quan chức, kế tiếp chính là nữ nhân.
Vân Thường mềm nhẹ nói.
- Tại sao lại là hai thứ này?
Nội tâm của Lục Thất có chút kinh ngạc hỏi.
Vân Thường dịu dàng nói:
- Nô tỳ cũng là nghe một vị quan tướng nói, vị quan tướng kia cũng là từ một binh lính từng bước tiến đến làm quan, ông ta nói với nô tỳ, một binh sĩ sau khi ra chiến trường, dục vọng lớn nhất chính là thoát khỏi địa vị nô dịch. Tiếp đến chính là có thật nhiều nữ nhân, bởi vì, quân nhân quý trọng mạng sống giành lại được trong cửa tử, sau khi trải qua sinh tử, đều thề phải có được nhiều của cải và nữ nhân, có thể hưởng thụ những năm tháng huy hoàng ngắn ngủi.
Lục Thất quay đầu giật mình nhìn lại Vân Thường, kinh ngạc nói:
- Vị quan tướng kia là gì của nàng?
Vân Thường dịu dàng nói:
- Có thể coi là phu quân cũng được, lúc nô tỳ mười bảy tuổi, gia đình gặp phải loạn quân, bị loạn quân bắt đi, sau khi loạn quân bị giết, ta trở thành thị thiếp của quan tướng kia, bốn năm sau trong một tiệc rượu vị quan tướng kia đem tặng nô tỳ cho một vị quan văn làm gia kỹ, sau vị quan văn kia bị cách chức lưu đày, nô tỳ bị quan văn phu nhân bán cho thương nhân, thương nhân lại đem nô tỳ bán cho Chu phủ, nhập phủ cùng lúc với Tân chủ mẫu.
Lục Thất khẽ ồ một tiếng, thầm nghĩ đến thân thế của nàng thật là qúa bất hạnh.
Vân Thường dịu dàng nói:
- Công tử, nô tỳ năm nay đã 30 tuổi rồi, tuổi xuân cũng đã qua, mong công tử đừng ghét bỏ nô tỳ tuổi già.
Lục Thất sửng sốt, hắn không ngờ Vân Thường đã ba mươi tuổi, quay đầu ôn hòa nói:
- Nàng yên tâm, chỉ cần ở Lục gia có ta, nàng sẽ có được hạnh phúc.
Vân Thường dịu dàng nói:
- Đa tạ công tử.
Lục Thất biết nàng không tin, lại cười nhạt nói:
- Lâu ngày mới biết tâm tư, sau này nàng hãy tạ ơn ta.
Vân Thường nghe được sửng sốt, đôi mắt xinh đẹp kinh ngạc nhìn Lục Thất

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.