Kiêu Phong

Chương 10: Ngô lão gia




Lục Thất vội chắp tay vái lễ nói:
- Huynh đệ Lục Thất, xin hỏi đại danh của ca ca.
Người thanh niên đã cởi mở hơn, có vẻ thích Lục Thất, vội cười đáp:
- Ta tên là Diệp Thanh.
Sau đó khoát tay giới thiệu:
- Vị này là Hình bộ Thần bộ nổi tiếng kinh thành, Ngự vũ Giáo úy Ngô lão gia.
Lục thất vừa nghe đã hiểu ra, Ngô lão gia này hẳn là đầu lĩnh của thế lực đen tối trong kinh thành, gần giống chức Huyện úy ở địa phương, Ngự vũ Giáo úy chỉ là Võ tán quan từ bát phẩm trở lên, mặc dù quan phẩm của Ngô lão gia không cao, nhưng tên tuổi Thần bộ đã cho thấy ông là nhân vật thực lực ăn của cả hai giới trắng đen, người này tốt nhất không nên đắc tội.
Hắn không muốn tự rước lấy phiền toái, thời đại này phẩm cấp tán quan không được coi trọng, hắn nịnh nọt nói:
- Hóa ra là Thần bộ Ngô lão gia, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.
Ngô lão gia nghe thế vô cùng vui sướng, cười nói:
- Không dám nhận, tiểu huynh đệ là người của Long Uy Tiêu cục sao?
Lục Thất khiêm tốn đáp:
- Vâng, tại hạ lần đầu tới kinh thành, chỉ làm việc lặt vặt ở Tiêu cục thôi.
Ngô lão gia và Diệp Thanh tỏ vẻ bất ngờ, Diệp Thanh hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Long Uy tiêu cục đúng là có mắt không tròng, lại để huynh đệ làm việc lặt vặt.
Lục Thất vội nói:
- Tại hạ vào Tiêu cục chỉ là tạm thời nương náu, Tổng tiêu đầu cũng không biết.
Ngô lão gia mỉm cười, hỏi tiếp:
- Khí công ngoại môn của tiểu huynh đệ đã luyện tới cảnh giới lư hỏa thuần thanh, không biết lệnh sư là vị cao nhân nào.
Lục Thất không muốn tiết lộ viên chức, liền thoái thác:
- Võ nghệ của tại hạ là do một vị Hòa thượng tuệ tâm dạy.
Ngô lão gia ngẩn ra nghĩ một lúc, gật đầu nói:
- Vậy nhất định là một vị cao tăng.
Lục Thất cung kính:
- Gia sư xuất thân Thiếu Lâm, lúc dạo chơi bên ngoài, nhờ có duyên nên đã truyền cho tại hạ một số thế phòng thân.
Ngô lão gia ồ lên một tiếng, giơ tay chỉ hai cô gái trần truồng kia, mỉm cười nói:
- Huynh đệ tìm họ có việc gấp chăng.
Lục Thất vội đáp:
- Không có việc gì gấp, chỉ là thích nghe Ngọc Trúc cô nương đánh đàn, nhất thời quên canh cửa đã xông vào.
Ngô lão gia cười nói:
- Từ lâu ta cũng nghe nói Khổng Tước Song Trúc sắc nghệ song toàn nên mới tới xem, không ngờ đã cướp mất nhã hứng của huynh đệ.
Lục Thất khẽ mỉm cười, Diệp Thanh cười nói:
- Nghe hai vị cô nương này gảy đàn, ít bạc là không được đâu nhé.
Lục Thất thuận miệng nói:
- Ngọc Trúc cô nương không lấy bạc của ta.
Ngô lão gia ngẩn ra, kế đó mỉm cười nói:
- Vậy xin chú mừng huynh đệ.
Lục Thật ngây người, lập tức hiểu ra, vẻ mặt ngượng ngùng không biết nên nói gì.
Ngô lão gia mỉm cười đứng lên nói:
- Tiểu huynh đệ, hôm khác ta sẽ sai người mời huynh đệ một lời, bàn bạc chút chuyện.
Lục Thất vội đứng lên đối đáp:
- Tại hạ nhất định sẽ đi.
Ngô lão gia rút một tờ ngân phiếu ra, nói với hai cô gái:
- Mang theo ít, hai vị cô nương đừng chê cười.
Ngọc Trúc tiến lên nhận lấy, vội cười nói:
- Ngài cho nhiều quá, nô gia đa tạ ngài.
Ngô lão gia cười nói:
- Không nhiều, hôm nay được biết Lục huynh đệ, rất vui.
Nói xong ông đi ra ngoài, Diệp Thanh trêu chọc phía sau:
- Huynh đệ, phải chú ý sức khỏe đấy nhé.
Lục Thất chỉ biết cười gượng trong lòng, hòa nhã tiễn ra ngoài cửa. Hắn vừa bước vào nhà, Ngọc Trúc liền đóng cửa, quay người thu lại nụ cười má lúm đồng tiền xinh đẹp, nói với Lục Thất với giọng không vui:
- Sao ngươi nói ta không lấy bạc của ngươi.
Lục Thất ngây ra, không hiểu hỏi:
- Sự thật là như thế, nói cũng không sao mà?
Ngọc Trúc tức giận nói:
- Ngươi nói lung tung, sao Ngô lão gia còn đến nữa chứ.
Lục Thất giờ mới hiểu ra, cau mày hỏi:
- Hóa ra tỷ muốn lấy ông ta?
Ngọc Trúc ngây người, buồn rầu nói:
- Ta không tìm người ở độ tuổi ấy, lẽ nào có thể tìm được người như ngươi.
Lục Thất nghe vậy trong lòng không vui, bực bội nói:
- Tỷ yên tâm, ta đến gặp Ngô lão gia, bảo ông ta lại đến là được.
Ngọc Trúc hơi nhíu đôi mi thanh tú lại, má lúm đồng tiền xinh đẹp có chút hối hận, khẽ thở dài:
- Gần đây ta bực dọc trong lòng, nói nặng lời ngươi đừng giận, ngồi xuống đi.
Nàng mềm xuống, Lục Thất cũng không giận nữa, tìm ghế ngồi xuống. Một cô gái khỏa thân đẹp tuyệt trần khác bước tới hỏi:
- Cho bao nhiêu?
Ngọc Trúc trả lời:
- Ba trăm lượng.
Cô gái khỏa thân xinh đẹp cười nói:
- Tỷ còn trách người ta, nhảy múa nhiều nhất thưởng một hai trăm, một lúc đã được hai trăm lượng, đâu có chuyện tốt nào rẻ thế.
Ngọc Trúc dịu dàng nói:
- Muội muội, cho ta vay tiếp một vạn lượng được không?
Cô gái khỏa thân xinh đẹp lập tức chuyển sang âm trầm, lạnh nhạt nói:
- Không được, tỷ nhìn tỷ mấy hôm nay đem tất cả của cải tích góp ra dùng, lại vay của muội năm ngàn lượng, tỷ muốn làm gì muội đều biết, ba trăm lượng này không cần chia cho muội, năm ngàn lượng đó nể tình cảm nhiều năm, muội cũng không cần nữa.
Nói xong, cô ta sầm mặt mặc quần áo, sau đó đi ra ngoài.
Đi tới cửa cô bỗng dừng lại, quay người lãnh đạm nói:
- Tỷ tỷ, nghe muội một câu, làm việc phải lượng sức mà làm, chúng ta không còn như trước kia, gảy nhạc bồi trà là có bạc, thêm mấy năm nữa chúng ta sẽ càng khó hơn. Còn nữa tỷ cũng đừng trông mong vào Ngô lão gia đó, có thể giúp được tỷ cái gì chứ, loại người đó tâm địa đen ác, một cô gái điếm như tỷ giao bạc cho ông ta, chỉ là một đi không trở lại, đừng hành động ngớ ngẩn nữa.
Nói rồi mở cửa đi, không thèm đóng lại.
Ngọc Trúc đi ra đóng cửa, lúm đồng tiền đẹp trông buồn phiền. Lục Thất biết cô buồn chuyện gì, chỉ có thể nén nhịn nỗi cấp thiết trong lòng, đợi cô mặc xong quần áo mới dè dặt hỏi:
- Tỷ tỷ, tiểu Nhạn cần bao nhiêu bạc chuộc thân?
Ngọc Trúc nhìn hắn một cái, miễn cưỡng nói.
- Ngươi tới chậm rồi.
Lục Thất thấy đầu ong ong, đứng phắt dậy kinh sợ la lên:
- Nàng ấy làm sao rồi?
Ngọc Trúc nhìn hắn, bình tĩnh nói:
- Ngươi vội gì chứ? Cô ấy đã bị mua đi rồi.
- Cái gì? Nàng bị ai mua đi?
Lục Thất thất thanh hỏi.
Ngọc Trúc lạnh nhạt đáp:
- Ta.
Lục Thất sửng sốt, lập tức mừng rỡ nắm lấy bàn tay ngọc của cô, vội hỏi:
- Tỷ tỷ, nàng ấy đang ở đâu?
Ngọc Trúc nhìn hắn lạnh nhạt đáp:
- Ở phòng bên trong, đi theo ta.
Nói xong cô đi về một cánh cửa trong phòng, đẩy mở ra rồi đi vào.
Lục Thất kích động bước theo vào, mùi canh thuốc nồng nặc bốc thẳng lên mũi. Phòng bên trong rất đơn sơ, hai chiếc ghế và một cái bàn cũ, trên bàn đặt bát sứ, nồi thuốc và đèn. Có một cô gái đang nằm trên chiếc giường kê sát phía bắc, Lục Thất nhìn thấy đúng là Lục Châu bèn vội bước tới trước giường, chỉ thấy khuôn mặt Lục Châu tái nhợt vàng vọt, nhắm mắt ngủ, tiếng thở khe khẽ.
Lục Thất xót xa kêu lên:
- Tỷ tỷ, sao nàng ấy lại biến thành như thế?
Ngọc Trúc dịu dàng nói:
- Sau khi ngươi đi, cô ấy liền bắt đầu từ chối khách và tuyệt thực, bị đưa đến xuân phòng tra tấn sắp chết, ta mới có cơ hội bỏ tiền ra chuộc, có điều thể chất của cô ấy rất tốt, chỉ cần tĩnh dưỡng ăn uống vào là khỏe.
Lục Thất cắn răng căm hận nói:
- Đám súc sinh, ta phải làm thịt bọn chúng.
Ngọc Trúc biến sắc nói:
- Ta biết ngươi rất lợi hại, nhưng ta cảnh cáo ngươi ngàn vạn lần đừng gây chuyện, nếu chọc vào đám quan lại sẽ rất rắc rối.
Lục Thất ngây người, gật đầu nói:
- Ta sẽ không gây chuyện cho tỷ tỷ.
Nói xong khom người thật sâu chân thành nói với Ngọc Trúc:
- Đa tạ tỷ tỷ.
Ngọc Trúc làm mặt lạnh nhạt hỏi:
- Ngươi thật kỳ lạ, cảm ơn ta làm gì?
Lục Thật ngây người nói:
- Tỷ tỷ cứu mạng của nàng, đệ đệ nên bái tạ.
Ngọc Trúc lạnh nhạt đáp:
- Ta không nhận nổi, ta là gái điếm, mua cô ấy về là muốn cô ấy kiếm bạc cho ta, bây giờ cô ấy là tài sản của ta, ngươi muốn mang đi không là không được.
Lục Thât ngây người, kế đó mỉm cười nhẹ nhõm nói:
- Ta sẽ không để tỷ tỷ phải thiệt, tỷ tỷ ra giá đi.
Ngọc Trúc kinh ngạc nhìn hắn, hỏi:
- Ngươi có bạc?
Lục Thất đứng thẳng người tự tin nói:
- Có một chút.
Ngọc Trúc ngẫm nghĩ một lát, cười nhạt nói:
- Ba vạn lượng bạc.
Lục Thất vừa nghe lập tức khựng lại, lúng túng nói:
- Nhiều thế ư?
Ngọc Trúc cười dịu dàng nói:
- Ta nghĩ ngươi cũng không có, quỳ vái ta, quỳ vái ta thì ta sẽ trao cô ấy cho ngươi.
Lục Thất ngẩn người, lập tức do dự một lát, dù sao nam nhi có vàng dưới đầu gối, sao quỳ vái đàn bà được chứ.
Ngọc Trúc hừ một tiếng, lạnh nhạt nói:
- Nếu ngươi thật lòng thích cô ấy, còn để ý đến tôn nghiêm của nam nhi sao, ngươi không quỳ thì sẽ không có cơ hội.
Lục Thất bị cô kích động, nghĩ đến tình duyên yêu thương với Lục Châu, máu trong lòng hắn trào lên, thật sự gập gối định quỳ xuống, Ngọc Trúc vội giơ tay đỡ hắn dậy, dịu dàng cười nói:
- Đồ ngốc, đại nam nhi quỳ xuống với ta làm gì, đứng lên đi, tỷ tỷ đùa ngươi thôi.
Lục Thất đứng lên, Ngọc Trúc ngửa má lúm đồng tiền lên giơ tay vuốt má hắn, thương cảm nói:
- Khó có được người thật lòng với cô ấy, cô ấy đúng là người đàn bà có phúc.
Lục Thất được vuốt ve cảm thấy ấm áp thân thiết, cho tay vào ngực lôi ra ngân phiếu, ôn tồn nói:
- Tỷ tỷ, đây là hai vạn lượng, thiếu một vạn lượng, sau này ta có bạc sẽ đưa cho tỷ.
Ngọc Trúc biến sắc mặt, cầm lấy ngân phiếu đếm, nghiêm mặt nhìn Lục Thất hỏi:
- Nói thật đi, nhiều bạc thế này, ngươi lấy từ đâu.
Lục Thất nghĩ một lát cũng không có gì phải giấu liền đáp:
- Là thắng bạc.
Ngọc Trúc không tin nói:
- Ngươi thắng được nhiều thế sao?
Lục Thất cười đáp:
- Thắng bảy ngàn, họ còn tặng ta một vạn ba.
Ngọc Trúc nghi hoặc nói:
- Họ không làm khó ngươi, trái lại còn cho ngươi bạc?
Lục Thất cười nói:
- Không cho bạc ta sẽ thắng không họ, nhưng nhận bạc rồi không thể đi được nữa.
Ngọc Trúc trầm tư một lát, ngẩng đầu nói:
- Ngươi đi theo ta, ta muốn ngươi làm một chuyện.
Nói xong đi ra nhà ngoài, Lục Thất đi theo. Ngọc Trúc ghé xuống trước giường, đưa tay mò dưới gầm giường một lát, cầm ra một chiếc hộp gỗ vuông dài nửa thước, mở ra trên bàn, lôi ra từ đó một chồng ngân phiếu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.