Kiều Kiều Sư Nương

Chương 55: Sư nương – Kháng tranh




Khi Lăng Phong cứu Linh Nhi lên bờ thì nàng đã trúng Tiêu hồn mê tình dâm hương tán rất sâu, hơn nữa loại độc này lại không có giải dược! Vì cứu nàng, Lăng Phong chỉ có thể tiếp nhận sự thật trước mắt, chiếm hữu nàng!
Y phục của Linh Nhi đã bị chính nàng xé ra, ngọc thể xích lõa hiện ra trước mắt Lăng Phong, mày liễu tinh mâu, mũi ngọc môi đào, làn da nõn nà, lúc này nút thắt trước ngực đã được giải khai, chỉ thấy song phong bên dưới chiếc yếm màu lam nhạt khẽ run rẩy, thành thục giống như trái đào chín mọng. Song phong ngạo nhân lập tức sừng sững giữa không trung, bộ ngực sữa tuyết bạch mỹ lệ mà kiêu ngạo, đầu nhũ phong còn đính một viên anh đào màu đỏ cực kỳ mê người. Chiếc quần lụa dài cũng đã kéo xuống, tiết khố màu trắng mỏng manh hiện ra trước mắt, phía trên thêu một con phượng hoàng xinh xắn. Trong điên cuồng, cuối cùng Linh Nhi cũng tự cởi tiết khố của mình ra, thân thể thanh xuân, kiện mỹ, tuyết bạch hoàn toàn lõa lồ.
Lăng Phong có chút bối rối, nhưng trong lòng ngầm hạ quyết tâm, kéo Linh Nhi mặt đã đỏ bừng vào trong lòng, thuần thục hôn nàng, hắn chỉ cảm thấy thân thể quyến rũ của Linh Nhi tràn trề sức sống, tràn đầy mộc mạc, chính là khiến nguyệt thẹn hoa nhường. Lăng Phong dùng đầu lưỡi linh hoạt, lão luyện của mình rờ khắp thân thể khiết bạch của Linh Nhi. Linh Nhi đột nhiên cảm thấy toàn thân một cỗ nhiệt lưu bùng lên mạnh mẽ. Lăng Phong cũng cảm giác thấy sự biến hóa thân thể của nàng, cúi người quan khan, chỉ thấy nơi thảo nguyên thơm mát kia tràn ra một dòng lộ châu trong suốt. Lăng Phong nhịn không được bắt đầu dùng hai tay vuốt ve lên thân thể tuyết bạch phấn nộn của nàng. Linh Nhi chịu không nổi dục vọng bùng cháy trong lòng, môi đào khẽ rên rỉ, tách cặp đùi nở nang tuyết bạch ra để cho Lăng Phong cưỡi trên người nàng.
Lăng phong toàn thân áp trên dương chi ngọc thể nhu nhuyễn như rắn của Linh Nhi. "Ta muốn ... ta muốn ..." Linh Nhi khuôn mặt bị dục hỏa thiêu đốt đến đỏ bừng, chiếc miệng nhỏ phát ra những thanh âm kiều mị.
- A ..." Lúc Lăng Phong dụng lực tiến vào, Linh Nhi kiều nhu hét lên một tiếng. Theo sự dụng lực mạnh mẽ của hắn, phá tan trở ngại, xâm nhập nơi sâu thẳm nhất của Linh Nhi, nàng rên lên một tiếng, nỗi đau đớn của thiếu nữ bị mất đi trinh tiết khiến nàng không tự chủ được ôm chặt lấy nam nhân trên người mình, hai hàng lệ châu theo má đào chậm rãi nhỏ xuống.
Chiếc eo nhỏ nhắn của Linh Nhi dướn lên, ngọc hoa trắng nõn đột nhiên căng cứng, dũng đạo tinh tế, trơn ướt kia gắt gao ôm chặt lấy quyền bính nam tính của Lăng Phong, co giật lần đầu tiên đạt tới cao triều. Từ trong cơ thể Linh Nhi mãnh liệt tiết ra tiên huyết xử nữ màu đỏ tươi, tựa như đào hoa lạc địa! Linh Nhi dưới sự trùng kích của Lăng Phong, cuối cùng cũng cáo biệt thời thiếu nữ thuần khiết.
Linh Nhi tuy là lần đầu, nhưng bản năng của con người căn bản không cần chỉ dạy, nàng tự do phát ra tiếng kêu phóng túng, phảng phất như đứng ở trong sơn cốc mênh mông ấm áp ngắm nhìn mặt trời lên, lại giống như bị sóng đại dương xô đẩy, hết đợt này đến đợt khác. Nước chảy hoa trôi, mặc kệ là phiêu dạt về phương nào, đây là sự vui sướng khi chân chính làm một nữ nhân, làm nữ nhân thật tốt. Linh Nhi khoái hoạt đến mức không thể hình dung, cũng không biết là bởi xuân dược, hay là vì thân thể nàng vốn tiềm ẩn sự dâm đãng thật lớn, nàng dụng thanh âm đứt quãng để biểu thị sự sung sướng của mình:
- Thật tốt, sư huynh tới đi! Dùng sức, ô ô, không được rồi! A, muội chết mất ..."

Lúc này Linh Nhi phát ra đều là dâm thanh lãng ngữ, nào có cái gì phong độ hiệp nữ chính phái, tất cả trầm tĩnh, trinh khiết, ôn nhu vốn có của Linh Nhi giờ phút này đã hoàn toàn biến mất, chỉ thấy nhũ ba đồn lãng (trên dưới nhấp nhô) , dâm ngữ liên liên (liên tục). Lăng Phong cũng khoái nhạc không thôi, bảo bối hoạt động không ngừng, cảm giác thoải mái sung sướng tràn ngập bảo bối, theo đó truyền khắp toàn thân.
Linh Nhi dần dần đạt tới cao triều, nhụy hoa co rút không ngừng, một cỗ dâm độc từ trong cơ thể bài xuất ra, "A, ô ô. Muội không xong rồi ..." Linh Nhi tiến vào trạng thái khoái nhạc nhất, toàn thân đờ ra, tiếp đó xụi lơ như bùn nhão.
Trong tiếng hét lớn của Linh Nhi, Lăng Phong cảm thấy Linh Nhi không ngừng bó chặt, chặt đến mức chính mình cực kỳ thoải mái, từng luồng khoái cảm tiến nhập não hải. Vì thế dồn dập trùng kích hơn mười cái, sống lưng tê rần, dương tinh mãnh liệt xạ vào người Linh Nhi, chỉ có như vậy mới có thể thanh tẩy triệt để nhất dâm độc trong người nàng, lượng lớn cùng lúc xạ vào nhụy hoa là phương pháp kích thích càng cường liệt, hai người đồng thời đạt tới đỉnh cao của nhân sanh.
- A ... muội chết mất ..." Linh Nhi thất thần kêu lên.
Mà lúc này, tại con đường nhỏ trên vách núi, Ngô Chinh tránh được tảng đá lớn Bạch Quân Nghi đánh tới, vội vàng thống khổ tự điểm huyệt đạo của mình, rốt cục cũng khiến máu ngừng chảy, nhưng thân thể đã yếu đi rất nhiều.
Trong lúc Ngô Chinh kinh hồn vô hạn, đã thấy Bạch Quân Nghi như âm hồn bất tán, nàng trước mắt tuy xinh đẹp tụa nữ thần, nhưng lại càng giống nữ qủy truy hồn đoạt mệnh, Ngô Chinh thét lên:
- Đáng chết!"
Bạch Quân Nghi cố đè nén không cho dâm độc trong nội thể bạo phát, lạnh lung nói:
- Không sai, người đáng chết chính là ngươi."
Ngô Chinh giọng căm hận nói:
- Hừ! Ta chết rồi, thì ai giải độc cho ngươi! Nơi đây chỉ có mình ta là nam nhân."
Bạch Quân Nghi lạnh nhạt nói:
- Ta thà chết, cũng không cầu sống như vậy."
Ngô Chinh từng bước lui về phía sau, mãi cho đến bên vách núi cao, đó chính là nơi Linh Nhi vừa mới rơi xuống, hắn liếc mắt nhìn xuống.
Bạch Quân Nghi cười lạnh:
- Ngươi cũng định nhảy xuống sao?"
Ngô Chinh chuyển động tặc nhãn:
- Có gì không thể?"
Bạch Quân Nghi cười lạnh:
- Ngươi không sợ ngã chết sao?"
Ngô Chinh nói:
- Ta thụ loại thương thế này, đối diện với ngươi, sớm muộn cũng chết!"
Bạch Quân Nghi lạnh lùng nói:
- Vậy sao ngươi còn không nhảy?"
Ngô chinh cười gian:
- Cái này..."
Bạch Quân Nghi nói:
- Theo ta thấy thương thế hiện tại của ngươi...cho dù nhảy xuống không chết thì cũng chỉ còn nửa cái mạng."
Ngô Chinh cười gian hai tiếng "hắc hắc ..."
Bạch Quân Nghi nói:
- Còn nửa cái mạng, chỉ sợ dưới tay Bạch Quân Nghi ta cũng không quá mười chiêu đâu!"
Ngô Chinh không khỏi kinh hãi lớn mật hỏi:
- Ngươi là nói: nếu ta nhảy xuống, ngươi nhất định nhảy xuống theo ta?"
Bạch Quân Nghi tịnh không trả lời "Hừ hừ!" hai tiếng.
Ngô Chinh nói:
- Ngươi kêu ta nhảy xuống, vì sao bây giờ không tới lấy mạng của ta đi?"
Bạch Quân Nghi không phải không muốn, chỉ là một kích vừa rồi đã khiến dâm độc trong cơ thể nàng hoàn toàn kích phát, nàng đã không còn chút nội kình nào, đừng nói là Ngô Chinh bị thương, cho dù một người không võ công, chỉ sợ nàng bây giờ cũng không nắm chắc có thể bắt giữ. Nàng đang đợi, cho dù là chỉ khôi phục một chút công lực thôi cũng tốt, vì vậy cười lạnh nói:
- Cần gì phải gấp? Ta thích chơi trò mèo vờn chuột với ngươi."
Kỳ thật Ngô Chinh cũng đang suy tính đối phó tình huống Lăng Phong tới, hắn lại mở miệng thử thăm dò nói:
- Ngươi còn không vội sao? Ngươi đã trúng Tiêu hồn mê tình dâm hương tán của ta, chắc chắn độc tính sớm đã bắt đầu phát tác; công lực ngươi cao tới đâu, tu vi ngươi thâm tới đâu, chỉ sợ cũng không chống đỡ được bao lâu nữa !"
- Hừ! Ngươi có muốn thử xem không?" Bạch Quân Nghi hừ một tiếng!
Ngô Chinh còn đang thử thăm dò:
- Phía dưới là một cái thủy trì, tiểu đồ đệ dưới đó của ngươi nhất định còn sống, nếu ta nhảy xuống bắt tiểu mỹ nhân đồ đệ của ngươi; ngươi nhất định sẽ hối hận đó, lẽ nào điểm này ngươi không chút bận tâm sao?"
Bạch Quân Nghi vẫn điềm tĩnh cười lạnh:
- Ngươi lại khích ta xuống tay giết ngươi , chẳng lẻ ngươi muốn sớm xuống địa ngục sao?"
Ngô Chinh một trận đắc ý:
- Ta nhất định sẽ không chết sớm hơn ngươi, bởi vì ta nhất định sẽ không chủ động nhảy xuống!" Trong lòng hắn đã nắm chắc bảy tám phần, Bạch Quân Nghi đã thế suy sức yếu rồi.
Bạch Quân Nghi lúc này đã bị nói đúng điểm yếu, nhưng nàng chỉ có thể bất động thanh sắc, trong đầu tính toán đối sách có khả năng, bởi vậy Ngô Chinh cũng không dám vọng động.
Ngô Chinh khoa trương cười lớn nói:
- Bị ta đoán trúng, phải không? Ngươi đã không cách nào giết được ta, ta cũng sẽ không nhảy xuống; hai người chúng ta cũng không thể làm gì khác hơn là ở chỗ này thoải mái kiền, so xem ai mệnh dài hơn ... ha ha! Bất quá đến lúc đó ngươi dâm độc bộc phát, chỉ sợ người tiện nghi chính là ta, ha ha, mỹ vị của thiên hạ đệ nhất mỹ nữ , ta thích."

Tuy bị Ngô Chinh kích động, nhưng Bạch Quân Nghi vẫn không thèm để ý tới, chú tâm điều tức tĩnh khí.
Bạch Quân Nghi lúc điều tức sợ hãi phát giác, dâm độc đã thâm nhập vào xương cốt, nội công tu vi căn bản đã không thể kháng cự được. Hơn nữa, Ngô Chinh căn bản không để cho nàng yên tâm có cơ hội điều tức, không ngừng phong ngôn phong ngữ (tiếng trêu đùa), hết sức dâm ô:
- Đồ đệ đó của ngươi rốt cục là mười lăm hay mười sáu? Ta thấy dù sao cũng đã hàm bao đãi phóng (ý nói đã phát dục), tình đậu sơ khai (mới biết yêu) ... giờ phút này chỉ sợ cũng nhịn không được dâm độc công tâm, dục hỏa thiêu thân ... ha ha!"
Bạch Quân Nghi cắn răng không lý tới.
- Nếu mà gặp được nam nhân, ha ha ... nhất định là dâm đãng giống như mẫu cẩu nhào tới đó!"
Bạch Quân Nghi hận không thể bịt tai mình lại, nàng cũng không thể nhịn được nữa, hét to:
- Câm cái mõm chó của ngươi lại!"
Ngô Chinh vẫn không có ngậm miệng, ngược lại còn khoa trương miêu tả nữ tử sau khi trúng dâm độc , sẽ tìm nam tử tiêu hồn như thế nào, hoan sướng thực cốt như thế nào ...
Đột nhiên ngân quang chợt lóe, trường kiếm lao nhanh tới, Bạch Quân Nghi rốt cục cũng cường ngạnh xuất thủ, không thể để cho Ngô Chinh thắng thế!
- Ngọc nữ phi tiên!"
Đây là tinh hoa của Hoa Sơn Ngọc Nữ thập bát kiếm , cũng là kiếm chiêu thành danh của Bạch Quân Nghi năm đó, chẳng biết bao nhiêu cao thủ ác đồ đã chết dưới kiếm này của nàng; giờ phút này nén giận ra tay, càng dốc toàn lực, bởi tình thế bắt buộc.
Kính đạo chi túc, hàm cái chi nghiễm (ý nói đường kiếm chuẩn xác,bao rất rộng), khiến cho Ngô Chinh vội vàng thối lui, tránh cũng không thể, nếu muốn bảo toàn tính mạng, chỉ có thể xoay người nhảy xuống. Ngô Chinh quả nhiên hốt hoảng nhảy xuống, mà Bạch Quân Nghi chính là muốn bức hắn xuống, thuận theo đó phóng người lên, hướng phía dưới đánh tới. Chẳng ngờ Ngô Chinh này cũng cực kỳ giảo hoạt, trước đó đã sớm đề phòng, quấn đai lưng của mình vào một cây nhỏ phía trên, khiến cho thân thể chỉ bị treo giữa không trung, vẫn chưa chính thức rơi xuống.
Bạch Quân Nghi được xưng là Hoa Sơn thần nữ, hắc bạch lưỡng đạo nghe thấy đều táng đởm, há là ngọn đèn cạn dầu, trong sát na cùng lúc Ngô Chinh động thân, trường kiếm nhanh chóng hướng đến thân thể đang treo lủng lẳng của hắn, tay trái huy chưởng quét ngang đánh ra, trúng ngay mặt Ngô Chinh, trong tiếng gào thê thảm, máu tươi bắn ra, Ngô Chinh lúc này đã đầu một nơi người một nẻo.
Bạch Quân Nghi đã tựa như quàn thạch rơi xuống ...
Ùm một tiếng, nàng rớt xuống nước, chìm vào trong đầm ...
Tao ngộ kế tiếp cũng như Linh Nhi đã gặp; quay cuồng hồi lâu giữa dòng nước xiết, thẳng đến lúc sức cùng lực kiệt, mới nổi lên trên mặt nước.
Giãy dụa vùng vẫy, cũng bởi bản năng cầu sinh.
Nàng bởi một phen giày vò, khiến cho huyết khí cuồn cuộn, dâm độc bùng phát. Ngay khi cảm thấy tuyệt vọng, đột nhiên nhìn thấy một chuyện khiến nàng từ tuyệt vọng bỗng tràn trề hy vọng!
Bạch Quân trong lúc bị dâm độc làm cho thống khổ, mở mắt trông thấy, chính là người khiến cho nàng thấp thỏm lo lắng: Thị nữ Linh Nhi. Giống như Ngô Chinh đã miêu tả, đang cùng nam nhân xích lõa vật lộn với nhau, triền miên tới chết ...
Bạch Quân Nghi vô cùng đau xót, điều nàng lo ngại nhất cuối cùng cũng phát sinh, Linh Nhi đã làm nhục nhã sư môn. Nàng sao có thể tiếp nhận đả kích trước mắt, nhất thời chấn động! Cơ hồ ngất đi!
Đang lúc nàng cảm thấy tuyệt vọng, thì đột nhiên lại thấy được hy vọng, ít nhất cũng là niềm hy vọng nàng có thể tiếp thụ được, nam nhân trên người Linh Nhi, lại chính là gã đệ tử mình yêu mến trong lòng, Lăng Phong!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.