Kiếp Này Tôi Nhất Định Trở Thành Gia Chủ

Chương 240:




Chap 240

Có tổng cộng bốn loại cuộc họp lãnh đạo Đế quốc.

Đầu tiên là cuộc họp quan liêu được tổ chức bởi các quan chức từ các bộ khác nhau. Thứ hai là cuộc họp Hội đồng, được tổ chức bởi các quý tộc, và thứ ba là cuộc họp của Quý tộc, nơi các quý tộc và Hoàng đế tập trung tại một nơi để thảo luận về các vấn đề quan trọng của Đế quốc.

Tuy nhiên, cuộc họp cuối cùng được gọi là cuộc họp của Quốc hội, được tổ chức thường xuyên hơn ba cuộc họp đã đề cập ở trên, và để thảo luận về các chương trình nghị sự chi tiết.

Bảy đại diện của tầng lớp quý tộc đã tham dự cuộc họp này để thu thập kết quả của cả ba cuộc họp và lập báo cáo tóm tắt lên Hoàng đế.

Và hôm nay là cuộc họp quốc hội đầu tiên của Perez với tư cách là đại diện Hoàng Đế.

Chủ tịch Killian và những người khác, những người tham dự với tư cách là đại diện của tầng lớp quý tộc, đang ngồi đợi Perez, Hoàng tử thứ hai sắp trở thành Thái tử, đến cùng với các quan chức của anh.

“Phó lãnh chúa Lombardy cũng đến hơi muộn.” 

Chủ tịch Killian nói, nhìn vào chiếc ghế vẫn còn trống.

Ngồi cạnh ông, chủ nhà Maimbert tiến lại gần hơn và nói với Chủ tịch Killian.

“Ngài không nghĩ cuộc họp hôm nay sẽ sớm kết thúc sao?”

“Đó là thứ tôi đã từng nghĩ đến. Chúng ta hãy cùng nhau dùng bữa sau cuộc họp nhé?”

“Hãy làm nó! Tại sao chúng ta không cùng nhau dùng bữa nhỉ?”

“Đó là một ý tưởng tuyệt vời, hahaha!”

Các quý tộc cười nhàn nhã và nói chuyện nhẹ nhàng. Ngay cả trong cuộc họp gần đây nhất do Hoàng đế Jovanes tổ chức, tình huống này đã không thể tưởng tượng được.

Có lý do tại sao họ lại thoải mái như vậy.

“Nhị hoàng tử điện hạ rất thành thạo công việc phải không?”

“Đó là thứ họ nói. Ngoài ra, đứa con thứ ba của tôi hiện đang làm việc ở bộ phận tài chính.”

“À, tôi nghe nói anh ấy vừa được thăng chức gần đây! Chúc mừng!”

“Vâng, cảm ơn. Nhưng đó không phải là vấn đề. Kể từ khi Nhị Hoàng tử bắt đầu đảm nhận vai trò đại diện của Bệ hạ, sắc mặt của mọi người đều sáng bừng lên.”

“Người ta nói rằng gánh nặng khối lượng công việc của họ đã giảm đi một nửa.”

“Ý ngài là thế à?” 

Chủ tịch Killian can thiệp với đôi mắt mở to.

“Quả nhiên, nó thực sự đã chia thành hai phe!”

Người đưa nó lên nói với vẻ thất vọng.

“Điều đó có nghĩa là các quý tộc ngày nay đã dễ dàng để cậu nói điều đó!”

Rồi anh hạ giọng xuống một chút và nói.

“Con tôi đã tham dự cuộc họp quý tộc cách đây vài ngày và nó nói rằng dường như Điện hạ có thể nhìn thấu mọi chuyện.”

“Nhìn thấu mọi thứ?”

“Các quý tộc phải giải thích sâu hơn, thuyết phục Hoàng đế về hầu hết nội dung các cuộc họp quý tộc trước đây. Tuy nhiên, lần này, ngay cả trước khi các quý tộc báo cáo với Nhị Hoàng tử, anh ấy không chỉ nắm rõ mọi vấn đề mà còn đủ năng lực để đưa ra các giải pháp mà các quý tộc không thể nghĩ ra ”.

“Ồ, thật không thể tin được!”

“Và hầu hết các chương trình nghị sự đều đã được giải quyết khi Nhị Hoàng tử đưa ra những chỉ dẫn riêng thậm chí trước khi đến cuộc họp, nên mọi người đều trút bầu tâm sự rằng công việc của họ đã trở nên dễ dàng hơn.”

Khi nghe câu chuyện, Chủ tịch Killian nghiêng người về phía nhà quý tộc bên cạnh.

“Hôm qua có vẻ không giống thế nhỉ?”

“Nghĩ kĩ thì…”

Hôm qua, họ đã tổ chức một cuộc họp quý tộc.

Đây là cuộc họp đầu tiên sau một thời gian dài nên mọi người đều đến dự với mong muốn cuộc họp sẽ kéo dài.

Tuy nhiên, lần này cuộc gặp của họ ngắn hơn thường lệ.

“Không phải là vì Phó lãnh chúa Lombardy đã dẫn dắt cuộc họp tốt sao?” 

Chủ tịch Killian nói một cách thành thật.

Sau đó mọi người đều gật đầu đồng ý.

“Tôi cũng cảm thấy như vậy. Có vẻ như Phó lãnh chúa Lombardy đã hòa giải đúng lúc, nói một hai lời rồi giải quyết ngay vấn đề?”

“Vâng, tất nhiên, có vẻ như vậy vì không có Angenas nào từng gây nhầm lẫn như vậy nữa.”

“Ừm.”

Khi từ Angenas vang lên, mỗi quý tộc đều ho và tỏ vẻ khó chịu.

Angenas, một trong những gia tộc lãnh đạo Đế chế cách đây không lâu, giờ đã trở thành một trong những từ cấm kỵ không nên nhắc đến.

“Dù sao thì, cuộc họp hôm nay dự kiến ​​sẽ kết thúc suôn sẻ, thưa Chủ tịch.”

“Đúng vậy, Nhị hoàng tử điện hạ sẽ có mặt và Phó lãnh chúa của Lombardy cũng sẽ tham dự. Ồ, bây giờ cô ấy kia rồi.”

Nhìn thấy Florentia sau khi bước vào hội trường, Chủ tịch Killian đứng dậy và nói.

“Mọi người đều đã đến trước tôi rồi.”

“Ngồi đây đi, Phó Lãnh chúa Lombardy.”

“Địa điểm tổ chức hơi xa biệt thự Lombardy. Cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ, thưa cô.”

Thái độ của các quý tộc hoàn toàn khác so với khi Florentia lần đầu tiên trở thành người đại diện.

Dù cô còn trẻ hay là phụ nữ, bây giờ điều đó không còn quan trọng nữa.

Đế chế không thể tồn tại nếu không có Lombardy, và Florentia đang hoàn thành xuất sắc vai trò phó lãnh chúa của Lombardy.

Sau một lúc.

“Nhị hoàng tử điện hạ đã tới.”

Perez đến hội trường và cuộc họp quốc hội bắt đầu.

‘Đúng như dự đoán, dự đoán của chúng ta đã chính xác.’

Các quý tộc gật đầu hài lòng khi cuộc họp diễn ra nhanh chóng và dễ dàng như thể nó đang thuận buồm xuôi gió.

Nhưng thời gian trôi qua, sự hài lòng bắt đầu chuyển thành sự ngạc nhiên. Đó là bởi vì khuôn mẫu tương tự đã được lặp lại trong mọi chương trình nghị sự.

Đầu tiên, các quý tộc báo cáo chương trình nghị sự của họ.

“Nói cách khác…”

Nhị hoàng tử nắm bắt những vấn đề nảy sinh rõ ràng hơn những quý tộc là chuyên gia trong lĩnh vực này.

“Đó chính là mục đích của…”

“Không, tốt hơn là nên xin lời khuyên từ cấp trên, những người thực sự kinh doanh hơn là các bộ liên quan…”

Cả Perez và Florentia đều trò chuyện nhanh.

Sau đó, người bị vướng mắc do chương trình nghị sự của mình mang lại đã gật đầu hài lòng và kêu lên.

“Tôi có thể làm điều đó! Tôi sẽ nhanh chóng áp dụng và gửi báo cáo!

Vậy là chưa được vài giờ mà cuộc họp đã kết thúc với việc Chủ tịch Killian và các quý tộc khác không thốt ra một lời nào.

“Ôi chúa ơi.”

“Tôi xin lỗi vì tôi đã không đóng góp một lần…”

Các quý tộc cười ngượng ngùng nhưng lại rất vui vẻ.

Mọi người đều có nhiều năm kinh nghiệm làm quý tộc, nhưng ai biết rằng họ lại không được chú ý nhiều như vậy.

“Ta đã có hẹn trước rồi nên ta sẽ đi trước.”

Nói xong, anh ấy lập tức đứng dậy rời khỏi hội trường.

Trước khi rời đi, Perez liếc nhìn Tia, định chào cô, nhưng có vẻ như cô đang bận nói chuyện với Chủ tịch Killian.

“Phó Lãnh chúa Lombardy, sau này cô có cuộc hẹn nào không?”

“Không, không có đâu.”

“Vậy tại sao cô không cùng chúng tôi dùng bữa? Thỉnh thoảng chúng tôi gặp nhau sau một cuộc họp quốc hội.”

Mặc dù cô ấy bằng tuổi cháu gái hoặc con gái của một số quý tộc, nhưng các quý tộc vẫn tụ tập xung quanh cô và chờ đợi câu trả lời của cô.

“Ah…”

Tuy nhiên, mọi người đều ủ rũ khi thấy Florentia do dự một chút.

Họ thắc mắc liệu cô ấy có muốn ngồi chung bàn với những người lớn tuổi hơn không.

“Ngài đã chọn được địa điểm chưa?”

Khi được hỏi thay vì trả lời, Chủ tịch Killian lắc đầu, có chút xấu hổ.

“Vậy thì hãy đến một nơi mà tôi biết. Chủ tiệm bánh Caramel lần này đã mở một nhà hàng mới và thực đơn của họ rất ngon ”.

“Tôi cũng đã nghe tin này. Nhưng họ nói tôi phải đợi vài tuần mới có được chỗ ngồi…”

“Sẽ ổn thôi vì tôi biết rõ chủ nhân của nơi này. Hãy đi đến đó.”

“Ồ, đúng như mong đợi!”

Các quý tộc, những người có đủ ảnh hưởng để tham dự cuộc họp quốc hội, đi phía sau Florentia.

Vẫn chưa ai nhận ra rằng quyền chủ động của đàn đã bị Florentia tiếp quản.

“Tôi đang mong chờ nó!”

“Người gợi ý đã nói với tôi về địa điểm này vài ngày trước. Chuyện này… tôi sẽ bị ghét vì đến đó trước! Hahaha!”

Khi tôi từ từ rời khỏi hội trường và đi qua Cung điện Hoàng gia, tôi đang lắng nghe cuộc trò chuyện vui vẻ phía sau mình.

Dù bây giờ trông họ có như vậy đi chăng nữa thì họ vẫn là những người đã lao vào giết nhau trong cuộc họp quý tộc ngày hôm qua.

Mỗi gia đình vì thế hoàn toàn bất hòa ở nơi công cộng nhưng ở nơi riêng tư, họ lại khá thân thiết với nhau.

Một lần nữa, thông tin của Bate có độ chính xác tuyệt vời.

Dù sao thì cũng không có nơi nào tốt để thu thập thông tin như những nơi Bate điều hành nên tôi đã đề nghị cho họ địa điểm của Bate trước.

Vì khách hàng chính của Đại lộ Caramel là phụ nữ quý tộc nên loại thông tin được thu thập có giới hạn.

Vì vậy lần này tôi thuê một tòa nhà khác để mở một nhà hàng kiểu phòng cũng bán rượu.

Tôi lại cho họ tiền thuê nhà miễn phí suốt đời, nhưng đừng nói với tôi là tôi sẽ bị đuổi ra khỏi cửa chỉ vì họ bận đấy nhé.

Khi tôi đang bước đi với suy nghĩ đó trong đầu, Chủ tịch Killian nói với tôi.

“Tôi thực sự cảm thấy nhẹ nhõm.”

“Ý ngài là gì?”

“Đó là về Phó Lãnh chúa Lombardy và Nhị hoàng tử điện hạ.”

Tôi đã có một ý tưởng sơ bộ về những gì anh ấy sẽ nói.

Tôi mỉm cười khéo léo và nhìn thẳng về phía trước, giả vờ lắng nghe Chủ tịch Killian.

“Không dễ để rời bỏ một mối quan hệ chính trị một khi hai người đã đính hôn.”

“Phải.”

 Tôi trả lời một cách máy móc.

“Vì vậy, tôi rất lo lắng về việc liệu hai người có thể cùng nhau hợp tác với tư cách là Người đứng đầu Lombardy và Thái tử trong tương lai hay không. Ngày nay, những lo lắng đó đã hoàn toàn biến mất”.

Tôi không biết. Chủ tịch Killian, có vẻ như ông là người nói nhiều.

Tôi gật đầu một cách hời hợt và trả lời có chừng mực. Tuy nhiên, ngay khi nhìn thấy từ xa một cặp nam nữ, trái tim tôi như thắt lại.

Chủ tịch Killian đã hỏi tôi vào đúng thời điểm đó.

“Có lẽ cô đã kết thúc lễ đính hôn của mình một cách tốt đẹp phải không?”

Thực vậy. Chúng ta đã giải quyết xong hôn ước chưa?

Đúng lúc đó, những người đi phía sau tôi nhìn thấy người đàn ông và người phụ nữ mà tôi đang nhìn và nói với vẻ kinh ngạc.

“Đó không phải là Nhị hoàng tử và tiểu thư nhà Brown sao?”

——————————————-

#h

Perez ơi là Perez =)))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.