Kiếp Này Tôi Nhất Định Trở Thành Gia Chủ

Chương 222:




Chap 222

“Clerivan!”

Tôi chạy ngay tới khi thấy Clerivan xuống ngựa. Tôi ôm anh ấy ngay lập tức.

Có lẽ vì cưỡi ngựa mà Clerivan có mùi như gió.

“…Florentia.”

Clervan cũng ôm tôi.

“Ngài đã vất vả rồi, Clerivan. Thật đáng sợ phải không?”

“Sẽ là nói dối nếu nói không phải vậy.” 

Anh ta cười khi nói điều đó, nhưng cơ thể Clerivan đang run rẩy và chỉ bắt đầu thư giãn.

“Anh trai….” 

Laurelle tiếp cận Clerivan một cách cẩn thận.

Những giọt nước mắt vừa ngừng rơi lại chảy ra từ đôi mắt vốn đã sưng tấy của Laurelle.

“….Laurelle.”

Nhìn bộ dáng đáng thương, Clerivan lấy chiếc khăn tay từ trong túi ra và đưa cho Laurelle.

“C, cảm ơn anh…”

Laurelle mở to mắt khi nhìn thấy chiếc khăn tay được trao lại và lại bật khóc.

Bởi vì chiếc khăn tay Clerivan mang theo chính là chiếc khăn tay cô đưa cho anh lần trước.

Dù không thể hiện ra ngoài nhưng Clerivan cũng coi Laurelle như em gái mình.

Trong khi vỗ vai Laurelle, Clerivan nói với tôi.

“Các Hiệp sĩ Hoàng gia đã bắt được Violet.”

“Violet?”

Tôi quay đầu lại và liếc nhìn các Hiệp sĩ Hoàng gia ở ngoài cổng trước của dinh thự.

“Họ thực sự đã—”

Tôi muốn đảo lộn mọi thứ. Nhưng vẫn chưa đến lúc.

Tôi cần đợi nó chín muồi.

“Ồ không, cô Violet…bây giờ chúng ta phải làm gì đây, thưa cô?” 

Laurelle hỏi tôi với đôi mắt sợ hãi và một tay nắm chặt lấy vạt áo choàng của Clerivan.

“Không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tôi sẽ không để bất cứ điều gì xảy ra với cô ấy.”

Nhưng cáo buộc… cáo buộc liên quan đến âm mưu sát hại Hoàng đế.

Nó quá nhiều.

“Không phải chỉ cần giải thích cặn kẽ rằng anh trai tôi không liên quan gì đến chuyện như vậy thôi sao?” 

Laurelle cẩn thận gợi ý cho tôi.

Nhưng tôi lắc đầu.

“Không, nếu vậy thì Hoàng hậu sẽ đưa ra một cáo buộc khác.”

“Sau đó làm gì…”

“Tôi phải nhắm vào Hoàng hậu. Có lẽ tôi sẽ không thể có được cơ hội như thế này nữa.”

 Tôi nói, nhìn các Hiệp sĩ Hoàng gia vẫn đang đối đầu với các Hiệp sĩ Lombardy.

“Tôi không thể tin được là bà ấy có thể điều động được các Hiệp sĩ của Hoàng gia như vậy. Đó là bằng chứng cho thấy Hoàng hậu đã bị đẩy vào ngõ cụt. Vì thế không có gì phải sợ cả.”

Bên này dù sao cũng cầm dao.

“Chỉ còn vài ngày nữa là đến cuộc họp. Tất cả những gì chúng ta phải làm là bám trụ ở đó.”

Rồi tôi quay sang nói chuyện với Perez.

“Về Violet…”

“Tôi biết. Đừng lo lắng. Hãy để tôi xử lý nó.” 

Perez trả lời ngay.

“Tôi sẽ chuyển cô ấy đến tòa nhà Hiệp sĩ và bảo vệ cô ấy.”

May mắn thay, Perez chịu trách nhiệm điều tra vụ cố ý giết người.

Tuy nhiên, dù các Hiệp sĩ có chia rẽ như thế nào, Perez vẫn có thẩm quyền thẩm vấn những người liên quan đến vụ án.

“Tôi sẽ đi ngay bây giờ.” 

Perez vừa nói vừa lên ngựa.

“Đợi đã.”

Tôi nắm lấy cánh tay Perez hơi mạnh.

“Chuyện đã xảy ra với Violet sẽ không xảy ra với Bellesac. Tất nhiên, tôi biết lúc đó cậu đã cố tình nới lỏng cảnh giác nhưng—”

Tôi ngừng nói.

Đó là vì môi của Perez đột ngột chạm vào môi tôi.

Tôi bối rối một lúc vì nụ hôn ngắn ngủi đó.

Nụ hôn đó có ý nghĩa gì thế?

Như đọc được suy nghĩ của tôi, Perez vừa nói vừa cười lớn.

“Bởi vì tôi không nghĩ là tôi sẽ gặp lại Tia trong một thời gian.”

“Tôi không đùa đâu, Perez. Tôi thực sự không muốn có chuyện gì xảy ra với Violet. Violet là người của tôi.”

“Tôi biết em coi trọng người của mình đến mức nào. Vì thế đừng lo lắng.” 

Perez nói lại lần nữa và hôn lên trán tôi.

“Tôi sẽ không để chuyện gì xảy ra khiến em buồn đâu.”

Perez vừa nói vừa nhảy lên ngựa.

Khi anh ấy cầm dây cương ngựa, tôi đến gần anh ấy và nói.

“Hãy cẩn thận.”

Ngoài kia bây giờ là một chiến trường.

Tôi sẽ được an toàn khi ở trong biệt thự, nhưng tôi cảm thấy không thoải mái khi để Perez một mình ra ngoài lần nữa.

Không nói một lời, Perez gật đầu với nụ cười yếu ớt.

“Đi nào! Ha!”

Chỉ sau khi nhìn Perez cưỡi ngựa chạy an toàn qua cổng, tôi mới đưa Clerivan vào dinh thự.

Trụ sở chính của dinh thự Angenas.

“Clerivan Pellet đã lẻn vào biệt thự của Lombardy.”

Ethan Klaus báo cáo với Hoàng hậu.

Đó là khu vực dành riêng cho Duigi, Người đứng đầu Angenas, nhưng cả Hoàng hậu lẫn Ethan Klaus, Chỉ huy Hiệp sĩ Angenas, đều không hề nghĩ đến việc sử dụng căn phòng này.

“Giống như một con chuột..!”

Hoàng hậu đập bàn, nghiến răng nghiến lợi.

“Đáng lẽ cậu phải ở phía trước đó ngay từ đầu!”

 Lavini hét lên dữ dội với Ethan Klaus.

“Tôi xin lỗi.”

Lavini một lần nữa lườm Ethan Klaus, người đang im lặng xin lỗi và nhanh chóng hỏi.

“Còn hợp đồng và giấy tờ thế chấp đất thì sao?”

“Tôi đang tìm kiếm khắp biệt thự Pellet và tòa nhà thương đoàn. Tôi sẽ tìm thấy nó sớm thôi.”

“Phải tìm được nó bằng mọi giá. Nếu không thì…”

Lavini dừng lại.

Giờ đây, sự ưu ái của Hoàng đế đã nghiêng về phía Angenas, hợp đồng là điểm yếu duy nhất mà cô để sót lại.

“Ta không có cảm giác tốt về chuyện này.” 

Lavini lo lắng lẩm bẩm, cắn móng tay.

Sau khi suy ngẫm một lúc,LRavini đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

“Người định đi đâu ạ?”

Ethan Klaus nhấc áo choàng của Hoàng hậu lên và quấn nó quanh vai bà.

“Ethan.”

Hoàng hậu Lavini quay lại nhìn Ethan Klaus và nói.

“Điều quan trọng nhất là ngăn cản Clerivan Pellet tham dự cuộc họp.”

Bởi vì người duy nhất có thể thực hiện các quyền trong hợp đồng là chủ sở hữu của Thương đoàn Pellet.

“Canh giữ phía trước biệt thự Lombardy. Và khi Clerivan Pellet xuất hiện, hãy giết hắn.”

Đúng hơn, sẽ không tệ nếu Thương đoàn Pellet sụp đổ như không khí.

Hoàng hậu Lavini mỉm cười xinh đẹp khi nghĩ đến điều đó.

“Đã lâu rồi tôi không về nhà.”

Crenny mỉm cười trước khung cảnh Lombardy mà anh nhớ nhung.

Anh hít một hơi thật sâu, nhẹ và thậm chí còn ngửi thấy mùi không khí.

“Đi thôi để tôi có thể khoe với chị Tia!”

Sau khi Crenny đến học viện, anh ấy lớn lên như cá gặp nước.

Là bởi vì từ nhỏ hắn đã đọc rất nhiều sách hay dưới sự giới thiệu của chị họ Florentia, hay là hắn đã thông minh ngay từ đầu?

Anh ấy không bao giờ bỏ lỡ việc đứng đầu lớp của mình.

“Nếu tôi nói với họ rằng lần này tôi sẽ bỏ học thêm một năm nữa thì chị gái tôi cũng sẽ rất vui!”

Bây giờ quá trình thường mất sáu năm sẽ được hoàn thành sau bốn năm. Vì vậy, anh chỉ còn hai năm nữa là tốt nghiệp.

Mặt Crenny đỏ bừng.

Bụp!

“Ư!”

Lúc đó, cỗ xe của anh đột ngột dừng lại, Crenny đập đầu gối vào ghế đối diện của xe.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

“Tôi xin lỗi, thưa ngài! Các Hiệp sĩ đang cản đường!”

“Các hiệp sĩ?”

Khuôn mặt Crenny đanh lại khi anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài xe ngựa.

Các Hiệp sĩ Hoàng gia đang nhìn Crenny với khuôn mặt gớm ghiếc.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Crenny có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy cổng trước của dinh thự.

“Tại sao quân đội Hoàng gia lại bao vây dinh thự?”

May mắn thay, các Hiệp sĩ Hoàng gia đã từ từ rút lui và cỗ xe đã có thể đến được khu vực ngoại vi của dinh thự.

“Kiểm tra nó.”

Cùng lúc đó, cánh cửa xe ngựa mà Crenny đang lái bật mở.

Lo lắng, Crenny nhìn Hiệp sĩ đột nhiên mở cửa.

“….Anh Giliou?”

“Cái gì, vậy ra đó là Crenny à?”

Giliou, mặc đồng phục của Hiệp sĩ Lombardy, cười toe toét với Crenny.

“Huh? Đó là Crenny à?”

Khuôn mặt của Mayron cũng hiện ra bên trong xe ngựa.

“Em nghỉ hè sao?”

 Mayron hỏi.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao lại ở phía trước biệt thự….”

“Hãy đi hỏi Tia. Con bé sẽ có thể giải thích thêm. Thực ra cũng không có gì to tát đâu nên đừng lo lắng quá.”

Nói xong, Giliou đóng cửa xe lại và ra hiệu cho các Hiệp sĩ Lombardy.

Cánh cổng của ngôi biệt thự đóng chặt từ từ mở ra, và cỗ xe chở Crenny bên trong lại bắt đầu di chuyển dọc theo con đường của dinh thự.

Trong khi đó, Rulac đang quan sát chiếc xe ngựa vừa tiến vào dinh thự.

“Cha.”

Gallahan tiến lại phía sau Rulac và nói.

“Cha định để nó như vậy à?”

“Ta nên làm gì?”

Trước lời nhận xét của Rulac, Gallahan cau mày.

“Chúng ta có nên giúp Tia giải quyết tình hình không?” 

Shannanet cũng tiến lại gần và hỏi kỹ.

“Đã có một cuộc đối đầu được vài ngày rồi thưa cha.”

“Có thực sự đây là cuộc đối đầu giữa Hoàng gia và Lombardy mà con lo lắng không, Gallahan?”

Rulac quay sang Gallahan và hỏi.

“Sao con không nói cho ta biết ý con là gì?”

“Vậy thì con sẽ không vòng vo nữa.” 

Gallahan nặng lòng mở miệng nói tiếp.

“Người đứng đầu Lombardy vẫn là cha chứ không phải Tia. Nếu cuộc đối đầu tiếp tục sẽ chỉ gây thêm áp lực cho Tia ”.

“Gallahan nói đúng, thưa cha. Sẽ tốt hơn nếu gửi một lá thư phản đối tới Bệ hạ.” 

Shannanet nói, cũng giúp đỡ Gallahan.

Tuy nhiên, Rulac lại lắc đầu với vẻ mặt nghiêm nghị.

“Cha!”

“Cha!”

Gallahan và Shannanet đồng thời lên tiếng nhưng Rulac không hề nao núng.

“Con sai rồi. Đây là cuộc chiến của Tia, Gallahan.”

Sau đó, anh nhìn chằm chằm vào các Hiệp sĩ Hoàng gia đang đối mặt với dinh thự như một cuộc bao vây.

“Bây giờ, Jovanes đang cố gắng chế ngự Tia trước khi con bé trở thành Người đứng đầu. Hoàng đé đang cố gắng chế ngự con bé.”

Rulac muốn can thiệp ngay nhưng ông đã cố gắng chịu đựng hết lần này đến lần khác.

“Tia sẽ phải trải qua nhiều hơn thế này trong tương lai.”

“Tuy nhiên…”

“Làm sao con bé có thể lãnh đạo Lombardy trong tương lai nếu con bé gần như không thể đánh bại một Hoàng đế ngu ngốc như Jovanes?”

 Rulac nói như vậy, che giấu sự lo lắng của mình.

Tuy nhiên, sau một tiếng thở dài không thể tránh khỏi, anh lẩm bẩm một mình.

“Tia phải tự mình vượt qua điều này.”

Đã vài ngày trôi qua kể từ khi Hiệp sĩ Hoàng gia và Hiệp sĩ Lombardy bắt đầu đối đầu nhau trước dinh thự.

Trong khi đó, Hoàng hậu đã tàn phá Thương đoàn Pellet và dinh thự của Clerivan theo đúng nghĩa đen.

Theo Bate, toàn bộ cửa sổ của dinh thự đều bị vỡ, khu vườn ngổn ngang, đồ đạc trong nhà kho đều hư hỏng đến mức không thể bán được.

Dù có tìm kiếm bao nhiêu cũng không tìm được thứ mình muốn, cô tái mặt.

Tuy nhiên, Lombardy vẫn im lặng khi cánh cửa biệt thự đóng lại.

Và cuối cùng ngày gặp mặt cũng đến.

“Con sẽ quay lại sau, Cha ơi.”

“Hãy cẩn thận, Tia.” 

Cha tôi lo lắng nói.

“Con sẽ về nhà sớm nên hãy đợi con nhé. Lát nữa chúng ta cùng ăn tối nhé cha.” 

Lời nói của tôi làm cha tôi nở một nụ cười yếu ớt.

“Đi nào.”

“Vâng, phó Lãnh chúa.”

Một người đánh xe kỳ cựu, người đã lái cỗ xe của lãnh chúa trong nhiều thập kỷ, trả lời với vẻ mặt đầy ẩn ý.

Cỗ xe bắt đầu di chuyển và dần dần tiến về phía trước cánh cổng sắt đóng chặt.

Tôi nghe thấy các Hiệp sĩ của Lombardy mở cổng khi họ nhìn thấy xe ngựa của tôi.

Và, đúng như mong đợi.

“Xin lỗi một lát.”

Không đợi tôi trả lời, cửa xe bật mở.

“Ngươi điên rồi.” 

Tôi nói và nhìn chằm chằm vào tay sai của Hoàng hậu, Ethan Klaus.

“Những tên khốn này thực sự là..!”

Ở bên canhj, tôi nghe thấy các Hiệp sĩ Lombardy đang bùng nổ giận dữ.

Tuy nhiên tôi bảo họ đừng can thiệp nên không xảy ra xô xát.

Thay vào đó, tôi đã nói chuyện với Ethan Klaus.

“Mở cửa xe ngựa của người đứng đầu Lombardy, tôi đoán bây giờ ngài không còn sợ hãi gì nữa, ngài Klaus.”

Nghe những lời nhận xét ác ý của tôi, Klaus khẽ cau mày.

Dường như niềm kiêu hãnh của anh ấy bị tổn thương khi nghe điều này từ tôi, một cô gái trẻ.

Nhưng địa vị quan trọng hơn tuổi tác.

Cậu sẽ làm gì bây giờ?

Khi tôi lạnh lùng trừng mắt nhìn anh ấy, Ethan Klaus kiểm tra bên trong xe ngựa mà không trả lời.

“Clerivan Pellet không có trong xe ngựa này, ngài có thể biết mà không cần nhìn nó như thế.”

“…Đó là mệnh lệnh của hoàng gia để kiểm tra mọi xe ngựa ra khỏi Lombardy.”

“Đó chắc chắn là lệnh của Hoàng hậu.” 

Tôi cười với một khóe miệng nhếch lên.

“Có phải Hoàng hậu đã bảo cậu rằng ngăn Clerivan Pellet rời khỏi dinh thự không?”

Khi mệnh lệnh của Hoàng hậu thốt ra từ miệng tôi, bầu không khí xung quanh Ethan Klaus trở nên khốc liệt.

Nhưng tôi sẽ không nản lòng vì một điều như vậy.

Tôi nói, nhìn tự tin hơn vào đôi mắt xám của Ethan Klaus.

“Ngươi là ai mà dám cản đường ta, Phó Lãnh chúa của Lombardy?”


#h

Úi Tia ơiiiiii


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.