Kiếp Này Tôi Nhất Định Trở Thành Gia Chủ

Chương 181:




Chap 181

Trăng đã lên cao.

Kỳ lạ thay, hôm nay là một đêm tôi không thể ngủ được.

Tôi ngồi trong phòng ngủ đọc sách với một ngọn đèn nhỏ.

Tuy nhiên, nội dung của cuốn sách không thu hút tôi.

“Ha…tâm trạng này.”

Tôi gấp cuốn sách lại và ném nó sang một bên.

Tôi biết rất rõ tại sao lúc này tôi lại cảm thấy chán nản.

“Sao anh ấy cứ làm cái vẻ mặt đó thế?”

Những lúc như thế này, tôi bực bội vì tôi có thể đọc được cảm xúc của anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên trên khuôn mặt vô cảm đó.

Trước khi Caitlyn bước vào thì tôi và Perez gần như đang hôn nhau.

Trên gương mặt Perez còn có những cảm xúc khác trước sự phấn khích về tình huống sắp xảy ra.

Sự lo lắng.

Anh lo lắng như thể sẽ mất tôi dù tôi đang nằm ngay trước mắt anh.

‘Tôi sẽ đưa em đến đó.’

‘Khách đang đợi, Perez, gặp lại sau.’

Và khi tôi quay đi, từ chối.

Perez sợ hãi.

Tôi không thể giả vờ như mình không biết nếu tôi đang cố giả vờ như mình không biết thật.

“Ha…haiz.”

Tiếng thở dài của tôi trở nên nặng nề.

Ngoài ra còn có sự phản ứng đó.

“Sao tim tôi lại đập mạnh thế?”

Khi nghĩ đến Perez, tôi thấy bực bội khi trái tim tôi lại đáp lại.

Chính lúc đó.

Cạch! Cạch!

Một tiếng gõ nhẹ vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

Không cần hỏi tôi cũng biết đó là ai.

Một cách rõ ràng.

Bụp! Bụp!

Tim tôi tưởng như đã bình tĩnh lại một chút lại nhảy lên.

Cánh cửa đã được mở ra.

“Chào, Perez.”

Perez đang đứng, được tô thêm một cái bóng dài dưới ánh sáng của hành lang.

“…Tia..có ổn không?”

Perez không bước vào mà nhìn thẳng vào tôi hỏi.

Cái nhìn thoáng qua của anh lại khiến tôi cảm thấy xa lạ.

“Đêm lạnh lắm, vào nói chuyện đi.”

Khi tôi nói vậy, Perez nhanh chóng bước vào trong và đóng cửa lại.

Tôi chỉ nói điều đó cho anh chàng đã chạy ngựa vào ban đêm thôi.

Có lẽ Perez coi đó là dấu hiệu cho thấy tôi lạnh lùng.

Tôi ngồi cạnh Perez và pha trà.

Giống như tôi vẫn thường làm khi anh ấy đến.

Giữa tiếng tách trà và tiếng loảng xoảng chuẩn bị ấm nước, Perez nói.

“Tôi xin lỗi, tôi đột ngột đến với em thế, Tia.”

“Cậu không cần phải xin lỗi đâu.”

Tôi cố tình cười rạng rỡ.

Nhưng nụ cười không kéo dài được lâu.

“Bởi vì Caitlyn nói rằng trông nước da của em không tốt.”

Caitlyn có đôi mắt rất tinh, rất tốt.

Sau khi gặp nhau lúc chiều, cô trở về cung điện và lập tức thông báo cho Perez.

“Thật sự? Tôi ổn. Tại sao Caitlyn lại nói vậy?”

Nhưng vừa nói xong, ấm trà nặng đã tuột khỏi tay tôi.

“Ui!”

Nó không nguy hiểm.

Tuy nhiên, khi tách trà rơi xuống, nước nóng gần như chảy vào váy tôi.

Nhưng điều đó đã không xảy ra.

Đó là vì tay Perez đã ôm lấy ấm trà đang rơi.

Tất nhiên, nước trà nóng đã tràn vào tay Perez.

“Perez!”

Trà nóng hơn bình thường vì không khí ban đêm lạnh lẽo.

“Cậu thật là-!”

Nếu anh ấy để nó yên thì đã không bị thương và tôi cũng vậy.

Tôi đang mặc một chiếc áo choàng dày bên ngoài bộ đồ ngủ, nên có lẽ nó sẽ làm ướt gấu áo một chút.

Nhưng tại sao?

Tôi nhanh chóng lấy ấm trà khỏi tay Perez và lau tay anh bằng khăn.

Và tôi đã hét vào mặt Perez.

“Tại sao cậu lại liều lĩnh như vậy? Lỡ như thực sự bị thương thì sao!”

“Còn tốt hơn là Tia bị thương.”

“Perez, cậu…”

Tôi đã không nói nên lời.

Cho dù có bao nhiêu vết sẹo đi nữa, chắc chắn vẫn sẽ cảm thấy đau.

Không có dấu hiệu đau đớn như vậy trên khuôn mặt của Perez.

Đôi mắt anh chỉ nhìn vào tôi.

Ngay cả bây giờ, tôi vẫn có thể thấy mình đang tức giận với chính mình đến mức nào.

Tôi cúi đầu xuống một chút, ngăn không cho Perez nhìn thấy mặt mình, lau tay cho anh ấy cẩn thận hơn.

Trong lúc đó, tay Perez trở nên đỏ hơn.

“Có vẻ như nó rất đau.”

“Không hẳn.”

Perez trả lời và nhìn vào gấu áo choàng của tôi.

Đó là để đảm bảo rằng nước nóng không bị bắn vào.

Cảm giác xúc động.

“Cậu sẽ cảm thấy rát trong một thời gian.”

“Không sao đâu.”

“Nó thậm chí có thể bị rộp lên.”

“Không sao đâu.”

“Có thể để lại một vết sẹo.”

“…Không sao đâu, Tia.”

“Chuyện đó thì có sao đâu!”

Cuối cùng, tôi hét lên một lần nữa.

Tôi có thể cảm thấy đôi mắt đỏ của Perez đang nhìn chằm chằm vào tôi.

“Perez, tại sao… Tại sao cậu lại giữ…”

Tôi không thể nói thành lời.

Tất cả các loại cảm xúc và suy nghĩ dường như đã tích tụ trong lòng tôi.

Tôi ngồi im lặng vì nghĩ sẽ có điều gì đó kỳ lạ xuất hiện nếu tôi làm nói thêm.

Không hề nhận ra rằng tay tôi đang nắm chặt tay Perez.

Sau đó Perez vuốt tóc tôi bằng bàn tay không bị thương của anh ấy.

Đó là sự dịu dàng và nhẹ nhàng nhất.

“Anh thích em, Tia.”

Perez nói.

“Em là điều quý giá nhất đối với tôi. Vì vậy, đừng khóc.”

Lúc đó tôi mới nhận ra.

Sự thật là tôi đang khóc.

Chảy dài.

Tôi có thể cảm nhận được những giọt nước mắt đang chảy xuống hai bên má của mình.

Perez nhìn tôi với ánh mắt đau đớn, rồi cẩn thận dùng tay lau nước mắt cho tôi.

“Đừng khóc mà.”

Nhưng lời nói của Perez chẳng có tác dụng gì.

Nước mắt tôi cứ thế rơi xuống.

“Perez.”

“Huh?”

“Tại sao…? Tại sao lại thích tôi?”

Perez hơi nhăn mặt.

Và anh ấy đã trả lời.

“Em đã cho tôi cả thế giới.”

Tôi có thể cảm nhận được bàn tay to lớn của anh ấy đang ôm lấy má phải tôi một cách trìu mến.

“Em đã nói với tôi rồi, tôi phải sống.”

Đôi mắt của Perez mỉm cười.

Bằng cách nào đó, hình ảnh của ngày bé lại chồng lên nhau.

Người đàn ông nhỏ bé nhìn tôi với đám cỏ quanh miệng.

“Vậy từ ngày đó trở đi…”

Perez hôn lên trán tôi.

Và cẩn thận dựa trán anh vào trán tôi.

“Tôi sống vì em, Tia.”

Mũi của Perez dính vào chóp mũi của tôi.

“Tôi không thể không yêu em.”

“Cậu có….yêu..tô.i..?”

Giọng hỏi của tôi đang run rẩy.

“Ngay từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”

Có tiếng cười trong giọng nói của anh ấy.

“Em đã là thế giới của tôi…”

Tôi đặt môi mình lên môi Perez.

Những giọt nước mắt chảy xuống thấm đẫm vị mặn nhưng chẳng sao cả.

Tôi túm lấy áo anh ấy và kéo anh ấy lại gần nhất có thể, đưa môi anh ấy vào.

Tôi thấy môi mình đang hụt hơi vì mùi hương của Perez, những đầu ngón tay nắm áo anh đang run rẩy.

Và bàn tay to lớn của Perez bao lấy tay tôi.

Anh nắm lấy bàn tay đang run rẩy của tôi.

“Ha..a.”

Một hơi thở nhỏ cuối cùng cũng bật ra khỏi miệng.

Và như thể đó là một tín hiệu, Perez bắt đầu di chuyển.

Bàn tay đang quấn trong chiếc khăn của anh ấy đột nhiên thả ra và luồn vào giữa cổ và tóc tôi.

Những ngón tay rắn chắc của anh chạm vào cằm và tai tôi.

Mỗi lần anh ấy làm vậy, tôi cảm thấy như có một tia lửa đang sôi lên trong mình.

Mỗi lần môi Perez lướt qua môi tôi.

“Haa!”

Mỗi lần đầu lưỡi anh chạm vào tôi.

Giống như đánh đập và mồi lửa.

Trước khi kịp nhận ra, tôi đã quàng tay qua cổ Perez.

Cơ thể chúng tôi tiếp xúc với nhau mà không có bất kỳ một khoảng cách nào.

“Tia.”

Ngọn lửa càng lúc càng lớn khi Perez gọi tôi bằng giọng trầm.

Mặc dù bàn tay anh ấy đang đưa xuống thắt lưng tôi và nắm lấy bằng một cái nắm chặt, nhưng chẳng bao lâu sẽ nhanh chóng giải phóng sức lực của mình.

Thậm chí sự do dự đó như sợ tôi sẽ tan vỡ.

Kể cả khi tôi hụt hơi và anh rời môi rồi lại dính chặt.

Tất cả đã được truyền lại cho tôi.

“Ha…”

Perez đã rời môi khi tôi thiếu hơi.

Tuy nhiên, những ngón tay thô ráp của anh liên tục cọ xát vào môi tôi.

Khi tôi hé mắt ra, tôi bắt gặp đôi mắt đỏ hoe đang nhìn tôi đầy ánh lửa.

Trong đó chỉ có tôi.

Điều duy nhất tôi có thể nhìn thấy là đôi mắt rực cháy của anh ấy.

Nhưng trong giây lát, đôi mắt anh rung động.

“Perez?”

“…Sao vậy?”

Bằng một giọng trầm và dịu dàng, Perez hỏi tôi.

“Tại sao em lại buồn?”

Và trước khi tôi kịp nhận ra điều đó, tôi đã nhìn thấy những giọt nước mắt mới của mình.

Tôi đang khóc lần nữa.

Có lẽ Perez còn đau đớn hơn.

Tôi làm như cách Perez đã làm với tôi, vuốt ve má anh một cách dịu dàng.

“Tôi sẽ trở thành người đứng đầu, Perez.”

“Tôi biết.”

“Và cậu phải lên ngôi.”

“…Tôi cho là vậy.”

“Làm sao tôi có thể không buồn khi chứng kiến ​​kết cục của chúng ta như vậy?”

Giờ trái tim tôi đang run rẩy thế này đây.

Nó nói tôi muốn ở bên anh ấy.

Tôi muốn anh ấy từ bỏ tất cả vì tôi, dù tôi biết mình không thể.

Tôi muốn trút bỏ lòng tham ích kỷ như vậy.

Tôi hôn lên môi Perez một lần nữa.

Nó khác với lúc trước.

Đó là một nụ hôn cẩn thận.

“Tia.”

Anh ấy nhìn vào mắt tôi để xem tôi có cảm nhận được điều đó không.

“Luật Đế quốc không ngăn cản người con trai thứ hai trở thành Hoàng đế. Chỉ là chưa có tiền lệ và điều đó không ngăn cản phụ nữ trở thành chủ gia đình ”.

Tôi nói với giọng bình tĩnh nhất có thể.

“Nhưng là chủ gia đình, cô ấy không thể làm Hoàng hậu được.”

Chính xác hơn, thời điểm trở thành Hoàng hậu, người phụ nữ sẽ mất mọi quyền thừa kế.

Giống như nó được hấp thụ như một sự tồn tại của Đế quốc.

Tên của gia đình nơi họ sinh ra chỉ có thể để lại dấu vết là tên đệm.

Tôi đặt trán của tôi lên Perez và nói.

“Tôi sẽ chọn gia đình mình, hết lần này đến lần khác, Perez. 

Tôi sẽ chọn Lombardy.”

Tôi không muốn nói dối anh ấy.

Đôi lông mi dài của Perez đang run rẩy.

“Tôi xin lỗi.”

Tôi đã nói điều đó bằng cả trái tim mình.

“Điều đó…”

“Dừng lại.”

Perez hôn tôi và nói.

“Đừng buồn nữa, Tia.”

Bàn tay ấm áp đang ôm tôi một cách quý giá.

“Em không cần phải buồn vì điều đó đâu.”

“Ý anh là gì…?”

Perez im lặng nhìn tôi.

“Đối với tôi, một thế giới không thể có em là vô nghĩa.”

Giọng Perez trầm xuống.

“Vì vậy tôi đang nghĩ tới việc thay đổi thế giới. Vì thế em không cần phải lo lắng đâu, Tia.”

Anh ấy vừa nói vừa dụi mặt vào vai tôi.

“Đừng buồn.”

Một mùi hương giống hoa hồng đỏ ập đến nuốt chửng tôi.

“Khi em buồn, giống như có ai đó đang dùng dao cắt vào trái tim tôi vậy”.

Perez vừa nói vừa ôm tôi thật chặt.

“Vì vậy đừng buồn, Tia.”

Vì thế tôi đã không nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của anh đang tỏa ra ánh sáng tàn nhẫn.


#h

Sau bao nhiêu lâu thì hai đứa nhỏ cũng thổ lộ được tình cảm với nhau mà ui huhu chap này thương hai đứa nhỏ quá chừng (ಥ﹏ಥ) . Tia đã suy nghĩ nhiều lắm luôn này(¤﹏¤)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.