Chap 180
“Những gì tôi muốn…?”
Perez tập trung vào đầu ngón tay của tôi hơn khi đặt chúng lại gần hai chiếc nhẫn cạnh nhau.
Như thể tôi đang nắm giữ trái tim của anh trong những ngón tay trắng nõn của mình.
“Hãy làm những gì em muốn,” anh ta khoe khoang, nhưng thực tế, Perez đã quên cả thở.
Làm ơn.
Dù là xui xẻo hay may mắn.
Sự lo lắng của tôi không kéo dài được lâu.
Tôi chọn chiếc nhẫn kim cương trong suốt đã chuẩn bị sẵn.
Ha-.
Perez thở dài vào trong.
Anh ấy đã biết tôi sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào, nhưng bất chấp điều đó, anh ấy vẫn thất vọng.
“Anh đã biết tôi sẽ chọn gì rồi, Perez.”
Tôi nói vậy và cố gắng tự mình đeo một chiếc nhẫn.
“Chờ đã.”
Perez lấy lại chiếc nhẫn kim cương từ tay tôi.
Và từ từ đeo nó vào ngón tay mềm mại của tôi.
Hơn hết, những viên kim cương rắn chắc và đẹp đẽ càng tỏa sáng hơn trên tay tôi.
“Nó hợp với em đấy, Tia.”
Đúng như Perez nói, đôi mắt xanh sáng của tôi nhìn lên anh.
“Tôi sẽ giữ cái này một thời gian. Cho đến khi mọi thứ sẵn sàng.”
—
Bụp! Bụp!
Có nhịp tim đập như một bài hát ngọt ngào.
Đó không phải của Perez.
Âm thanh nhịp tim rõ ràng này là của tôi.
Tại thời điểm này, cơ thể của Perez, vốn đã vượt qua giới hạn của con người, chắc chắn cảm nhận được điều này.
Bụp! Bụp!
Nghe có vẻ ấm áp và dễ chịu.
Khi anh đến gần, âm thanh ngày càng nhanh hơn một chút, đốt cháy cơ thể Perez.
Anh vui mừng vì trái tim Tia đang đáp lại anh, và nó dường như đốt cháy tâm trí anh.
Perez tiếp cận một cách cẩn thận.
Mọi chuyện luôn như vậy khi đối xử với tôi.
Có phải tôi là thứ gì đó quý giá hơn mạng sống của chính mình không?
Ngay cả hơi thở cũng trở nên thận trọng.
Cuối cùng, khoảng cách giữa hai người cũng đủ gần để hòa lẫn hơi thở.
Tôi có thể thấy mình đang từ từ nhắm mắt lại.
Những đường gân xanh mọc lên trên bàn tay anh, lúc này đang nằm trên sàn sofa và hỗ trợ hoàn toàn sức nặng của Perez.
Khi đôi môi sắp chồng lên nhau.
Cạch! Cạch!
“Bệ hạ, những người trong Học viện của ngài đã đến……..
…Ôi…Xin lỗi, xin lỗi!”
Caitlyn phát hiện tôi và Perez nằm nửa người trên ghế sofa hoảng sợ quay lại
“Thật thô lỗ, Caitlyn.”
Truyện được đăng duy nhất tại Truyenmoi.me!
Perez cứng mặt, đứng dậy.
Đây là lần đầu tiên anh tức giận với Caitlyn.
Nhưng Caitlyn cũng không cảm thấy tệ về điều đó.
Đúng hơn là cô ấy xin lỗi hết lần này đến lần khác với khuôn mặt đỏ bừng.
“Tôi xin lỗi, đó là lỗi của tôi.”
“Không sao đâu, Caitlyn.”
Tia là người đứng dậy từ chỗ cô đang nằm.
Tựa như chuyện xảy ra từ khi nào vậy.
Tất cả diễn ra như thể chỉ là một vài cử chỉ đơn giản để kiểm tra trang phục của cô.
“Tôi đi đây.”
Tia, người để lại những lời đó, rời khỏi phòng và quay lưng đi với Perez.
Và cô gặp phải những người ở Học viện của Perez đang đợi ngoài cửa.
“Ah…!”
“Chào buổi tối, quý cô Lombardy!”
Lignite, Tedro và Steely nhận ra cô và nhanh chóng chào đón cô.
Và một người đang cười và trò chuyện với họ.
Ramona, một người phụ nữ với mái tóc đỏ được buộc lại với nhau, ngạc nhiên nhìn tôi.
Có lẽ cô ấy không nghĩ tôi đến đây với tư cách là khách.
Đôi mắt xanh của Ramona tròn xoe.
“Đã lâu không gặp, cô Ramona.”
“Oh, xin chào, quý cô Lombardy. Tôi không thể tin được là cô vẫn nhớ tôi…”
Tia mỉm cười yếu ớt thay vì một câu trả lời chi tiết.
“Tia, chờ đã…!”
Perez đang chạy theo cô đã nhìn thấy bộ ba và Ramona.
Nhưng điều đó không thành vấn đề với Perez.
“Tôi sẽ đưa em đến đó.”
Nhưng Tia lắc đầu.
“Khách đang đợi, Perez. Hẹn gặp lại.”
Tia, người có khuôn mặt tươi cười nhưng lạnh lùng từ chối, quay lại nhìn Kylus và nói.
“Ngài gọi xe cho tôi được không, Kylus?”
“Vâng, thưa quý cô Florentia.”
“Tạm biệt, Perez.”
Cuối cùng, vẫy tay với Perez, bước đi.
Ánh mắt của Perez không rời khỏi lưng cô cho đến khi anh có thể thấy cô đi tới cuối đường.
Tia không quay lại nhìn anh.
—
Ngày hôm sau tôi đến Cung điện của Hoàng hậu.
Tôi ăn trưa với Lauryl và sau đó đi dạo quanh dinh thự.
Xào xạc! Xào xạc!
Lá rơi trên đường tạo nên tiếng động trong mỗi bước đi.
Người làm quét đường bất cứ khi nào có thời gian nhưng không thể ngăn được những chiếc lá rơi rơi rụng.
Bước đi không suy nghĩ, tôi đã đến nhà kính của Larane.
“Bởi vì không có chủ nhân nên ở đây cũng thay đổi.”
Ngôi nhà kính vốn luôn tràn ngập những bông hoa rực rỡ giờ đây trống rỗng.
Một số bông hoa yêu quý nhất của Larane đã được chuyển đến phòng tôi và những bông hoa khác đã héo.
Tôi nhìn thấy một số chậu trống trên kính trong nhà kính, nhưng tôi không buồn.
Larane đang có khoảng thời gian tuyệt vời cùng Avinox.
Khi đi ngang qua nhà kính, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở bên kia đường.
Đó là Belsach.
Khi Viese và Seral bị đuổi ra khu nhà phụ, Belsach cũng nhận thấy khả năng tiếp cận bên ngoài giảm đáng kể.
Nó không hề sai.
Astana không còn gọi Belsach nữa.
“Ở đây chỉ có một nhà kính thôi.”
Tuy nhiên, Belsach mới là người đóng vai em trai của Larane.
Có lẽ anh ấy đi lối này vì nhớ Larane.
Điều đó sẽ chỉ khiến mọi người càng đáng trách hơn về những gì anh ta đã làm với Larane.
“Ha! Ngươi!”
Sau đó Belsach, người đang đá những chiếc lá rơi và trút giận, đã tìm thấy tôi.
Sau đó anh ta bước tới và hỏi với vẻ mặt tức giận.
“Là ngươi đúng không?”
“Gì cơ? Anh đang hỏi về gì, Belsach?”
“Đừng tỏ ra vô tội!”
Belsach thở hắt.
“Ngươi đã cướp chị gái của ta!”
“Tôi đã cướp chị ấy à?”
“Nếu không phải thì là giúp một người đang bị nhốt trốn thoát sao!”
Thật buồn cười khi anh ấy tranh luận với tôi một cách đầy tự hào.
“Vậy tại sao anh lại nhốt Larane lại?”
Belsach không thể trả lời.
Anh ấy không có gì để nói.
Quả thực hắn đã nhốt một người khỏe mạnh và thay phiên nhau canh cửa như giam giữ một tù nhân.
“Chị gái ta đã hứa sẽ kết hôn với Đại hoàng tử Bệ hạ. Ngươi làm cho một người như vậy bỏ chạy với tên nhà quê đó.”
“Cái đó dành cho Larane à?”
“Thà là bỏ lỡ cơ hội kết hôn với Hoàng gia rồi lọt vào mắt một gã xa lạ rồi bỏ chạy!”
“Cơ hội kết hôn với Hoàng gia?”
Tôi cười như bất ngờ lắm.
“Đó có phải là cơ hội tốt để kết hôn với một người như Astana không?”
Dù ngu thì cũng có trình độ.
“Tại sao anh không kết hôn nếu đó là một cơ hội tốt như vậy, Belsach?”
“Và hãy nói sự thật.Anh không giận tôi vì đã hủy hoại danh tiếng của Larane. Đó chỉ là sự chia rẽ khiến anh và cha mẹ anh không có bất kỳ cơ hội nào để đạt được sự hy sinh của Larane.”
“Vậy là ngươi đang rất vui khi được mời đến dự Bữa tối của Hoàng hậu để đổi lấy việc bị mắc kẹt với tên hèn hạ đó, phải không?”
Ui cha!
Giọng điệu rẻ tiền như tính cách của anh ấy.
Tôi hỏi với một nụ cười tự mãn.
“Chắc hẳn mẹ anh đã rất ghen tị với tôi, anh cũng biết rồi phải không?”
“Gì cơ?”
Belsach lao tới như thể có thể tát tôi bất cứ lúc nào.
Nhưng sẽ phải dừng lại ngay lập tức.
Đó là bởi vì một số Hiệp sĩ của Lombardy đang quan sát Belsach từ xa.
Khuôn mặt của họ quen thuộc với tôi.
Họ thường thân thiết với cặp sinh đôi.
Họ đầy bụi bẩn và mồ hôi, có lẽ đang trên đường nghỉ ngơi sau buổi tập, nhưng Belsach vẫn đứng đó, mặc dù họ đã định can thiệp.
“Tỉnh táo đi, Belsach. Nếu không muốn bị đuổi ra khỏi nhà như cha mình ”.
Belsach chắc rất tức giận với những gì tôi nói, nhưng có thể làm được gì nào.
“Và anh đó. Tức giận không phải là điều đúng đắn.”
Tôi nói và đi ngang qua Belsach.
“Lý do khiến anh không thể gặp Larane nữa không phải là tôi mà là do cha mẹ ngu ngốc của anh đã cố bán con gái mình cho một kẻ vô lại như Astana.”
Tôi lại bước đi với Belsach sau lưng.
Ngạc nhiên thay, Belsach lại im lặng.
Nếu là tính cách thường ngày của anh ấy thì đã nhảy dựng lên nói những lời không hay với tôi.
“Oh, tôi cảm thấy dễ chịu.”
Tôi nghĩ hôm nay là một ngày tồi tệ khi gặp Belsach trên đường đi dạo.
Đúng hơn là cái dạ dày đang gặp vấn đề về tiêu hóa đã đỡ hơn rất nhiều
“Ít nhất tôi nên gửi cho Larane một món quà.”
Đó là lúc tôi lẩm bẩm như vậy và đi ngang qua cửa trước của dinh thự.
Tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang chuẩn bị lên xe.
Mái tóc nâu được búi gọn gàng, không có khuyết điểm.
Đó là Caitlyn.
“Ôi không!.”
Tôi chưa sẵn sàng nhìn mặt Caitlyn lần nữa.
Tôi lặng lẽ quay lại và cố gắng lẻn đi.
Nhưng.
“Quý cô Florentia?”
Caitlyn của chúng ta có đôi mắt rất tinh.
Tôi không thể không mỉm cười chào Caitlyn.
“Xin chào, Caitlyn. Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Tôi có chuyện cần bàn với Gia chủ về Học bổng Lombardy vào tuần tới. Tôi đang trên đường về.”
“Học bổng? Chưa đến lúc nhận học bổng mà…”
Tôi ngừng nói khi nhớ lại ký ức hiện lên trong đầu.
Ở kiếp trước của tôi đã từng có một lần được nhận học bổng sớm như vậy.
Là vì ’thứ đó’.
Tôi nhìn Caitlyn một lúc rồi nói.
“Ah, vậy đi cẩn thận nhé…”
“Quý cô Florentia… Tôi xin lỗi về chuyện ngày hôm qua.”
Caitlyn cúi đầu và hết lòng xin lỗi tôi.
“Tôi sẽ cẩn thận không để điều đó xảy ra trong tương lai.”
Nhưng tôi lắc đầu.
Và tôi đáp lại bằng một nụ cười.
“Không, Caitlyn. Sau này chuyện đó sẽ không xảy ra nên cô không cần phải lo lắng quá đâu.”
“…Dạ?”
Caitlyn lưỡng lự một lúc như thể cô ấy không hiểu tôi đang nói gì.
Sau đó cô ấy khẽ gật đầu.
Đó là một câu trả lời của Caitlyn khi không đặt những câu hỏi vượt quá giới hạn ngay cả khi cô ấy tò mò.
“Vậy thì về nhà an toàn nhé, Caitlyn.”
Tôi cố gắng bước về phía khu nhà phụ sau khi chào cô ấy.
“Ồ, thưa quý cô Florentia.”
Cho đến khi Caitlyn gọi tôi với vẻ mặt rất do dự.
“Cô có hẹn trước vào tuần sau khi nhận học bổng không?”
“Không, tôi sẽ ở trong nhà.”
“Sau đó…”
Đúng như dự đoán, Caitlyn đang do dự.
Tuy nhiên, cô ấy nói với vẻ mặt kiên quyết rằng cô ấy đã sớm quyết định.
“Hôm đó cô có thể dành chút thời gian cho tôi được không? Tôi muốn giới thiệu cô với một người.”
Caitlyn muốn giới thiệu ai với tôi.
Tôi có thể đoán đó là ai.
Lần này tôi do dự một lát.
Nhưng cũng có một câu trả lời chắc chắn từ tôi.
“Được thôi, Caitlyn.”
Tôi mỉm cười và gật đầu.
#h
Bật mí chap sau siêu soft siêu buồn nè hiuhiu (ಠ.ಠ)