Kiếp Này Tôi Nhất Định Trở Thành Gia Chủ

Chương 174:




Chap 174

“Ta không biết hai đứa lại như vậy đấy.”

Bởi vì tôi đã đến đó vào sáng sớm.

Vẻ mặt hoàng đế Jovannes vẫn còn ngái ngủ.

Tuy nhiên, có một sự ngạc nhiên và một chút nghi ngờ trong mắt dành cho tôi và Perez.

Tôi chợt có linh cảm nếu để nó ở đây, tôi sẽ phải kể lại một câu chuyện tình chưa hề tồn tại.

Thật khó chịu nên tôi phải thể hiện nó bằng hành động.

Tôi lẻn tới nắm lấy tay Perez đặt trên đùi anh ấy.

Sau đó tôi có thể thấy bàn tay của Perez run lên trong tay tôi, tôi có thể thấy cơ thể anh ấy cứng đờ.

“Ha ha.”

Giả vờ mỉm cười, tôi quay đầu lại nhìn Perez.

Này, làm đúng không?

Cậu đã tỉnh táo lại sau khi bị tôi trừng mắt phải không?

Bàn tay của Perez, vẫn còn nằm trong tay tôi, cử động và gần như siết lấy tay tôi.

Kiên quyết như thể anh chưa bao giờ do dự.

Cảm giác bàn tay tôi được bao bọc bởi một bàn tay thô ráp to lớn khá ấm áp và dễ chịu.

Và tôi có thể cảm thấy ánh mắt của Jovannes rơi vào bàn tay mà Perez đang nắm.

Có chủ đích, tôi đã có lần giao tiếp bằng ánh mắt đầy yêu thương với Perez.

“Bởi vì thần hơi nhút nhát, thưa Bệ hạ.”

Tôi có thể thấy Perez đang quằn quại dưới mắt anh ấy.

Tại sao? Gì cơ?

“Vì vậy thần đã yêu cầu Hoàng tử giữ bí mật trong thời gian này.”

“Có lý do cụ thể nào khiến cậu làm vậy không?”

Jovannes kiên trì hỏi dù cách đây ít lâu tôi đã giải thích rằng tôi rất ngại.

Có lẽ tôi đang cố gắng đào sâu vào tâm trí mình.

Nhưng tôi đã đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ.

“Trái tim tôi vẫn chưa sẵn sàng.”

“Chuẩn bị trái tim ”

“Thần đang chuẩn bị tinh thần để nói chuyện với gia đình. Bệ hạ biết rõ về tình cảm gia đình đặc biệt của Lombardy, phải không?”

“Đúng thế.”

Nhìn này.

Tình yêu dành cho dòng máu trực hệ của Lombardy đủ nổi tiếng để thuyết phục ngay vị Hoàng đế ranh mãnh đó.

Thành thật mà nói, Viese có lẽ đã bị đuổi ra khỏi nhà hàng trăm lần nếu không có ông nội tôi và phong cách gia đình đặc biệt của Lombardy, coi trọng huyết thống.

“Thưa Bệ hạ.”

Perez, người đang im lặng nghe cuộc trò chuyện, mở miệng.

“Tôi và Tiểu thư Lombardy đây quen nhau đã lâu, nhưng mối quan hệ phát triển chưa được bao lâu. Vì vậy xin hãy hiểu rằng việc chúng ta chậm trễ đến đây là để kiểm tra lòng nhau ”.

Một bên lông mày của Jovannes nhướn lên khi anh nhìn Perez.

“Tất cả là do tôi thiếu can đảm.”

Nói xong, Perez nắm tay tôi chặt hơn.

Ngoài ra còn có một nụ cười tinh tế quanh miệng anh.

Thế đấy, Perez!

Thật đáng để chú ý!

“Ồ, ta chưa bao giờ thấy Hoàng tử như vậy trước đây.”

Jovannes nói như thể rất ngạc nhiên khi thấy Perez như vậy.

Thôi thì chỉ là diễn thôi nhưng nhìn Perez thế này chắc lạ lắm.

Tôi nhanh chóng can thiệp và nói

“Ngài nói rằng sự kết hợp giữa Lombardy và Hoàng gia sẽ giúp ích rất nhiều cho hòa bình của Đế quốc, thưa Bệ hạ.”

Và tôi cười tươi với Jovannes.

“Ngài thật tuyệt vời, thưa Bệ hạ.”

Gì nhỉ? Tôi cũng không biết.

Tuy nhiên, tôi biết Jovannes là kiểu người thích khen ngợi rất yếu đuối.

“Ừm.”

Chắc chắn.

Khóe miệng Jovannes nhếch lên không chịu kìm nổi.

Tôi đã không bỏ lỡ cơ hội và nói.

“Bây giờ chúng tôi đã đính hôn, sẽ không có xung đột không cần thiết giữa Lombardy và Hoàng gia, phải không? Thần rất vui khi được đóng góp cho hòa bình của Đế quốc.”

“Có phải bây giờ cậu đang nói về Sắc Lệnh Vàng của Lãnh chúa vùng Lombardy…”

Jovannes cố gắng nói, vẻ mặt trở nên cứng đờ.

Nhưng tôi đã chặn nó trước.

“Không, thần đang nói về những công dân của Thủ đô và các quý tộc phải chịu đựng sự vắng mặt của Lombardy.”

Jovannes im lặng.

Anh dường như đang chìm đắm trong suy nghĩ.

Tôi không thể tin được là tôi phải cho ông ấy thứ này.

Bây giờ, thưa Hoàng đế.

Hãy mở tai ra và lắng nghe thật kỹ.

“Đó là những gì Bệ hạ đã nói trong bức thư riêng gửi ông nội thần. ‘Đồng ý cuộc hôn nhân giữa Hoàng gia và Lombardy.’.”

Tôi có thể thấy mắt Jovannes hơi run lên.

Bây giờ có thể thấy một cái lỗ nhỏ để thoát ra.

Chắc hẳn Jovannes là người vấp ngã nhiều nhất vì sức ảnh hưởng siêu phàm của ông tôi.

Lombardy không có dư luận, nhưng Hoàng đế phải cảnh giác với dư luận.

Tôi đang chỉ cho một vị Hoàng đế như vậy một lối thoát.

Anh ta có thể đạt được những gì mình muốn và lấy lại niềm kiêu hãnh và rời khỏi trận chiến.

“Tất nhiên, thần đến đây vì ông nội đã nhận ra mối quan hệ của thần với Hoàng tử điện hạ.”

“…Lãnh chúa Lombardy?”

“Vâng, vì dù sao thì thần cũng là người Lombardy. Điều đầu tiên tôi cần là sự cho phép của ông tôi.”

“Vậy là Lãnh chúa Lombardy đã đồng ý cho cuộc hôn nhân giữa Hoàng gia và Lombardy?”

“Vâng, thưa bệ hạ.”

Dần dần, sự nhẹ nhõm và niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt Jovannes.

“Hahahaha!”

Đột nhiên, một nụ cười lớn nở ra từ Hoàng đế khiến nhướng tôi mày.

“Đúng thế! Haha.. hai đứa đã yêu rồi sẽ tốt hơn cô con gái Viese đã nói không với Astana! Ôi chúa ơi!”

Như một người đàn ông vừa trút được gánh nặng mười lần, Jovannes có vẻ nhẹ nhõm.

Rồi anh ta nói, vỗ nhẹ vào vai Perez.

“Ngươi đã làm rất tốt, Nhị Hoàng tử! Rất tốt!”

Người ta thấy khuôn mặt của Perez run lên vì khó chịu dữ dội.

Hãy kiên nhẫn nhé, Perez.

Tôi nắm chặt tay anh ấy.

Tuy nhiên, khuôn mặt của Jovannes, người hay cười, đối với tôi cũng không đẹp chút nào.

Cuối cùng tôi đã gỡ được Sắc Lệnh Vàng của ông tôi.

Tôi đã thành công trong việc khiến cho Hoàng hậu câm nín.

Nhưng Jovannes, ông vẫn chưa xong đâu.

“Ông ơi, cháu đã đính hôn rồi.”

Sau khi họp với chư hầu về luật kế vị cho con trai cả, Lulak đang nghỉ ngơi thì nghe thấy một tiếng động như sấm sét.

“Con đang nói gì thế, Tia?”

Giọng của Lulak thậm chí còn run rẩy.

“Đợi chút ạ. Vào đi, Perez.”

Tia nói với từ cửa văn phòng.

Và chính Nhị hoàng tử Perez đã xuất hiện.

“Cậu, cậu-…!”

Lulak cũng quên mất đối thủ của mình là Hoàng tử và chỉ thẳng tay vào.

Không, bây giờ đối thủ là Hoàng đế hay Hoàng tử cũng không thành vấn đề.

Lump!

Cuối cùng, Lulak đứng lên khỏi chỗ ngồi của mình.

Perez đứng cạnh Tia với vẻ mặt hoàn toàn bình thường như thể đã đoán trước được phản ứng như vậy từ Lulak.

Lulak tức giận khi nhìn thấy hai người đứng cạnh nhau, nhưng ongo hít một hơi thật sâu và cố gắng bình tĩnh lại.

“Giải thích ý của em đi, Tia.”

“Luật kế thừa con trai cả. Ông phải dừng nó lại.”

“Có liên quan gì với lễ đính hôn của con vậy…”

Những nếp nhăn trên trán Lulak ngày càng sâu.

“Tia, đừng nói với ta là…”

“Ông có thể cho con xem lá thư của Hoàng đế một lát được không? Ngày mà ông ấy đã ban hành Sắc Lệnh Vàng.”

Lulak miễn cưỡng lấy ra lá thư của Hoàng đế đã bị ném vào ngăn kéo một cách thô bạo và đưa cho Tia.

“Hum, đúng như mong đợi…”

Tia gật đầu.

“Theo Sắc Lệnh Vàng này, ông nội tôi chỉ cần đồng ý cuộc hôn nhân của Lombardy và Hoàng gia. Không nhất thiết phải là Larane và Đại hoàng tử.”

“Vậy bây giờ con và gã đó định thay thế lễ đính hôn à?”

Lulak vừa nói vừa hất cằm về phía Perez.

Ngay từ khi Tia còn nhỏ, ông đã không thích việc Perez ở cạnh cháu gái mình như một con sói.

Nhưng việc kiểm soát Hoàng hậu rất hữu ích nên đã giơ tay cứu tên đó.

Sao ngươi dám làm thế với cháu gái của ta!

Trong mắt Lulak có tia lửa nhìn chằm chằm vào Perez, người đang đứng im lặng.

“Vâng, ông nội.”

Liệu con bé có biết nỗi đau của Lulak hay không.

Nhưng cô cháu gái đáng yêu của ông lại trả lời rất bình tĩnh.

“Tia…”

“Con đã nói chuyện xong với Perez rồi. Chúng ta đã ký kết hợp đồng.”

“Cho phép con gia nhập Hoàng gia, điều đó sẽ không xảy ra…”

Lulak, người đang cúi đầu lẩm bẩm, ngừng nói.

Và hỏi, ngẩng đầu lên.

“Hợp đồng… đính hôn?”

“Vâng, ông nội.”

Tia cười toe toét.

“Bởi vì Perez cũng sẽ gặp rắc rối nếu luật này được thông qua.”

“…Thật sự?”

Lulak nhìn Perez và hỏi như để xác nhận.

“Tia nói đúng.”

Đó là câu trả lời mà anh đã chờ đợi bấy lâu nay nhưng lòng Lulak lại không hề yên tâm.

Lulak là người không dễ bị thuyết phục.

Nhưng, rõ ràng là tên đó sẽ có cảm giác gì với cháu gái mình dưới khuôn mặt vô cảm đó.

Có thể thấy rõ con mắt đỏ mù quáng dõi theo Tia.

“Một hợp đồng cam kết. Thế thì đó sẽ không phải là ý tưởng của gã kia. Tia, con đã nghĩ ra được nó rồi.”

“…Vâng đúng vậy. Con nghĩ vậy đó. Perez và con sẽ chấm dứt luật kế vị con trai cả thông qua việc đính hôn và sẽ làm dừng lại sau một thời gian nhất định ”. 

Nếu Tia làm vậy thì cũng đành vậy thôi.

Kể từ lúc cháu gái ông lên tiếng, nỗi lo lắng của Lulak về việc ký kết hợp đồng đã phần nào biến mất.

Nhưng có điều gì đó trong tâm trí anh.

“Ngưng đi… Ta không biết Hoàng tử sẽ như thế nào, nhưng đối với Tia, đó có thể là một thỏa thuận khá tốn kém.”

“Con biết.”

“Mặc dù con biết điều đó, nhưng con có định ngăn cản Sắc Lệnh Vàng của người ông này bằng cách ký hợp đồng không?”

“Vâng, đúng vậy thưa ông.”

Tia gật đầu.

“Bởi vì nó dành cho Lombardy.”

Tak.

Lulak tỉnh dậy sau đoạn hồi tưởng với cỗ xe ngựa rung chuyển.

Luật kế vị con trai cả bị bác bỏ.

Biểu cảm của Lulak không được tốt cho lắm dù anh ấy đã cố vùi mình thật sâu vào chiếc ghế xe ngựa.

Ngay cả khi đó là một hợp đồng, ông vẫn cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến việc giành chiến thắng trước cháu gái mình.

Sau đó, ông chợt nhớ đến Nhị hoàng tử, người đã trở thành hôn phu chính thức của cháu gái ông, trong lòng ông càng cảm thấy tệ hơn.

“Đó chỉ là hợp đồng, hợp đồng. Chỉ cần cố gắng tham lam hơn. Ta sẽ không để ngươi yên.”

Dòng máu Durelli là bạn đời của Tia, thật nực cười.

Đó là Durelli, người đã qua nhiều thế hệ chưa bao giờ là người tốt. 

Bản thân Nhị hoàng tử có lẽ cũng có năng lực khá lớn.

Việc Tia tham gia vào Hoàng gia là hoàn toàn không thể chấp nhận được đối với ông, với tư cách là ông của cô.

“Ta sẽ tìm riêng bạn đời của Tia, với một người đàn ông ngoan ngoãn và đáng tin cậy…”

Lulak ngừng nói.

Một người đàn ông ngoan ngoãn, đáng tin cậy.

Bằng cách nào đó nó đã bị trùng lặp với hình ảnh của Perez.

Trong khi đó, cháu gái của Lulak, người đang nhìn thẳng vào ông, không thể thoát ra khỏi đầu Lulak.

“Bởi vì nó dành cho Lombardy.”

“Ôi chao… Từ khi nào con đã lớn như thế?”

Anh nghĩ mới hôm qua cô còn chạy quanh biệt thự với thân hình nhỏ nhắn, ngồi trên ghế văn phòng ăn bánh quy và uống nước trái cây.

“Ừ, Lombardy hẳn phải có tinh thần đó.”

Lulak mỉm cười hài lòng.

Đó là tình cảm dành cho gia đình Lombardy, dường như không kém gì chính Lulak, chủ nhân của ngôi nhà.

“Nếu đó là cảm giác của con thì dù ta có để lại ngôi nhà cho con cũng vẫn đáng tin cậy.”

Đó là một lời ông nói mà không cần suy nghĩ nhiều.

Nhưng Lulak dừng lại.

Và ngay sau đó, vuốt râu, suy nghĩ sâu sắc.

Ông có thể trao cho Tia vị trí của người đứng đầu.

Đó chỉ là một câu nói đùa nhưng hình ảnh ông vẽ ra trong đầu không hề tệ chút nào.

Đúng hơn thì đó là một trận đấu rất hay.

Như thể đứa trẻ đó lớn lên đã là người kế thừa ngay từ đầu.

“Florentia. Tia…”

Trên xe ngựa trở về biệt thự, suy nghĩ của Lulak nối tiếp nhau.


#h


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.