Kiếm Vực Vô Địch

Chương 105: Hối Hận! 1





Lâm Sơn nhìn khí thế chưa tản đi trên người Dương Diệp, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn, lập tức cười gật đầu nói:- Không tệ không tệ, trước đây lão phu cùng mấy lão bất tử còn nghi hoặc sao ngươi rõ ràng là Phàm Nhân cảnh mà huyền khí lại tinh thuần như vậy, cho dù là Kim huyền khí trong Ngũ hành huyền khí cũng không tinh thuần như vậy được, bây giờ ta đã hiểu được, thì ra ngươi đã lĩnh ngộ được kiếm ý trong truyền thuyết.Dương Diệp giật mình ngẩn ra, sau đó nhìn Bảo Nhi, lại nhìn lão nhân, hắn tựa hồ hiểu ra gì đó.Nhìn thấy Dương Diệp còn ngơ ngác, Bảo Nhi chạy đến giẫm cho hắn một cái, nói:- Đồ ngốc, còn không mau bái kiến sư phụ đi?Thật sự là vị sư phụ tiện nghi của mình sao? Dương Diệp phục hồi tinh thần lại, liền vội vàng tiến lên cúi người làm lễ sư đồ, cung kính nói:- Đệ tử Dương Diệp, bái kiến sư phụ!Nếu như lão nhân trước mắt thấy hắn chướng mắt, Dương Diệp tất nhiên sẽ không đi mặt nóng dán mông lạnh, nhưng từ ánh mắt của lão nhân nhìn hắn, Dương Diệp biết lão nhân rất hài lòng về hắn.
Hơn nữa lão nhân trước mắt có thể bảo vệ muội muội hắn, bây giờ cùng đường hắn tất nhiên phải lập tức ôm đùi rồi.Nhìn thấy Dương Diệp hành lễ bái sư, vẻ tươi cười trên mặt Lâm Sơn càng rõ.

Bây giờ danh phận sư đồ giữa lão và Dương Diệp đã xác thực.
Đồng thời trong lòng lão cũng cảm thấy may mắn trước đây Dương Diệp rời khỏi Triệu Dương thành, không để mấy lão bất tử kia tìm được, đệ tử này bất kể là thiên phú trên phù văn chi đạo hay là thiên phú ở kiếm đạo đều rất yêu nghiệt, suýt chút nữa đã có thể thành đệ tử người khác.Lúc này Bảo Nhi cười tủm tỉm nói:- Gia gia, Bảo Nhi nhận cho người một đệ tử tốt chứ?Bộ dạng Bảo Nhi lúc này giống như một đứa bé làm được chuyện lớn, đang chờ đợi gia trưởng khen ngợi.Lâm Sơn xoa xoa cái đầu nhỏ của Bảo Nhi, cười nói:- Đúng vậy, nha đầu con cuối cùng cũng làm được một việc đứng đắn.
Gia gia biết con có chủ ý gì, yên tâm, gia gia không để con thiệt thòi đâu.Nói xong Lâm Sơn nâng Dương Diệp dậy, nói:- Đi, chúng ta về Phù Văn phong.Dương Diệp do dự một chút, nói:- Sư phụ, Bách Hoa cung…Tuy rằng đã bái sư, Dương Diệp vẫn còn có chút lo lắng, dù sao thực lực Bách Hoa cung cũng không nhỏ hơn Kiếm Tông, vị trước mắt mới trở thành sư phụ hắn có nguyện ý đắc tội Bách Hoa cung hay không còn chưa rõ.Lâm Sơn xua tay nói:- Yên tâm, tất cả có ta lo!Nghe vậy Dương Diệp thả lỏng một hơi, cho dù như thế nào nữa thì mình và muội muội đã được an toàn.
Lập tức không do dự nữa, nghiêm túc đi bên cạnh Lâm Sơn.Ngay khi ba người Dương Diệp xoay người đi ra ngoài điện thì Ngọc Lâm rốt cục lấy lại tinh thần, thân hình khẽ động, mang theo từng đạo tàn ảnh xuất hiện trước mặt ba người, Ngọc Lâm ôn quyền với Lâm Sơn, nói:- Lâm đại sư, Dương Diệp là đệ tử Kiếm Tông chúng ta…Lâm Sơn mới liếc mắt nhìn Ngọc Lâm, châm chọc nói:- Phải vậy không? Lúc trước ta còn tưởng Dương Diệp là đệ tử Quỷ tông chứ, không thì sao Ngọc Lâm ngươi lại đưa hắn ra chịu chết?Ngọc Lâm có chút xấu hổ, nếu như là người khác châm chọc ông ta thì nhất định ông ta sẽ tặng cho đối phương một kiếm rồi, thế nhưng lão nhân trước mắt ông ta đắc tội không nổi, đừng nói là ông ta, ngay cả Tông Chủ cũng không dám đắc tội, đây chính người Túy sư bá mời đến đấy.

Lập tức cười khổ nói:- Lâm đại sư nói đùa rồi, Kiếm Tông ta quyết sẽ không đưa đệ tử tông môn đi chịu chết.
Trước đó có chút hiểu nhầm, chỉ là hiểu nhầm…Lâm Sơn khoát tay nói:- Ngọc Lâm, đừng có bày ra bộ dáng kia nữa, lúc nãy ta còn nghĩ tới mặt mũi của đệ tử ta ký kết hiệp nghị hai năm với Kiếm Tông, thế nhưng bây giờ ta cảm thấy không cần phải như vậy nữa.Trên khuôn mặt già nua của Ngọc Lâm càng thêm khổ sở, người khác không biết nhưng ông ta biết, lão nhân trước mắt sở dĩ đến Kiếm Tông hoàn toàn là bởi vì thiếu nhân tình của Túy sư bá, không thì Kiếm Tông không mời được Phù văn đại sư như Lâm Sơn đến.
Có điều lúc này ông ta không còn tâm tình quản chuyện này nữa, cũng không quản vì sao Dương Diệp trở thành đệ tử Lâm Sơn, trong đầu ông ta bây giờ chỉ có một ý niệm, đó chính là không thể để cho thiếu niên lĩnh ngộ được kiếm ý trước mắt rời khỏi Kiếm Tông!Nhìn Dương Diệp, trong mắt Ngọc Lâm lóe lên vẻ phức tạp và hối hận, ý không ngờ tới thiếu niên này lại có thể lĩnh ngộ kiếm ý, là kiếm ý đó! Kiếm Tông mấy trăm năm nay cũng không có xuất hiện ai có thể lĩnh ngộ kiếm ý.

Nếu như lúc trước biết được thiếu niên trước mắt lĩnh ngộ kiếm ý, đừng nói là Bách Hoa cung, cho dù đắc tội Nguyên môn ông ta cũng sẽ không do dự chút nào cả.Ông ta cực kỳ rõ ràng thiếu niên thiên tài lĩnh ngộ kiếm ý đại biểu cho cái gì, đại biểu cho Kiếm Tông sau này nhất định sẽ quật khởi, đại biểu cho Kiếm Tông trăm năm sau có một tuyệt thế cường giả còn mạnh hơn Túy sư bá thủ hộ tông môn.
Đáng tiếc quyết định lúc trước của ông ta nhất định làm cho thiếu niên trước mắt này không có ấn tượng tốt đối với Kiếm Tông.Nghĩ vậy, Ngọc Lâm hít sâu một hơi, nói:- Dương Diệp, chuyện lúc trước lão phu xin lỗi ngươi, chỉ cần ngươi nguyện ý lưu lại Kiếm Tông, chuyện Bách Hoa cung bên kia Kiếm Tông sẽ đỡ thay ngươi, hơn nữa sau này Kiếm Tông sẽ trọng điểm bồi dưỡng ngươi, được không?Lúc này Xích Hỏa cũng đi tới trước mặt Dương Diệp, nói:- Tiểu tử, lão phu cũng xin lỗi ngươi chuyện lúc nãy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.