Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 859: Song cục oanh giết (Thượng)




Làm gia tộc cường đại trong quận Kim Sa, Thân Đồ gia, Phàn gia, Long gia đều đến. Những gia tộc khác cũng lần lượt đến, tụ tập theo trận doanh khác nhau, phân biệt rõ ràng. Các Tán Kiếm Giả cũng tụ tập một chỗ.
Giữa bọn họ có một đất trống lớn do vô số cát vàng vẽ ra, cỡ mấy ngàn thước. Một thân hình cao lớn uy mãnh đứng trong đó, đám người nhìn thân hình nguy nga như đầu đội trời chân đạp đất, phong quang sắc bén phát tán.
- Đó là Long Nhất của Long gia? Khí thế mạnh quá.
- Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh thành danh đã lâu quả nhiên không giống bình thường.
- Chết rồi, ta cược Sở Mộ thắng, lần này sẽ thua.
- Ha ha ha! Ai kêu ngươi ôm chút lòng may mắn tính liều xác suất một phần ngàn làm chi. Ta hay nhất, đi đường vững chắc, dù kiếm không nhiều nhưng thà lời không lỗ.
Đủ tiếng bàn tán không chút che giấu vang lên, có kinh thán, có buồn bực, có vui vẻ.
Đám Kiếm Giả cược Long Nhất thắng rất vui mừng, lòng kích động. Vì Long Nhất hiện ra chút khí thế khiến bọn họ vững niềm tin, rất là yên lòng, như thể Linh Thạch vào tay mình rồi.
Trong trận doanh Long gia, Long Nhị nhe răng cười nói:
- Lần này Long Nhất ra tay giết tiểu bối họ Sở, trên người hắn có chút Linh Thạch, báu vật, tất cả đều thuộc về Long gia chúng ta. Ngoài ra chúng ta còn kiếm được trăm vạn Linh Thạch thượng phẩm riêng nữa.
Một Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh Long gia tràn đầy tự tin cười nói:
- Đúng vậy! Long Nhất là một trong ba cao thủ của Long gia chúng ta, thực lực chỉ dưới gia chủ, không thua gì Đại trưởng lão, rất mạnh. Huống chi Long Nhất còn chuẩn bị sung túc, chắc chắn sẽ thắng trận chiến này.
Thời gian chậm rãi trôi, lục tục có người đến nhưng mãi không thấy bóng dáng của Sở Mộ đâu.
- Sao chưa tới nữa? Chắc không phải là sợ không dám tới rồi đi?
- Phỏng chừng như vậy.
- Dù là thiên tài nhưng đột phá đến Nguyên Cực cảnh chưa tới một năm, các mặt cảm ngộ không theo kịp thì sao đánh lại Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh đại thành thành danh lâu năm được. Ta thấy hơn phân nửa là hắn không dám tới, vì đến là sẽ bị giết, chôn xương trong cát vàng nơi đây.
Người Lý gia sốt ruột, không hiểu tại sao Sở đại nhân còn chưa đến.
Thời gian chậm rãi trôi, khi đó không nói cụ thể canh giờ nên đám người đành tiếp tục chờ.
Lý Thải Đồng từ Lý gia đến, nói với Lý Minh Tân:
- Dương đại nhân nói Sở đại nhân sẽ đến trước khi mặt trời lặn.
Giọng Lý Thải Đồng không nhỏ nên người khác cũng nghe thấy.
- Trước khi mặt trời lặn.
- Được rồi, vậy ta tiếp tục chờ, đợi đến khi mặt trời lặn.
- Nếu mặt trời lặn mà hắn vẫn không tới coi như là thua.
Mặt trời trên cao chậm rãi di chuyển chìm xuống sau núi, đã đến lúc mặt trời lặn. Rốt cuộc một bóng người đạp hoàng hôn bước nhanh tới.
- Là Sở Mộ!
- Đến rồi, rốt cuộc hắn đã tới!
Ngàn vạn người kích động nhìn chằm chằm như đang chờ đợi vương giả đến.
Người Long gia khinh thường nói:
- Hừ! Hắn tưởng mình là ai?
Trưởng lão thứ hai của Long gia cười khẩy nói:
- Ta không biết hắn là ai, nhưng ta biết rất nhanh hắn sẽ thành cái xác.
Sở Mộ đạp ánh tà dương, cái bóng sau lưng kéo dài trong nắng chiều, ánh sáng đỏ vòng quanh người hắn thành đường nét như thần quang, làm hắn trở nên thần thánh. Người nhìn lòng nghiêm nghị sinh ra khuynh hướng sùng bái.
Long Nhất xoay người, sắc mặt âm trầm nhìn Sở Mộ bước nhanh tới, mở miệng nói:
- Ta chờ ngươi đã lâu.
Thanh âm như mãnh hổ gầm rống, phong lôi cuồn cuộn, tràn ngập một chút dày nặng.
Sở Mộ cảm giác Long Nhất hợp thành một với đất cát vàng dưới chân, tiếng gầm xen lẫn cát vàng vô tận ập đến như muốn nhấn chìm hắn.
Sở Mộ mỉm cười nói, giọng điệu bình thản không nhanh không chậm nhưng chất chứa sắc bén cắt nát đại thế dày nặng của Long Nhất:
- Yên tâm, ta sẽ không để ngươi chờ thêm bao lâu.
Chớp mắt Sở Mộ đã đến đối diện Long Nhất, cách nhau trăm thước xa xa nhìn nhau, người xung quanh ngừng xì xào, nín thở chờ đợi bắt đầu cuộc chiến sống chết.
Long Nhất nói, giọng điệu chất chứa đau thương và tức giận:
- Người ngươi giết là đệ đệ của ta!
Sở Mộ lạnh nhạt nói, câu nói ngông cuồng khiến người giật mình:
- Ta sẽ cho ngươi đi cùng hắn.
Long Nhất tức giận rút kiếm:
- Ngông cuồng, ta sẽ cho ngươi trả giá cực đắt vì sự vô tri củ mình!
Kiếm của Long Nhất có màu nâu vàng, rộng cỡ bàn tay, rất dày, dài hơn kiếm bình thường một chút, thân kiếm không bằng phẳng, hơi gồ ghề như làm bằng nham thạch, trông hơi quái dị.
Long Nhất rút kiếm ra, khí thế toàn thân biến đổi, kiếm áp dày nặng giáng lâm mặt đất như hợp thành một với mặt đất cát vàng, cảm giác mênh mông bàng bạc khó phân rõ. Kiếm áp của Long Nhất chớp mắt tăng vọt như núi cao nặng nề rơi xuống người Sở Mộ, nghiền áp hắn, muốn đè ép thành thịt dẹp.
Kiếm áp siêu sắc bén nổ tung từ người Sở Mộ vọt thẳng lên trời, đánh bẹp kiếm áp dày nặng ập đến, cắt nó tan nát. Long Nhất lại thua trong khí thế giao phong.
Long Nhất nhếch mép:
- Có chút bản lĩnh, ta thích nhất là ngược giết thiên tài như ngươi.
Long Nhất giơ kiếm lên, cảm giác nguy hiểm lan tràn.
Kiếm chém xuống, tiếng gió rít gào, kiếm áp cường đại cuốn lấy cát vàng đầy trời hóa thành con rồng dài cuồn cuộn mang theo bá đạo không thể địch lại xông hướng Sở Mộ.
Kiếm của Long Nhất liên tục chém mười mấy lần, mười mấy con rồng dài cát vàng dán sát mặt đất lao hướng Sở Mộ, khí thế cực kỳ kinh người.
Mắt Sở Mộ phản chiếu mười mấy con rồng dài cát vàng dài hơn mười thước ầm ầm lao tới, áp khí đáng sợ làm hắn nghẹt thở.
Sở Mộ bước ra một bước, thân hình như quỷ mỵ chớp mắt xuyên qua hơn mười con rồng dài cát vàng, áp sát Long Nhất. Bát Diện Thiên Hoang kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang kinh dị như điện chém vào cổ Long Nhất.
Cổ Long Nhất đựng đứng lông tơ, lòng thầm kinh dị, lão biến sắc mặt, kiếm này làm lão ngửi được mùi chết chóc.
- Kiếm nhanh quá!
- Hắn đã rút kiếm như thế nào?
Nhiều Kiếm Giả giật nảy mình. Chỉ có đám Kiếm Giả đã thấy Sở Mộ rút kiếm trong đại hội luận kiếm mới biết tốc độ kiếm của hắn nhanh biết bao.
Mắt Dương Vô Địch hấp háy tia sáng bắn ra, mấy ngày qua gã thường so kiếm với Sở Mộ nhưng toàn thua, mỗi lần thời gian thua đều như nhau, không phải gã không tiến bộ mà vì hắn chưa ra hết sức.
Bây giờ đối diện Long Nhất cường đại có lẽ Sở Mộ sẽ lấy ra thực lực thật sự, cho Dương Vô Địch cảm nhận rõ ràng chênh lệch với hắn.
Kiếm của Sở Mộ nhanh nhưng phản ứng của Long Nhất cũng rất mau, gã vội thụt lùi, huơ kiếm cuốn lấy cát vàng xen lẫn kiếm nguyên vòng quanh người hình thành phòng hộ chặn lại kiếm của Sở Mộ và còn chém ra một kiếm phản kích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.