Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 801: Vô Sinh kiếm đạo, có chết không sống (Thượng)




- Hắn xông lên tầng thứ ba mươi!
- Sao có thể như vậy? Mới chỉ cách vài ngày.
Tầng ba mươi vừa sáng chưa đến mười giây thì một bóng người bay ra, vững vàng đáp xuống đất.
Chốc lát sau thứ hạng của Sở Mộ thay đổi trên bảng Thông Thiên Kiếm Hào, chen Cổ Giang Hà xuống, chiếm lấy vị trí số bốn.
- Sở lão đại ghê gớm quá!
Hạ Du kêu lên:
- Vọt lên hạng bốn, đá Cổ Giang Hà xuống luôn!
Bát trưởng lão Táng Thiên Kiếm Môn biểu tình hoang mang nghi ngờ, gã xác định mình chưa từng gặp Sở Mộ. Bát trưởng lão nghe bốn phía bàn tán, tim rớt cái bịch, đã biết Sở Mộ đến từ Đông Kiếm Vực.
Trong ấn tượng của Bát trưởng lão thì Đông Kiếm Vực là một nơi nghèo khổ, trình độ tổng thể của Kiếm Giả rất thấp. Bát trưởng lão cũng biết Tiêu Thiên Phong đến từ Đông Kiếm Vực, gã cứ nghĩ Tiêu Thiên Phong là Kiếm Giả thanh niên xuất sắc nhất Đông Kiếm Vực, là vương giả Kiếm Hào. Bát trưởng lão không ngờ có người lợi hại hơn cả Tiêu Thiên Phong.
Bát trưởng lão thầm nghĩ:
- Chấn Thiên Kiếm Hào, Sở Mộ...
Bát trưởng lão quét tới quét lui người Sở Mộ lại ngó sang Tiêu Thiên Phong, chợt rùng mình:
- Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong quen nhau, xem bọn họ nói chuyện dường như rất thân, chẳng lẽ cuộc ám sát lúc ám vô chi dạ, hung thủ là hai người này?
Giây sau Bát trưởng lão phủ nhận ý nghĩ của mình, cảm thấy không thể nào, nhưng suy nghĩ đó đã gieo trong lòng gã.
Sở Mộ hỏi:
- Hạ Du muốn khiêu chiến không?
Hạ Du nói:
- Không được đâu Sở lão đại, chờ thực lực của ta tăng nhiều thêm chút nữa lại đến khiêu chiến.
Sở Mộ đề nghị:
- Sư huynh, chúng ta trở về đi.
Tiêu Thiên Phong gật đầu, bỗng truyền âm cho hắn:
- Hắn là Bát trưởng lão của Táng Thiên Kiếm Môn, tu vi Nguyên Cực cảnh nhập môn. Chúng tầm rời khỏi đỉnh Thông Thiên sơn thì hắn sẽ đuổi theo ra tay với ta ngay, chờ lát nữa ta đi trước dụ hắn đi, sư đệ và Hạ Du hãy đi sau.
- Nguyên Cực cảnh nhập môn...
Sở Mộ không có nhiều cảm xúc, dù sao cho đến bây giờ đã có hai Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh bị giết vì hắn.
- Sư huynh nắm chắc được mấy phần?
Tiêu Thiên Phong lặng thinh:
- Không có nắm chắc.
Sở Mộ nói:
- Nếu vậy để ta dụ hắn đi đi.
Sở Mộ có Vẫn Tinh kiếm nguyên bên người, có thần hồn Tu La Kiếm Vương bảo vệ, hắn không thèm để mắt một Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh nhập môn bình thường.
Tiêu Thiên Phong lặng im ba giây sau truyền âm:
- Ta truyền thừa Vô Sinh kiếm đạo có một môn cấm thuật, khi sử dụng nhất định có thể giết đối phương, nhưng sau đó sẽ yếu ớt một thời gian, khi đó cần sư đệ bảo vệ ta.
- Tiêu sư huynh...
Sở Mộ định khuyên nhủ Tiêu Thiên Phong nhưng bên tai nghe giọng Tu La Kiếm Vương, theo ý của gã thì hãy để Tiêu Thiên Phong thử một lần.
Có Tu La Kiếm Vương ở đương nhiên không để Tiêu Thiên Phong bị nguy hiểm mạng sống.
Tiêu Thiên Phong kiên quyết không cho phép lay động:
- Sư đệ đừng nói nhiều nữa, chúng ta không thể ở mãi đỉnh Thông Thiên sơn được.
Sở Mộ gật đầu với Tiêu Thiên Phong rồi nói với Hạ Du:
- Hạ Du hãy ở lại đây.
Hạ Du luống cuống:
- Sở lão đại, Tiêu lão đại...!
Nhưng nhìn biểu tình kiên quyết của Sở Mộ, Tiêu Thiên Phong thì Hạ Du không tiện nói gì thêm, gật đầu đồng ý. Nhưng trong lòng Hạ Du nghĩ gì thì chỉ mình gã biết.
Tiêu Thiên Phong quát khẽ, kiếm khí hung dũng, bóng người chợt lóe hóa thành luồng sáng bay nhanh ra ngoài đỉnh Thông Thiên sơn, sau lưng mọc đôi cánh kiếm khí, tốc độ siêu nhanh chớp mắt ra ngàn thước, hiển nhiên đã sử dụng bí pháp tăng tốc độ.
Sở Mộ cũng không tụt hậu, hầu như song song với Tiêu Thiên Phong lao đi nhanh.
Bát trưởng lão Táng Thiên Kiếm Môn sửng sốt, rồi biến sắc mặt, mắt lóe tia sáng độc ác. Kiếm nguyên dâng lên, Bát trưởng lão hóa thành luồng sáng nhanh chóng đuổi theo.
Biểu tình Hạ Du sốt ruột đi qua đi lại hai lần rồi thi triển bí pháp bay đuổi theo ngay.
Một phần Kiếm Giả trên đỉnh Thông Thiên sơn phản ứng lại, bọn họ linh cảm sắp có trò hay để xem.
Hai Kiếm Giả xếp mười hàng đầu trên bảng Thông Thiên Kiếm Hào, một Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh, thoạt trông giữa họ có ân oán gì.
- Đi!
- Mau lên, đuổi theo xem kịch hay!
- Không biết Chấn Thiên Kiếm Hào và Vô Sinh Kiếm Hào có thể trốn thoát khỏi tay Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh không?
- Ta biết Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh kia, là Bát trưởng lão của Táng Thiên Kiếm Môn, tu vi Nguyên Cực cảnh nhập môn.
Các tiếng bàn tán xôn xao, tiếng xé gió vù vù vang lên, từng bóng người bay ra hóa thành tia chớp nhanh chóng đuổi theo hướng Sở Mộ, Tiêu Thiên Phong rời đi.
***
Sở Mộ thi triển bí pháp Hoành Thiên Luyện Không đệ nhị trọng Nhất Phi Xung Thiên, với tu vi kiếm khí mới đột phá đến Khí Hải cảnh viên mãn thì tiêu hao không bao nhiêu. Tiêu Thiên Phong sử dụng bí pháp bay giống với Nhất Phi Xung Thiên, xem ra tiêu hao cũng không lớn.
Tốc độ của hai người siêu nhanh nhưng Bát trưởng lão Táng Thiên Kiếm Môn cũng không chậm, nhanh chóng đuổi theo và bắt kịp.
Tiêu Thiên Phong quát:
- Sư đệ, ta sắp thi triển Vô Sinh cấm thuật!
Tiêu Thiên Phong chợt khựng lại giữa không trung, người dâng lên khí thế mãnnh liệt vọt thẳng lên trời.
Sở Mộ cũng ngừng lại, xoay người đối mặt Bát trưởng lão đuổi theo tới gần, hắn nheo mắt lại.
Bát trưởng lão cười gằn, áp sát gần ngàn thước:
- Vừa lúc diệt cả hai!
Kiếm áp khổng lồ cuồn cuộn ập đến, dời núi lấp biển, không khí có tiếng rít như sóng thần hầu như nuốt chửng Sở Mộ, Tiêu Thiên Phong.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thanh âm như vạn con ngựa chạy chồm, thanh thế đáng sợ.
Ầm!
Người Tiêu Thiên Phong tuôn ra khí thế càng khủng bố hơn, khí thế cực kỳ quỷ dị, khoảnh khắc xuất hiện nhanh chóng chuyển biến mang theo hơi thở chết chóc, một giây sau hơi thở chết chóc càng đậm.
Kiếm áp cuồng bạo như sóng thần ập đến bị ngăn cản, Bát trưởng lão lộ biểu tình kinh ngạc.
Mặt Bát trưởng lão dữ tợn nhưng đáy mắt lóe tia hoảng sợ:
- Tiểu tử này phải chết!
Vì Tiêu Thiên Phong bộc phát ra khí thế khiến Bát trưởng lão thấy sợ, như cái chết ập đến.
Sở Mộ liếc Tiêu Thiên Phong, thấy gã chưa chuẩn bị xong Vô Sinh cấm thuật nhưng Bát trưởng lão của Táng Thiên Kiếm Môn đã đến gần năm trăm thước, chỉ hai giây là sẽ xuất hiện trước mặt bọn họ ngay.
Trảm Yêu kiếm ra khỏi vỏ, trăng khuyết ám kim mời thước phá không chém tới.
Bát trưởng lão cảm giác bầu trời trước mắt như mất đi ánh sáng, trở nên một mảnh tối tăm, sau đó một vệt trăng khuyết ám kim như từ hư vô đột ngột ập đến, xé tan bóng tối, lưỡi nhọn không gì sánh bằng bá đạo giáng lâm tràn ngập đôi mắt gã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.