Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2827: Khách hàng lớn (4)




- Tốt, bốn ngàn năm.
Lâm lão nghiến răng nghiến lợi nói, hai mắt đỏ hồng, bộ dáng kia giống như con thỏ bị người ép sát tường, tùy thời đều muốn cắn người vậy.
Nhìn bộ dáng của Lâm lão, Sở Mộ ngược lại cảm thấy có chút buồn cười, bất quá hắn không sợ.
Đã thỏa đàm rồi, còn lại là hoàn thành giao dịch.
Lúc này, trên mặt Lâm lão lại lộ ra thần sắc khó xử.
- Các hạ, cái kia... cái kia...
Ngữ khí của Lâm lão đứt quãng.
- Ngươi sẽ không phải là không đủ Bạch Ngân chi tâm trả tiền chứ.
Sở Mộ nói.
- Các hạ không chỉ thực lực cao thâm mạt trắc, trí tuệ càng là thường nhân khó so.
Lâm lão lấy lòng nói.
- Cái giao dịch này, sẽ không có biện pháp hoàn thành chứ.
Sở Mộ không nhúc nhích chút nào, có chút tiếc nuối nói.
- Không, có thể làm, còn có thể làm.
Lâm lão sợ Sở Mộ đổi ý, vội vàng nói:
- Các hạ không phải còn ý định mua một chiếc Phi Toa sao, lão gia hỏa kia cùng ta nhận thức mấy trăm năm, đến lúc đó có thể lấy Phi Toa của hắn trừ nợ.
- Ta muốn mua một chiếc Phi Toa bình thường, ngươi giúp ta nói giá đi.
Sở Mộ nói, đây là điều kiện.
Nguyên bản hắn ý định mua một chiếc Phi Toa tinh phẩm, đáng tiếc, giá cả trong chợ đêm cao tới sáu ngàn viên Bạch Ngân chi tâm, coi như có thể mặc cả, nhiều lắm là giảm đến 5500 viên, dùng hắn bán đi chiếc Phi Toa của Hắc Ma phủ này đạt được 4500 viên Bạch Ngân chi tâm, tăng thêm mình vốn có, còn chưa đủ.
Coi như đủ, Sở Mộ cũng chỉ có thể buông tha, bởi vì Bạch Ngân chi tâm hắn còn có những tác dụng khác.
Lui mà cầu tiến, chỉ có thể mua sắm một chiếc Phi Toa bình thường.
Nếu như không mua, tài phú tích lũy của hắn sẽ hết sức kinh người.
- Tốt.
Lâm lão rất vui sướng đáp ứng, hết cách rồi, ai kêu hắn thoáng cái cầm không ra 4500 viên Bạch Ngân chi tâm chứ.
- Các hạ, ta đoán chừng, giá cả tối đa chỉ có thể đến 3500 viên.
Lâm lão nghĩ nghĩ, lại bổ sung nói.
- 3500 viên.
Kia là tiêu chuẩn trong lòng Sở Mộ, đương nhiên nếu như có thể thấp hơn thì càng tốt:
- Lấy 3500 viên làm cơ sở. Có thể càng ít càng tốt, bộ phận giảm đi, một nửa thuộc về ngươi.
Nói cách khác, nếu như giá sau cùng nhất là 3500 viên, Lâm lão còn cần trả cho Sở Mộ một ngàn Bạch Ngân chi tâm, nhưng nếu giá cả có thể thấp đến 3400 viên, 100 viên trong kia thì có 50 viên thuộc về Lâm lão.
- Ta sẽ hết sức.
Lâm Lão vui vẻ, chợt cười khổ nói, bởi vì hắn biết rõ tính nết của lão hữu kia. Giá cả có thể nói đến 3500 viên, đoán chừng là cực hạn.
Phi Toa của Hắc Ma phủ, y nguyên ở trong không gian giới chỉ của Sở Mộ, bởi vì Lâm lão còn không có thanh toán Bạch Ngân chi tâm.
Sau khi rời viện, lại đến trong cửa hàng.
Ba người Tống Linh vẫn còn, xem ra là tính toán đợi Sở Mộ đi ra, lại hung hăng đả kích Dương Liễu rồi.
Lúc vừa muốn mở miệng nói chuyện, Tống Linh lại phát hiện trên mặt Lâm lão rất vui vẻ.
Nàng nhận thức Lâm lão cũng hai mươi mấy năm, rất ít thấy trên mặt của hắn mang theo vui vẻ, loại vui vẻ này rõ ràng là phát ra từ nội tâm, chẳng lẽ người Dương Liễu mang đến, đồ vật hắn giao dịch để cho Lâm lão hết sức hài lòng?
Dương Liễu cũng phát hiện điểm ấy, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Sở Mộ, nhưng Sở Mộ không có bất kỳ đáp lại.
- Dương chấp sự, ngươi cuối cùng mang đúng người rồi.
Ngữ khí của Lâm lão thập phần sung sướng, cười ha ha nói, đi ra phía ngoài, còn quay đầu lại mời Sở Mộ:
- Các hạ, mời đi theo ta.
Cái thái độ kia, giọng nói kia, càng để mọi người vô cùng khiếp sợ.
- Ngươi đến cùng làm cái gì?
Tống Linh nghẹn ngào hỏi, chỉ là Sở Mộ phảng phất như không có nghe thấy, không để ý chút nào, theo Lâm lão rời quán, đi ra phía ngoài.
Dương Liễu vội vàng đuổi theo.
- Ta cũng mau mau đến xem, nhị vị thì sao?
Tống Linh có chút không cam lòng nói.
- Vậy thì cùng đi xem.
Cửa hàng bán Phi Toa cách cửa hàng Xích Tuyết của Lâm lão cũng không xa, cách vài trăm mét mà thôi, rất nhanh thì đến.
- Lão quỷ, có khách tới cửa.
Lâm lão vẫn chưa đi vào điếm liền lên tiếng quát.
- Cái sinh ý gì?
Một thanh âm già nua truyền ra, đi ra một lão giả thoạt nhìn cũng rất già, thân thể còng xuống, khí tức như người bình thường.
Nhưng mà, ai cho rằng hắn là người bình thường, người đó chính là kẻ đần.
Vừa nói chuyện, ánh mắt của lão giả lưng gù này không đếm xỉa tới đảo qua bọn người Sở Mộ, cảm giác nháy mắt để cho Sở Mộ biết rõ, thực lực của lão giả lưng còng này chỉ sợ còn trên Lâm lão kia.
- Đến đến, ta nói rõ chi tiết với ngươi.
Lâm lão lôi kéo lão giả lưng còng đi vào trong cửa hàng, đồng thời quay đầu chào hỏi với Sở Mộ:
- Các hạ, trước chờ một lát.
Sở Mộ gật gật đầu.
Mọi người liền ở bên ngoài chờ đợi.
- Ngươi cùng Lâm lão giao dịch cái gì?
Dương Liễu cuối cùng vẫn kiềm nén không được hiếu kỳ trong lòng, hỏi thăm Sở Mộ.
- Không có gì.
Sở Mộ nói, không nói trước thái độ của Dương Liễu như thế nào, coi như thái độ của nàng rất tốt, Sở Mộ cũng không có khả năng nói cho nàng biết mình giao dịch Phi Toa của Hắc Ma phủ, liên lụy quá lớn.
Ở bên Sở Mộ đụng phải cái đinh, lông mi của Dương Liễu dựng lên, có chút tức giận, chợt như nghĩ tới điều gì, thần sắc lại khôi phục như thường, không mở miệng nữa.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Một phút đồng hồ, cho mọi người cảm giác lại như một năm vậy.
- Các hạ, mời tiến đến a.
Lâm lão ngoi đầu ra, nói với Sở Mộ.
Sở Mộ tùy theo đi vào cửa hàng.
- Ta nơi này có ba chiếc Phi Toa bình thường, ngươi lựa chọn một chiếc đi.
Hai mắt đục ngầu của lão giả lưng còng nhìn chăm chú lên Sở Mộ mấy hơi, phảng phất muốn nhìn thấu hắn, vung tay lên, ba chiếc Phi Toa lập tức xuất hiện trước mặt.
Ba chiếc Phi Toa này màu sắc đều bất đồng, một chiếc màu băng lam, một chiếc màu hỏa hồng, một chiếc màu vàng sáng.
Ngoại hình ba chiếc Phi Toa, to lớn gần như, đều là hình thoi, bởi vậy mới gọi là Phi Toa, chỉ có điều ở trên chi tiết lại bất đồng.
Phía trước Phi Toa màu băng lam có hình bén nhọn lồi ra, ước chừng như cánh tay, dài nửa mét, càng cuối càng mảnh càng bén nhọn, giống như cái sừng thẳng tắp.
Phi Toa màu hỏa hồng thoạt nhìn tương đối bình thường, Phi Toa màu vàng thì rộng và dẹp, cái đuôi có chút giống đuôi cá.
- Có gì khác nhau?
Sở Mộ hỏi.
Lão giả lưng còng lại không có ý giải thích, Lâm lão liền nói đơn giản một phen, để cho Sở Mộ biết rõ chỗ bất đồng của ba chiếc Phi Toa.
- Giá cả?
Sở Mộ lại hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.