Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1253: Tự rước lấy nhục (Thượng)




Vốn hắn không có hứng thú ra tay, bởi vì đối thủ quá yếu, nhưng mà lại nhiều lần áp bách, khiến cho trong lòng Sở Mộ có lửa giận.
Trực tiếp mở cửa, Sở Mộ bước ra, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt cũng lạnh lẽo đảo qua mặt mấy người kia, khiến cho bọn hắn vô cùng hồi hộp. Giống như vừa bị mũi kiếm xẹt qua vậy. Chỉ cảm thấy trên mặt có cảm giác đau đớn một hồi, không tự giác được mà lùi về phía sau hai bước. Vừa vặn tránh ra, tạo thành một con đường cho Sở Mộ.
Chợt, bọn hắn lại cảm thấy xấu hổ, giận dữ vì hành động vừa rồi của mình. Nhìn bóng lưng Sở Mộ rời đi, lại âm thầm cười lạnh.
Trong một tòa Đấu kiếm đài ở Thiên Hoang biệt viện, Vạn Lưu Phong đứng đó, mà dưới đầu kiếm đài thì có rất nhiều người vây quanh, hơn nữa càng ngày càng nhiều.
Tứ tuyệt của biệt viện, Vạn Lưu Phong, Quỷ Vũ Trữ, Long Tâm Nguyệt. Ba người này không có ra tay. Uy danh của bọn hắn đã sớm lan xa, là tồn tại được công nhận cường đại. Mà Bùi Vô Thủ kia không có chút thanh danh nào, nhưng mà hắn hiếu chiến, dùng kiếm của hắn, dùng thực lực của hắn khiến cho người ta biết rõ hắn rất mạnh. Đủ để so sánh với ba người Long Tâm Nguyệt, Lưu Phong Vũ, Quỷ Vũ Trữ, cho nên mới được liệt vào trong tứ tuyệt.
Hôm nay, Vạn Lưu Phong, một trong tứ tuyệt đứng trên đấu kiếm đài, lập tức dẫn tới vô số suy đoán. Chẳng lẽ Vạn Lưu Phong muốn ra tay?
Như vậy đối thủ của hắn là ai?
Tin tức truyền đi, càng ngày càng có nhiều Kiếm giả chạy tới, tạo thành từng vòng vây quanh đấu kiếm đài, vô cùng náo nhiệt.
- Rốt cuộc là ai sẽ đấu kiếm với Bạch Y ngọc kiếm?
- Chẳng lẽ là Bùi Vô Thủ?
- Không phải là hắn, ngươi xem. Bùi Vô Thủ đứng bên kia, không có đi lên.
- Hay là Quý Vũ Trữ hoặc là Long Tâm Nguyệt?
- Cũng không có khả năng quá lớn.
- Nếu không rốt cuộc là ai? Lợi hại như vậy sao? Lại khiến cho Vạn Lưu Phong ra tay?
Trong vô số suy đoán, Sở Mộ đã tới.
Người quá nhều, Sở Mộ trực tiếp thi triển thân pháp, giống như là kinh hồng lướt qua không trung. Mọi người chỉ nhìn thấy một đạo bạch quang lập lòe, giống như lưu tinh. Chợt, trên đấu kiếm đài có thêm một người,đứng đối diện với Vạn Lưu Phong.
- Chẳng lẽ hắn chính là người chiến đấu với Vạn Lưu Phong?
Bùi Vô Thủ khẽ giật mình, chợt hai mắt hiện lên vẻ nóng bỏng. Hắn thật không ngờ lại là người nọ. Như vậy có trò hay để xem rồi.
- Các ngươi nhìn kìa, hắn giống như Vạn Lưu Phong công tử, đều mặc bạch y.
- Nói láo, đó mà là màu trắng sao? Đó là màu trắng bạch, đừng có đánh đồng với màu trắng. Hắn sao có thể so sánh được với Vạn Lưu Phong công tử chứ?
Đây là những kẻ não tàn, ủng hộ Vạn Lưu Phong.
Quả thực trường bào trên người Sở Mộ và Vạn Lưu Phong, màu sắc có chút khác biệt.
Bất quá đây không phải là màu trắng bạc. Bởi vì trước mắt tu vi của Sở Mộ không phải là Nguyên cực cảnh, bởi vậy không có cách nào chịu đựng được uy năng của Ngân nguyệt bào. Đây chỉ là một kiện trường bào bình thường. Trên phương diện tính chất còn xa không bằng trường bào trên người Vạn Lưu Phong.
- Người kia không phải là người năm lần bảy lượt cự tuyệt khiêu chiến của Bùi Vô Thủ sao?
Có người nhận ra Sở Mộ.
Tiếng nghị luận rất nhiều, vô cùng ầm ĩ, náo nhiệt. Tất cả mọi người đều coi trọng Vạn Lưu Phong, cho rằng Sở Mộ sẽ bị thua.
- Có gan vũ nhục ta thì cũng nên có gan thừa nhận lửa giận của ta.
Vạn Lưu Phong nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, ánh mắt giống như từ trên cao nhìn xuống dưới. Hắn lạnh lùng nói ra khiến cho đám người phía dưới xôn xao. Hóa ra người này vũ nhục Vạn Lưu Phong.
- Thực sự không biết sống chết, dám vũ nhục Bạch Y ngọc kiếm.
- Theo ta biết được, vũ nhục người khác nhất định sẽ chết. Nơi này tuy rằng không thể giết người, nhưng mà một hồi nhục nhã khó mà tránh được.
Mọi người có chút hả hê nhìn qua.
Mà lúc này Kiếm giả trung niên của Thiên Hoang địa cung cũng chú ý tới bên này. Bất quá hắn không có tới gần, dùng thị lực của hắn đủ để giúp hắn nhìn rõ ràng một hai.
Cũng được, để cho ta nhìn xem thực lực của ngươi rốt cuộc mạnh mẽ tới nhường nào.
Kiếm giả trung niên kia âm thầm nói.
Sở Mộ kỳ lạ khiến cho hắn đắn đo bất định. Mang về Thiên Hoang địa cung là chuyện phải làm, nhưng mà sắp xếp thế nào, đây lại là một vấn đề.
Trước mắt là một cơ hội, có thể nhìn ra xem thực lực Sở Mộ này tới bước nào. Tuy rằng không phải toàn bộ, nhưng mà cũng có thể nhìn ra một hai.
- Ta cho ngươi một cơ hội, quỳ xuống nói xin lỗi. Hơn nữa nói ra vì sao ngươi có thể trực tiếp thông qua ba cửa ải khảo hạch. nếu nói ra bí mật này, ta sẽ bỏ qua cho ngươi lần này.
Vạn Lưu Phong nói, ngữ khí cao cao tại thượng, giống như là đương nhiên vậy.
- Bạch Y ngọc kiếm cũng chỉ có vậy mà thôi.
Sở Mộ lạnh nhạt nói.
- Nơi này là Thiên Hoang biệt viện, ta sẽ không giết ngươi, nhưng mà sẽ để cho ngươi nhớ lâu một chút.
Vẻ mặt Vạn Lưu Phong càng lạnh lẽo như băng.
Bùi Vô Thủ và Quý Vũ Trữ, Long Tâm Nguyệt, ba người này đứng trong đám người nhìn vào. Trừ Bùi Vô Thủ ra, Quý Vũ Trữ và Long Tâm Nguyệt đều âm thầm cười nhạo Sở Mộ không biết tự lượng sức.
Vạn Lưu Phong quả thực một thân ngạo khí, nhưng mà đó là bởi vì thiên phú hắn hơn người. Hơn nữa xuất thân bất phàm. Không thể phủ nhận được thực lực của hắn rất mạnh, cho nên hai người này cũng không dám nắm chắc có thể đánh bại được hắn.
Đương nhiên Vạn Lưu Phong cũng không có cách nào đánh bại được hai người. Đây không phải là suy đoán phiến diện, mà là sau nhiều lần giao thủ mới kết luận ra được.
Vạn Lưu Phong chậm rãi rút kiếm, một cỗ khí tức lạnh lẽo lập tức tràn ngập ra, lan tràn chung quanh đấu kiếm đài.
- Rút kiếm đi.
Vạn Lưu Phong rút kiếm ra, chỉ vào Sở Mộ rồi lạnh lùng nói:
- Kiếm ở đây, để xem ngươi có tư cách khiến cho nó rời khỏi vỏ hay không.
Ngữ khí của Sở Mộ rất là bình thản, nhưng mà lời nói ra lại khiến cho người ta vô cùng khiếp sợ.
- Tiểu tử này thật cuồng.
Kiếm giả trung niên ở phía xa nghe rõ mồm một lời nói ở bên này, hắn giật mình, tiếp đó lắc đầu nói.
Đám người vây xem chung quanh cũng bị lời nói của Sở Mộ làm cho ngây người.
Vạn Lưu Phong xuất kiếm, đâm ra một kiếm. Thân thể cũng theo kiếm đâm về phía trước, tốc độ cực nhanh, mục tiêu là cổ họng Sở Mộ.
Một điểm hàn mang xuất hiện trước mắt Sở Mộ.
- Không hổ là Bạch Y ngọc kiếm, kiếm thật nhanh.
- Không chỉ có nhanh mà còn phiêu dật.
- Hoa lệ và thực dụng, thực sự là một kiếm kinh diễm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.