Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1241: Sở Mộ cường hãn




Đây là Vạn Thú huyết, là rượu ngon mà Đồ Cương đưa cho Sở Mộ.
Uống Vạn Thú huyết, nhìn ánh trăng sáng, Sở Mộ suy nghĩ, không tự giác bay xa. Phảng phất như xuyên việt vô số thời không, trở về thế giới thái cổ, trở về Thiên Phong kiếm cung vậy.
Trong lúc bất tri bất giác, thời gian nhanh chóng trôi qua. Đã tới giờ tý, một đạo thân ảnh giống như u hồn, vô thanh vô tức từ xa bay tới, tới gần Sở Mộ.
Cường độ không gian của Thiên Hoang giới không sai biệt lắm với Cổ Kiếm đại lục, bởi vậy ở chỗ này Kiếm giả Nguyên cực cảnh có thể phi hành.
Dường như Sở Mộ không cảm nhận được, thân ảnh quỷ mị kia đã ngự không phi hành bay tới. Chợt, hóa thành một đạo kiếm quang đen kịt, lại mang theo một tầng hàn mang, phảng phất như dung nhập vào làm một thể với ánh trăng đêm nay, một kích tuyệt sát.
Dưới trăng sáng, trên tảng đá, suy nghĩ trong mắt Sở Mộ từ từ nội liễm, hắn không nhanh không chậm uống một ngụm Vạn Thú Huyết nữa rồi mới đem hồ lô rượu thu vào trong giới chỉ không gian. Hắn quay đầu, nhìn về phía đạo kiếm quang đang tới, lúc này đã tới trước mặt.
Đạo kiếm quang này vô thanh vô tức, tất cả lực lượng đều nội liễm bên trong, lại khiến cho Sở Mộ có chút kinh ngạc.
Kiếm quang rơi xuống, thân thể Sở Mộ thoáng cái bị xuyên thủng. Đạo kiếm quang kia trực tiếp đâm ra một lỗ thủng trên tảng đá xanh.
Thứ bị đâm thủng là tàn ảnh của Sở Mộ. Một kích không trúng, sát thủ không ngừng lại, lại ra tay lần nữa. Kiếm quang vô thanh vô tức lần nữa bay ra.
Sở Mộ không có phản kích mà lần lượt né tránh. Hắn phát hiện ra công kích của tên sát thủ này so với tên kim bài sát thủ số bảy kia còn lăng lệ, ác liệt hơn gấp hai, gấp ba lần. Hơn nữa càng thêm ngắn gọn, hiệu suất rất cao. Thường thường một hai lần đều từ góc chết mà tới, quỷ dị khiến cho người ta kinh hãi lạnh mình.
Góc chết chỉ là tương đối, Sở Mộ có thể thoát khỏi tất cả. Nhưng mà thứ khiến cho hắn chính thức khiếp sợ đó chính là công kích của sát thủ, loáng thoáng có bóng dáng khống chế lực lượng ở bên trong.
Hoặc là nói, mỗi một kiếm của tên sát thủ này đều sử dụng tới lực lượng khống chế, chỉ có điều còn chưa đạt tới cấp độ nhập môn. Dù là như vậy, cũng khiến cho mỗi một kiếm công kích của hắn ta so với Kiếm giả ngang cấp còn mạnh hơn mấy thành.
Sở Mộ một mặt vận dụng Phi Huyền Huyễn Không bộ né tránh, một mặt suy nghĩ.
Thiên Hoang giới và Cổ Kiếm đại lục là thế giới cùng cấp độ. Sở Mộ đi vào Thiên Hoang giới đã một năm, cũng hiểu rõ ở nơi này không có phương pháp tu luyện lực lượng khống chế và pháp môn rèn luyện áo nghĩa, kiếm ý. Nói cách khác, bất kể là Thiên Hoang giới hay là Cổ Kiếm đại lục, Kiếm giả dưới tình huống tu vi ngang nhau, vốn không phải là đối thủ của Kiếm giả thế giới Thái cổ. giữa cả hai chênh lệch quá lớn, theo tu vi càng cao, ngày càng rõ ràng.
Nhưng mà hiện tại ở trên người một sát thủ Sở Mộ lại chứng kiến bóng dáng lực lượng khống chế. hắn lập tức hiểu rõ, thế giới này không có đơn giản như hắn tưởng. Hắn nghĩ lại một chút, Cổ Kiếm đại lục có lẽ cũng không đơn giản như những gì hắn biết. Nói không chừng cũng không phải không ai biết khống chế lực lượng... Chỉ có điều thứ này không có lưu truyền rộng mà thôi.
Bất quá thì sao chứ?
Trên phương diện khống chế lực lượng, Sở Mộ đã đạt tới cực hạn nhập cảnh đỉnh phong. Tuy rằng bởi vì kiếm ý và áo nghĩa bị phong ấn, uy lực hạ thấp trên phạm vi lớn. Nhưng mà một khi thi triển ra, dung nhập kiếm nguyên và Chấn Sơn kính, cũng rất mạnh. Nếu như dung nhập tinh thần ý niệm còn càng mạnh hơn.
Sát thủ này là Kim nhất.
Tốc độ của hắn cực nhanh, so với Sở Mộ nhanh hơn. Công kích của hắn ta lăng lệ, mạnh mẽ, hơn nữa lại còn quỷ dị. Còn tu luyện khống chế lực lượng, khiến cho lực lượng mạnh thêm mấy thành. Cũng khó trách có thể tiến hành nhiều lần ám sát như vậy. Mà dưới tình huống mục tiêu chuẩn bị sung túc, vẫn có thể đắc thủ được.
Sau khi giao thủ một phen Sở Mộ đã biết rõ thực lực của Kim nhất này, kiếm ý và Ám chi áo nghĩa đều đạt tới viên mãn. bất quá lại chưa có rèn luyện quan. hẳn không có pháp môn rèn luyện. Nhưng mà thực lực của Kim nhất này như vậy đã rất cường đại rồi.
Kim nhất không ngừng công kích, công kích rồi lại công kích. Phảng phất như đây là bản năng của hắn. Mỗi một kiếm đều xuất ra uy lực khủng bố. Lưu lại quỹ tích rõ ràng trong không khí.
Nhưng mà mỗi một kiếm thất bại lại khiến cho Kim nhất chấn động vì thực lực của Sở Mộ.
Thoáng chốc, kiếm trong tay biến ảo, giống như là một vầng trăng tỏa ra quang mang kinh người, tràn ngập bốn phía. Từng đạo kiếm ảnh màu bạc tràn ngập, những nơi đi qua, có một tia hắc ám khuếch tán.
Tia sáng này chiếu sáng vào Sở Mộ, muốn làm hai mắt Sở Mộ mơ hồ, mê hoặc giác quan của hắn. Một đạo kiếm quang trí mạng trong đám quang mang này, đâm về cổ họng Sở Mộ.
Đây là một kiếm tất sát, cũng là một kiếm chí cường mà Kim nhất cảm thấy cuồng ngạo. Đối mặt với một kiếm này, Sở Mộ chỉ hơi lắc đầu, lập tức biết được. Kim nhất này căn bản không có nhận được cao thủ chân chính chỉ điểm, chỉ sợ khống chế lực lượng của hắn cũng là do ngoài ý muốn đạt được mà thôi.
Kiếm giả thế giới Thái cổ đều biết, tu luyện khống chế lực lượng, trước khi đạt tới Nhân kiếm hợp nhất, không cần phải thi triển kiếm kỹ gì. Bởi vì uy lực của khống chế lực lượng so với những kiếm kỹ kia chỉ mạnh chứ không yếu hơn.
Kim Nhất lại không rõ điểm này, vừa tu luyện khống chế lực lượng lại còn chấp nhất cái gọi là kiếm kỹ. Đầu đuôi lẫn lộn, khiến cho hắn trên phương diện khống chế lực lượng khó có thể nhập môn chính thức.
Điểm này Sở Mộ sẽ không chỉ điểm cho đối phương.
Bát Diện Thiên Hoang kiếm rời khỏi vỏ, một kiếm đánh ra, tạo thành một đường vòng cung, vừa đơn giản lại giống như thiên chuy bách luyện.
Dưới thân kiếm, Kim nhất cả kinh, giật mình phát hiện ra. Một kích chí cường của hắn lại bị phong tỏa. Hết thảy quang mang giống như băng tuyết gặp phải ánh mặt trời, nhanh chóng tan rã. Ngay cả thân thể hắn dung nhập vào trong đó cũng không có cách nào che dấu, lẩn trốn được.
Một kiếm kia của Sở Mộ vô cùng đơn giản, hết thảy lực lượng lại ẩn chứa sâu trong đó. Khiến cho Kim Nhất cũng chứng kiến được bóng dáng của một tia khống chế lực lượng. Hơn nữa một kiếm này như hồn nhiên thiên thành, nhanh chóng bành trướng trước mắt hắn, tràn ngập, bao phủ thế giới trước mắt hắn.
Nói thì chậm nhưng thực tế diễn biến rất nhanh, Kim nhất quyết định thật nhanh. Tay trái chộp một cái ra sau lưng. Tiếp đó hắn ném về phía trước. Thứ kia vọt qua Sở Mộ, Sở Mộ lập tức cảm nhận được có một thứ sắc bén, lạnh lẽo xuất hiện ở sau lưng, muốn đâm vào lưng hắn, khiến cho hắn cảm thấy lạnh lẽo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.