Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1088: Mười ba chiến tướng bày đại trận (Hạ)




Khu vực đệ tử chính thức Thiên Phong kiếm cung, đấu kiếm đài số một tụ tập nhiều đấu kiếm đài, rậm rạp kín không kẽ hở.
Một góc có một đám Kiếm Giả ngực thêu tiểu kiếm màu đồng cổ đứng chung một chỗ, cả đội ngay ngắn có trật tự. Mấy Kiếm Giả còn giơ biển lên viết [thái thượng trưởng lão, uy thế vô song]
Những Kiếm Giả này là người của Cổ Kiếm Minh.
Thái thượng trưởng lão Sở Mộ liên tiếp trở thành tiêu điểm, bao người chú ý, làm các việc mà Kiếm Giả bình thường không thể làm được, còn đánh đồng với Tư Không Chiến hùng cứ ngôi báu số một đệ tử chính thức. Sở Mộ đã trở thành tín ngưỡng trong lòng Kiếm Giả Cổ Kiếm Minh.
Một lần có lẽ là ngoài ý muốn, hai lần có thể là kỳ tích, ba lần thì khiến người phải chú trọng, đến lần thứ bốn, năm, sáu thì đó là thực lực thật sự.
Có lẽ Sở Mộ bây giờ còn không bằng Tư Không Chiến nhưng trong cảm nhận của tất cả Kiếm Giả Cổ Kiếm Minh thì hắn mới là người mạnh nhất. Tổng hợp tất cả điều kiện, Sở Mộ trong thời gian ngắn đi tới bước đường ngang ngửa Tư Không Chiến thế này, nếu cho hắn có đủ thời gian thì bọn họ tin tưởng hắn nhất định sẽ vượt qua Tư Không Chiến.
Tóm lại Cổ Kiếm Minh hoàn toàn dán nhãn Sở Mộ, miễn hắn ra lệnh một tiếng là tất cả Kiếm Giả Cổ Kiếm Minh sẽ răm rắp nghe lệnh, uy vọng còn hơn minh chủ Tô Hạo Sa.
Dù sao vì Sở Mộ đảm nhiệm thái thượng trưởng lão, có danh tiếng của hắn mới thuận lợi sáng tạo ra Cổ Kiếm Minh.
May mắn Sở Mộ không ham quyền lực, hắn không thích làm người quản lý. Tô Hạo Sa biết rõ điều này nên mới yên tâm mời hắn làm thái thượng trưởng lão.
Bây giờ là ngày Sở Mộ và Tư Không Chiến quyết chiến. Kiếm Giả Cổ Kiếm Minh đều đến, khoảng sáu ngàn người, xem như thế lực lớn nhất trong đệ tử chính thức.
Mười ba bóng người từ xa chạy nhanh đến, lăng không nhảy lên, thi triển thân pháp vọt qua đầu nhiều Kiếm Giả, lần lượt đáp xuống đấu kiếm đài, là mười ba chiến tướng dưới trướng Tư Không Chiến.
Mười ba chiến tướng phát ra khí thế sắc bén tràn ngập bốn phía, các cặp mắt bắn ra tia sáng, chiến ý quấn quanh người như bảo kiếm sắp ra khỏi vỏ.
Nhưng Tư Không Chiến không xuất hiện.
Chiến tướng thứ sáu quát, thanh âm như sấm khuếch tán:
- Sở Mộ, sao ngươi còn chưa xuất hiện, chẳng lẽ sợ sao?
- Vớ vẩn, thái thượng trưởng lão sao có thể sợ mấy người các ngươi?
- Đúng rồi, bằng vào vài người các ngươi sao đánh lại thái thượng trưởng lão được!
Chiến tướng thứ sáu vừa nói đã chọc giận Kiếm Giả Cổ Kiếm Minh, ai nấy trừng mười ba chiến tướng, hùng hổ rống to. Dù thực lực cá nhân của họ không bằng mười ba chiến tướng nhưng mấy ngàn Kiếm Giả bốc cháy lửa giận cũng không dễ chịu, mười ba chiến tướng biến sắc mặt.
Có tiếng xé gió nhẹ vang lên, một bóng áo trắng lướt qua đầu Kiếm Giả nhẹ nhàng như lông chim đáp xuống đấu kiếm đài.
Sở Mộ nhìn lướt qua Phí Khang, hỏi:
- Tư Không Chiến đâu?
Chiến tướng thứ sáu cười gằn:
- Tư Không Chiến đại nhân không phải ngươi muốn gặp là gặp.
Phí Khang nói:
- Đánh bại mười ba người chúng ta liên hợp rồi tính.
Dứt lời bóng người chuyển động, tiếng xé gió liên tục vang lên, nháy mắt mười ba chiến tướng tách ra đứng ở các vị trí bao vây Sở Mộ vào giữa.
Sở Mộ nhìn vị trí mười ba chiến tướng đứng có cảm giác huyền diệu, hắn nhíu mày nói:
- Kiếm trận.
Trong mười ba chiến tướng, kiếm ý và áo nghĩa của Phí Khang đến nhị chuyển, chiến tướng khác cơ bản đến nhất chuyển, chỉ khác về độ sâu cạn.
Mười ba chiến tướng liên hợp thì Kiếm Giả kiếm ý, áo nghĩa tam chuyển bình thường chưa chắc đánh lại, huống chi còn bày thành kiếm trận.
Hơn nữa Sở Mộ không biết mười ba chiến tướng bày kiếm trận gì, hắn nhận ra đó là kiếm trận vì mấy lần xông khôi lỗi kiếm trận khiến hắn hiểu sâu hơn về kiếm trận.
Tóm lại hễ là kiếm trận thì không thể coi thường.
Huống chi là kiếm trận mười ba chiến tướng bày ra, Sở Mộ hết sức chú trọng.
Phí Khang qúat:
- Kiếm trận này tên là Giao Long kiếm trận, ngươi muốn phá trận thì phải đánh bại tất cả chúng ta mới tính là thắng!
- Giao Long kiếm trận!
- Không ngờ mười ba chiến tướng bày kiếm trận!
Đa số Kiếm Giả không nghiên cứu kiếm trận nhìn không nhìn ra đó là kiếm trận, nghe Phí Khang nói mới hết hồn.
Bọn họ cho rằng mười ba chiến tướng đều rất mạnh, hợp tác với nhau càng đáng sợ, bây giờ còn bày kiếm trận thì uy lực càng tăng theo cấp số nhân, tình hình của Sở Mộ không được tốt.
Giao Long kiếm trận chưa khởi động đã phát ra áp lực ập đến.
Sở Mộ trầm ngâm nói:
- Giao Long kiếm trận...
Mỗi kiếm trận đều có tên, cái tên không phải tùy tiện đặt. Kiếm Giả nghiên cứu kiếm trận thường từ cái tên sẽ phỏng đoán liên tưởng được điều gì.
Sở Mộ xông khôi lỗi kiếm trận mấy lần, có chút tâm đắc về kiếm trận cơ bản, hắn ngẫm nghĩ đã hơi hiểu về Giao Long kiếm trận, nhưng có đúng như đã đoán hay không thì còn cần hắn tự thể nghiệm.
Phí Khang nhắc nhở cũng là ra lệnh cho chiến tướng khác:
- Sở Mộ, kiếm trận sắp khởi động.
Mười ba chiến tướng lần lượt rút kiếm, khí thế cực kỳ sắc bén phát ra từ thanh kiếm, kiếm áp giáng lâm trùng kích Sở Mộ, không ngừng cắt như muốn chém đứt khúc hắn.
Phí Khang quát to:
- Giao Long Xuất Hải!
Kiếm trận thay đổi, mười ba chiến tướng như hợp nhất thành một con giao long. Phí Khang là đầu rồng, chiến tướng thứ mười ba là đuôi rồng tựa như giao long ra khỏi biển, Phí Khang đâm kiếm vào Sở Mộ.
Đường kiếm này hợp nhất sắc bén của chiến tướng số một, hai, ba, bốn lại, uy lực tăng mạnh gấp mấy lần đâm hướng Sở Mộ.
Trong khoảnh khắc Sở Mộ bị khí thế cường đại sắc bén tỏa định, hắn như thấy một cái đầu giao long thò ra khỏi mặt nước hung hăng táp mình, uy lực tuyệt luân.
Sở Mộ thi triển Phi Hồng Huyễn Không Bộ, cả người mơ hồ nháy mắt né thoát kiếm của Phí Khang.
Phí Khang quát to:
- Giao Long Phiên Thân!
Giao Long kiếm trận thay đổi từ bao vây thành hình cung, cố gắng giảm nhỏ không gian né tránh của Sở Mộ. Chiến tướng thứ năm, sáu, bảy, tám, chín, mười lần lượt ra kiếm, tường nhát kiếm mang theo lực lượng đáng sợ từ dưới lên trên đâm Sở Mộ, trông như con giao long xoay người.
Mỗi đường kiếm có thứ tự trước sau, nắm bắt thời cơ hết sức chính xác, tựa như máy xay thịt vây khốn Sở Mộ vào giữa muốn nghiền nát hắn ra.
Dưới đấu kiếm đài, đám Kiếm Giả kinh kêu.
Trong khoảnh khắc quá mạo hiểm, bọn họ cảm thấy Sở Mộ không có không gian né tránh vì xung quanh đều bị kiếm của đám chiến tướng phong tỏa hết, như bị con giao long cuốn lấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.