Kiêm Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 3: Lâm Hi Khóc Òa





Lâm Trí Bạch dựa vào trí nhớ của kiếp trước nhớ lại thì quả thật là có một ca khúc như vậy, đương nhiên nhớ không rõ cụ thể giai điệu, chỉ nhớ rõ ca từ trong có một câu là cái gì mà " Một ly kính ánh dương sớm mai, một chén kính ánh trăng sáng tỏ ".

Lâm Trí Bạch sau khi nhìn thấy ca khúc này xuất hiện trong nhà kho.

Hắn cảm giác đầu bỗng nhiên có loại cảm giác tê tê dại dại.

Bất chợt nhớ lại toàn bộ lời của ca khúc cùng các thông tin liên quan.

Tỷ như ca khúc này được sáng tác bởi người nào, tỷ như bài hát này năm đó trong đợt tuyển chọn tài năng trong gameshow rất được yêu thích, hát xong làm cho rất nhiều người khóc, cũng từ sau khi trình diễn xong, đã phong sát rất nhiều người, toàn bộ người dân mở đi mở lại bài này, tỷ như đi đâu cũng nghe tới ca từ cùng giai điệu…
Là trùng hợp sao?
Hắn cũng từng làm bạn với đau đớn trong suốt mấy năm nay, từng mượn nhờ đêm khuya thanh vắng để uống rượu, đem cô độc một mình một ngày ba bữa.

Mà hệ thống cho mình ca khúc thứ nhất, ngụ ý lại vẫn cứ là tiêu sầu giải lo, theo một ý nghĩa nào đó có chút phù hợp với quá khứ và hiện tại của Lâm Trí Bạch.

"Có tiếp nhận nhiệm vụ?"
"Tiếp nhận.
"
Từ đâu đó trong lòng bỗng nhiên đơm hoa kết trái, tất cả mọi thứ như quay về quỹ đạo vốn có, bắt đầu cuộc đời mới.

Lâm Trí Bạch nhẹ nhàng mở mắt, trong mắt lóe ra ngàn vạn tinh thần sảng khoái.

Không cô phụ mỗi một phần chân tình, không bạc đãi mỗi một phần nhiệt tình, không lấy lòng bất kỳ ai lạnh lùng, cũng không chờ mong bất kỳ tương lai nào, chỉ là dùng khả năng kiên trì đến cùng, cho đến hôm nay thân thể mệt mỏi kéo lấy tinh thần cùng ý chí đồng quy vu tận, coi như lá non mềm mại bắt đầu lại tất cả ——
Quá khứ đó đã kéo dài mấy năm.

Lâm Trí Bạch chính là ôm giác ngộ như vậy mà sống.

Mà lúc này bây giờ Lâm Trí Bạch lại tràn đầy sức sống, giống như là đi ra khỏi màn sương mù dày đặc, tắm rửa bằng ánh nắng tự do, giống như là giang hai cánh tay liền có thể đem tương lai ôm trọn vào lòng.

Năm giờ rưỡi chiều, Lâm Trí Bạch nghe được ngoài phòng ngủ có người gõ cửa, theo đó là một giọng nói dễ nghe.

"Tiểu Hắc kéo cửa xuống!"
Đứng ở cửa là một vị mặc đồ màu trắng từ đầu tới chân bó sát người, nhìn kỹ lại thì thấy người này mặc một chiếc áo cổ cao ngắn tay, phối hợp cùng với đó là chiếc váy cùng màu, dài tới nửa cái eo, tóc dài ở hai bên vai lọn tóc xoăn nhẹ, dáng người trước sau hình đồng hồ cát, có lòi có lõm rất giống ngự tỷ trong truyền thuyết ——
Đó là tỷ tỷ của Lâm Trí Bạch.

Tỷ tỷ Lâm Hi từ nhỏ đã thích gọi Lâm Trí Bạch là "Tiểu Hắc".

Về sau ca ca của Lâm Trí Bạch, thậm chí là cha mẹ cũng bắt đầu gọi theo như vậy.

Mặc dù Lâm Trí Bạch làn da trắng ngần, một chút cũng không đen.

Nghe ra là giọng nói của tỷ tỷ, Lâm Trí Bạch đứng dậy mở cửa.

"A! !"
Mở cửa trong nháy mắt.

Lâm Hi mảnh khảnh tay nhẹ nhàng che miệng, móng tay bên trên thuốc sơn như thủy tinh chiếu lấp lánh, thái độ lại có chút ngạc nhiên chằm chằm Lâm Trí Bạch.

"Soái ca ngươi là ai vậy?"
"Có vào hay không?"
Lâm Trí Bạch làm bộ muốn đóng cửa.

Lâm Hi một tay chặn cửa lại, trong lòng dâng lên nỗi hận trời cao xanh có thấu đến ta hay không mà đi tới, ánh mắt lại không rời khỏi mặt của Lâm Trí Bạch.

"Mắt kính của ngươi đâu?"
Lâm Trí Bạch lúc này mới nhớ đến việc bản thân đã tháo mắt kính ra lúc nãy, dù sao thị lực đã được hệ thống khôi phục.

"Không cần.
" Lâm Trí Bạch nói.

"Không mang mắt kính thì ngươi làm sao có thể biết được tỷ tỷ khuynh quốc khuynh thành, chim sa cá lặn, nguyệt nhường hoa thẹn hả?"
Lâm Hi mặt cười như hoa, ánh mắt vẫn như cũ chằm chằm Lâm Trí Bạch, đúng là càng xem càng cảm thấy kinh dị.

Kỳ quái.

Trước kia làm sao cũng không hề cảm thấy đệ đệ của mình lúc đeo mắt kính, nhan sắc lại đẹp đến kinh người như vậy?
Đương nhiên.

Nhan sắc của Lâm Trí Bạch vốn đã được xếp hạng cực phẩm ——
Dù là luôn luôn tự luyến nhưng Lâm Hi cũng không thể không thừa nhận, đệ đệ Lâm Trí Bạch là người kế thừa toàn bộ sắc đẹp của gia đình, trên người hắn tập hợp đủ tất cả ưu điểm của cha mẹ.

Nhưng đó là trước kia.

Ba năm trước đây bị thương nặng đã lưu lại di chứng khiến Lâm Trí Bạch không thể không dựa vào thuốc để chống chọi, thị lực cũng theo đó mà xảy ra vấn đề.

Ba năm này quả thật vô cùng gian khổ.

Lâm Hi trơ mắt nhìn xem Lâm Trí Bạch thân thể càng ngày càng gầy, mắt kính đeo trên sống mũi cũng càng ngày càng dày.

Tính tình trở nên dần dần cổ quái không nói, cả người suốt ngày đều toát ra vẻ càng ngày càng u buồn, còn có loại cảm giác ốm yếu âm trầm, nếu so với người làm trong nhà thì thần sắc của Lâm Trí Bạch khi đó còn thua đến mấy phần.

Nhưng hôm nay mọi chuyện đã thay đổi.

Lâm Trí Bạch lấy xuống mắt kính hắn đã đeo ba năm, trừ làn da vẫn tái nhợt như cũ, dáng người vẫn như cũ bên ngoài gầy gò, trên thân thể rõ ráng là có biến chuyển tốt những không biết diễn tả như thế nào, thậm chí còn để Lâm Hi nhìn thấy dáng vẻ bị thương yếu ớt trước kia của hắn.

"Tỷ.

"
Lâm Trí Bạch bỗng nhiên mở miệng nói: "Ta ổn.
"
Hệ thống vốn thiết lập để chuyện này không thể tiết lộ với người trong nhà, nhưng đối với việc mình đã khôi phục khỏe mạnh, Lâm Trí Bạch không có ý định che giấu.

Lời nói Lâm Trí Bạch vừa thốt ra khỏi miệng
Lâm Hi mặt đang còn vui vẻ đột nhiên cứng đờ.

Sau một phút.

Lâm Hi hai má ửng hồng, trên mặt giống như bao phủ lên một tầng hơi nước.

"Ngươi! "
Nàng bất giác chấn động, thanh âm phát ra run run: "Ngươi nói lại lần nữa! "
"Ta đã khỏe rồi.
" Lâm Trí Bạch nói.

Lời nói vừa dứt, Lâm Hi đã oa một tiếng liền khóc lớn lên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.