Khuynh Thế Triệu Hồi Sư

Chương 14: Tâm ma




“ Ngươi, ngươi là ai, tại sao ngươi lại giống ta như vậy?” – Tiêu Phong hỏi một hình người đối diện nhìn giống mình y đúc, gương mặt đầy khó hiểu.
- “ Hô hô hô, ngươi lại hỏi ta là ai? ta không phải là ngươi sao, ta là tâm ma của ngươi, haaaa…” – Tâm Ma Tiêu Phong vừa cười vừa nói
- “ Tâm ma, tại sao ngươi lại xuất hiện nơi này?”- Tiêu Phong nói
- “ Ha ha ha, ngươi nghĩ ta vì sao lại tới, ta tới dĩ nhiên là vì ngươi rồi, ta sẽ thực hiện ước mơ của ngươi, ta sẽ giết hết những kẻ đạ sỉ nhục ngươi, những kẻ xem thường ngươi, ta sẽ làm ngươi trở thành vô địch thiên hạ, trên vạn người, ha ha ha…” Tâm Ma nói
- “ Không cần, ta không cần ngươi làm giúp, ngươi lại làm như vậy là có dụng ý gì, nói mau, nếu không thì đừng trách ta” – Tiêu Phong nói
- “ Ha ha ha, ta muốn ngươi hãy mãi mãi ngủ yên, giao thân thể này lại cho ta, từ nay ta sẽ trở thành Tiêu Phong, một Tiêu Phong mà không ai dám xem thường”- Tâm ma nói
- “ Cái gì, ngươi, ngươi thế mà dám đánh dã tâm lên than thể ta, được, vậy thì đừng trách ta ra tay không khách khí” – Tiêu Phong nói
Nói xong Tiêu Phong hướng Tâm Ma mà công kích, nhưng càng công kích thì lại càng không trúng, Tiêu Phong càng ngày càng mệt, hơi thở càng ngày càng suy yếu, Thiên Lực trong cơ thể dường như đã khô kiệt thế nhưng Tâm ma vẫn cười hắc hắc như không có chuyện gì.
“ Không ổn, như vậy là không ổn, ta phải làm sao đây?”- Tiêu Phong nhắm mắt vừa suy nghĩ, vừa lẩm bẩm.
- “ Ha ha ha, ngươi hãy chịu thua đi, ngươi không giết được ta đâu, vì ta chính là ngươi a, ha ha ha” – Tâm Ma nói
Đột nhiên, Tiêu Phong mở mắt, trên mặt nở một nụ cười bình thản, trên đôi mắt là một tia cương nghị, cùng kiên cường vô cùng, thấy vậy Tâm Ma cũng cứng đờ nụ cười trên môi, hắn có dự cảm không tốt cho nụ cười kia a, đúng như suy nghĩ của hắn, Tiêu Phong nắm bàn tay lại, hướng về phía Tâm Ma, tuy trên nắm đấm kia không hề có thiên lực nhưng Tâm Ma lại vô cùng khiếp sợ, chạy ra xa, vừa chạy vừa nói
- “ Được rồi, được rồi, ta thua, ta thua, nguoi tha cho ta a, ta sẽ không dành than thể này với ngươi, ta sẽ tìm một góc rồi yên giấc ở đó, ngươi đừng giết ta a”
- “ Quá muộn rồi, ngươi mà không ra khỏi than thể ta thì ta không thể tu luyện được, vì vậy cảm phiền ngươi “CÚT” đi cho ta” – Tiêu Phong nói
Sau câu nói thì “ Ầm” một tiếng tâm mà chỉ kịp thét lên một tiếng “ Á” rồi biến mất, bỗng dưng xung quanh Tiêu Phong có một luồng ánh sang dần lan tỏa, dần dần ánh sáng đó lan tỏa khắp nơi trong không gian đó, qua việc trên Tiêu Phong rút ra một kinh nghiệm là “ Ma do Tâm sinh” nên coi như mình đã tự trút bỏ được nỗi khúc mắc chịu đựng trong 15 năm nay a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.