Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 392: Sắc phong thái tử




Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn
Sau ba tháng, nhị hoàng tử bị xử trảm, phàm ai là vây cánh của hắn cũng đều bị xử trảm hoặc lưu vong.
Bàng Lạc Tuyết nhìn danh sách tên từng người thì khóe miệng nhếch lên.
"Lần này tuy thời gian chờ đợi hơi dài nhưng hoàng đế Bắc Yến đúng là xử sự rất sạch sẽ. Ta nghe nói người ở phủ nhị hoàng tử đều bị giết chết không còn người nào."
Thích Dao bĩu môi nhìn Tịch Nguyệt, vừa dụ dỗ nữ nhi ngủ vừa bĩu môi xem danh sách.
"Lỡ như tỷ dạy hư Nguyệt nhi nhà chúng ta thì sao?"
Thích Dao nhận danh sách từ trên tay Bàng Lạc Tuyết lại nhẹ nhàng chơi đùa với Tịch Nguyệt.
Bàng Lạc Tuyết nhìn hài tử đang chơi đùa thật vui vẻ cùng Thích Dao thì trong lòng cũng cảm thấy có đôi chút ganh tỵ: "Nha đầu này còn thân với tỷ hơn muội."
Thích Dao cười đắc ý: "Ai bảo muội không chăm lo cho nữ nhi mình? Hiện tại thấy tiểu nha đầu này rất thân thiết với tỷ đúng không?"
Bàng Lạc Tuyết cũng không nói gì.
"Nghe nói hôm nay hoàng đế sẽ tặng lễ vật cho Tiểu Tứ Tử."Bàng Lạc Tuyết nhìn Tiểu Tứ Tử đang ngồi chơi trên chiếc ngựa gỗ được chạm khắc tinh xảo nói. 
"Vừa nãy hoàng đế cũng cử người đến nói rồi, ngày mười lăm là ngày trọng đại, hắn muốn tế thiên."
Bàng Lạc Tuyết  gật gù, hiện tại chỉ còn lại tên tiểu tử này, khẳng định hoàng đế sẽ nhất quyết tiêu diệt những ai muốn cản trở hắn. Còn không hắn cũng sẽ không làm hoàng đế nữa, Bắc Yến chờ diệt vong là vừa.
"Ngươi nói đúng lắm."
Thích Dao chớp mắt một cái: "Muội làm sao mua được thái y ở Bắc Yến?"
Bàng Lạc Tuyết cười cợt: "Chuyện Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, này có khó khăn gì, chỉ là bát nước kia thật sự có vấn đề. Trong lúc nhỏ giọt huyết vào, muội lặng lẽ ném một ít minh phàn (phèn chua) vào, mà thứ đó không có màu sắc, người bình thường sẽ không thể nào phát hiện được.”
"Hiện tại mọi chuyện đã xong rồi, cẩu hoàng đế chỉ còn lại một mình Tiểu Tứ Tử của chúng ta là nhi tử, dù thế nào hắn cũng sẽ dốc hết sức mình vì tiểu tử này." Bàng Lạc Tuyết  điềm tĩnh cười nói.
Chỉ trong chớp mắt, ngày mười lăm cũng đến, Tiểu Tứ Tử được ăn mặc trang phục lộng lẫy nhìn càng thêm đáng yêu.
"Ngày hôm nay muốn đi đâu? Tại sao phải mặc như thế này?" Tiểu Tứ Tử kéo đuôi áo dài đằng đẵng phía sau, tò mò hỏi.
Bàng Lạc Tuyết gật đầu cùng Thích Dao, ý bảo mặc trang phục này trông hắn thật có khí thế.
"Đi thôi, ngày hôm nay đệ sẽ đi gặp phụ hoàng."
Tiểu Tứ Tử cúi đầu "Cữu cữu nói hắn là người xấu."
Bàng Lạc Tuyết sờ sờ đầu của hắn: "Không sao. Dù gì hắn cũng là phụ hoàng của đệ."
"Nhưng cữu cữu không thích thì đệ cũng không thích." Tiểu Tứ tử quệt mồm nói.
"Được rồi, đi thôi." Thích Dao nặn nặn khuôn mặt nhỏ của hắn bất đắc dĩ nói.
"Hoàng thượng đến rồi." Thương Dực nói.
Tiểu Tứ Tử ngước mặt lên nhìn lại không vui bĩu môi.
Thương Dực lại liếc nhìn vẻ mặt chờ mong của tiểu tử này thì gật gù.
Tiểu Tứ Tử kéo vạt áo lên chạy ra ngoài đứng chờ. Đến khi hoàng đế đến nhìn thấy hắn thì ngồi xổm người xuống ôm lấy nhi tử mình.
"Hạo nhi, có nhớ phụ hoàng không?"
Tiểu Tứ tử gật gù nói: "Phụ hoàng."
Bàng Lạc Tuyết mỉm cười: "Ngày hôm nay Thương Dực ngươi cũng đừng đến nữa, hãy để tiểu tử này ở cùng với hoàng đế nghỉ ngơi một ngày đi."
Thương Dực gật gù, tuy rằng không yên lòng nhưng hiện tại mọi chuyện cũng đã ổn. Hắn nghĩ chắc cũng sẽ không xảy ra chuyện gì nữa. 
"Ừm, ta thấy người hoàng đế kia thì trong lòng giận không chỗ phát tiết."
"Dù gì cũng là phụ tử."
"Trông Tử Quyên thật giống như là có thai rồi, ngươi cùng nàng đi dạo đi." Thích Dao cầm hạt dưa chen miệng nói.
"Thật sao?"
"Cũng không chắc."
Thương Dực tươi cười phi như bay rời khỏi nơi đó.
Bàng Lạc Tuyết cùng Thích Dao liếc mắt nhìn nhau, lại cười lắc đầu, trong tay vẫn còn đang ẵm tiểu nha đầu.
"Tuyết Nhi cũng không đi sao?"
"Ừm, ngày hôm nay ta muốn cùng Nguyệt Nhi vui đùa một chút."
Tiểu nha đầu trong lồng ngực Bàng Lạc Tuyết cười khanh khách không ngừng, không biết là nàng nghe có hiểu hay không.
"Đi thôi, nghe nói Bắc Yến có một nơi còn gọi là Kính Hồ rất là đặc biệt, chúng ta cũng đi đến đó xem."
"Được, cũng nói mẫu thân đi cùng."
Bàng Lạc Tuyết  lại quấn lấy tiểu nha đầu đang nằm trong lồng ngực của mình, sợ nàng bị lạnh.
Bỏ qua một bên mấy người kia, Tiểu Tứ Tử rốt cục được toại nguyện được đi tế thiên với phụ hoàng của hắn. 
Hoàng đế ngồi trong kiệu nhìn nhi tử mình, lại không nhịn được lộ ra vẻ mặt nhân từ. Còn nhỏ tuổi liền gặp nhiều chuyện bất trắc như vậy, chuyện ở Thương gia, hắn cũng đang cho người điều tra lại, chuyện năm đó quả thật có chút kỳ lạ.
"Phụ hoàng, ngài đang suy nghĩ gì?"
Tiểu Tứ Tử đưa tay huơ huơ trước mặt hoàng đế, tuy rằng hắn vẫn sợ phụ hoàng nhưng tỷ tỷ Thích Dao cũng nói rồi. Dù hắn phạm sai gì thì phụ hoàng đều sẽ không đánh vào mông hắn, bởi vì hiện tại phụ hoàng chỉ có một nhi tử duy nhất là hắn.
Hoàng đế lấy lại tinh thần "Không có chuyện gì, phụ hoàng chỉ đang suy nghĩ xem Hạo nhi có từng trách phụ hoàng không?"
Tiểu Tứ Tử đàng hoàng gật đầu "Có."
Khóe miệng giật giật thầm nghĩ hài tử cũng thật là....... thành thật.
Hoàng đế lại ôm Tiểu Tứ tử ngồi trên đùi mình, tiện thể vuốt đầu hắn nói: "Ngươi yên tâm, phụ hoàng sẽ bồi thường cho ngươi."
Hoàng đế lại nhìn nhi tử mình lần nữa, có thể hài tử này mới đúng là tính phúc của hắn. 
Lễ tế thiên là lễ rất trọng yếu thế nhưng đối với Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, Tiểu Tứ Tử thì khác, dù gì hắn cũng chỉ là trẻ con, chỉ cảm thấy đây chính là nơi vui chơi mà thôi.
Hoàng đế Bắc Yến kéo tay Tiểu Tứ Tử xuống xe ngựa, vóc dáng của Tiểu Tứ tử nhỏ bé chỉ vừa tới bắp đùi của hắn. Thích Dao vẫn cho Tiểu Tứ Tử ăn khá nhiều nhưng hắn vẫn gầy gò, hoàng đế nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đến đáng yêu của tiểu tử này thì trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều. 
"Đây chính là tứ hoàng tử, xem ra bệ hạ rất thương yêu hắn."
"Đúng đấy, đúng đấy."
Tiểu Tứ Tử nghe người khác nghị luận về mình thì liền cười híp mắt nhìn mọi người nở nụ cười thật tươi khiến những lão thần râu đã bạc trắng cũng choáng váng chóng mặt.
Hoàng đế kéo hắn dẫn tới tế đàn.
Dù Tiểu Tứ Tử nhìn thấy có nhiều người như vậy nhưng trong đôi mắt hắn cũng không có chút nào run sợ, thậm chí còn có chút hưng phấn. Hoàng đế cũng ngạc nhiên nhìn nhi tử vì hắn có sự can đảm như vậy. Hắn nhớ lần đầu tiên dẫn đại hoàng tử đến tế thiên, hài tử kia còn có chút sợ sệt, lúc đó tuổi của hắn cũng không lớn hơn so với Hạo nhi lúc này là mấy. 
"Có sợ hay không?"
Tiểu Tứ Tử lắc đầu một cái nói: "Không sợ."
"Được, không hổ là nhi tử của ta."
Tiểu Tứ Tử cười híp mắt ngửa mặt lên nhìn phụ hoàng hắn. Tuy Thương Dực dẫn hắn thoát thân nhưng chưa từng kể hoàng đế Bắc Yến là kẻ vô lại thế nào. Dĩ nhiên trong lòng mỗi hài tử, phụ thân đều là một người rất vĩ đại, rất thần thánh. Vì lẽ đó, Thương Dực không muốn tôn tử mình có ý nghĩ không tốt như vậy. Dù hắn có căm hận hoàng đế đến tận xương tuỷ nhưng hắn chưa từng kể xấu về hoàng đế Bắc Yến. 
Hoàng đế gật đầu với công công đang đứng bên cạnh, sau đó cũng ôm lấy Tiểu Tứ tử.
Công công gật đầu hô lớn: "Các khanh tiếp chỉ!"
Các đại thần ào ào quỳ trên mặt đất.
Công công liếc mắt nhìn hoàng đế đang ôm nhi tử trong lòng, lại thấy có vẻ như hắn không có ý hạ nhi tử xuống thì không thể làm gì khác hơn là mở thánh chỉ thì thầm: "Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết: Trẫm đăng cơ đã lâu, đến nay đã qua mấy chục xuân thu, cũng cảm thấy trời không phụ lòng người. Chỉ tiếc tuổi tác dần cao, trách nhiệm với đất nước còn dài mà hữu tâm vô lực, cũng cảm thấy lo sợ khôn cùng. Vì vậy, để phòng tránh những bất trắc xảy ra sau này, quốc chi vô chủ, cũng như muốn có người nối nghiệp trẫm, tuấn tài xuất hiện lớp lớp nên trẫm quyết định lập thái tử để có nền tảng vững chắc chăm lo cho đất nước sau này. Lại nói tứ hoàng tử tuấn tú chăm học, là một nhân tài hiếm có. Chuyện  quốc quân, hắn rất cung kính; chuyện phụ mẫu: hắn cũng rất hiếu đạo; về lao động, hắn cũng rất cầu tiến; đối với nô bộc, hắn cũng rất oai nghiêm. Hiện giờ, trẫm sắc phong tứ hoàng tử là thái tử, Thương Dực là giam quốc (người giám sát) chấp chưởng triều chính. Bọn họ sẽ thay trẫm lập lại triều cương. Khâm thử.”
Hết chương 392

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.