Khủng Bố Phát Thanh

Chương 7:




Vụ án phanh thây ở trường đại học Nam Kinh còn được gọi là vụ án Nam Kinh “1.19”, vụ án Điêu Ái Thanh. Xảy ra vào ngày 19 tháng 1 năm 1996, địa điểm là ở tỉnh Giang Tô, thành phố Nam Kinh, người bị hại là Điêu Ái Thanh, sinh viên năm nhất của đại học Nam Kinh.
Sau chín ngày sau không có bất kỳ tin tức nào từ Điêu Ái Thanh, sáng sớm ngày 19 tháng 1, một bác gái lao công trong lúc làm việc đã phát hiện ra những miếng thịt nhỏ của thi thể người bị hại tại đường Hoa Kiều thành phố Nam Kinh. Hung thủ vì muốn hủy đi tất cả dấu vết gây án đã nấu thi thể, rồi chia nhỏ thành 2000 miếng. Sau khi vụ án xảy ra, công an thành phố Nam Kinh đã vận dụng những lực lượng tinh nhuệ nhất, điều tra với quy mô lớn, những đến nay vẫn không tìm được hung thủ.
Năm 2016 chính là thời hạn kết thúc truy tố của vụ án phanh thây ở đại học Nam Kinh.
- Nếu như thật sự là bắt chước vụ án phanh thây ở đại học Nam Kinh, phải chăng điều đó có nghĩa, chúng ta cũng tìm được 2000 miếng thịt người trong trường học?
Sở Triệu làm ra vẻ buồn nôn.
- Trước kia, bởi vì tôi có chút tò mò nên đã nhìn qua một số tư liệu, so với trên mạng, còn buồn nôn hơn nhiều, một giỏ thịt nát đặt ở đó, đơn giản chính là hủy đi tam quan (Tam quan: thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.)
Tô Bạch vỗ bả vai Sở Triệu:
- Cậu đó, ngoài mồm luôn nói không muốn làm cảnh sát, thế mà con xem loại tư liệu nội bộ này, chậc, chậc, thật đúng là khẩu thị tâm phi (suy nghĩ và lời nói không ăn khớp nhau.)
- Đó là sở thích của tôi, không được sao?
Sở Triệu lắc đầu xem thường, lúc này di động của anh ta lại vang lên.
Lần này anh rể của Sở Triệu không tiếp tục quát mắng anh ta nữa, mà chính là nhỏ giọng hỏi.
- Tiểu tử, có phải cậu có phát hiện gì không? Nếu không phải vậy, cậu đâu có cái gan chó đó, dám cúp máy của tôi!
- Ha ha, anh rể, em tìm được một thứ.
- Thì vụn à? Chỗ này đã có hơn 300 miếng rồi, khắp nơi đều là thịt vụn, chỉ cần dịch bàn, dịch ghế, lật bụi cỏ, mở nắp bồn cầu, đều là thịt vụn.
- Thứ em tìm được không phải là thịt vụn.
Đội trưởng Tôn nghe đến đó, rõ ràng hô hấp của anh ta hơi dừng lại một chút:
- Đó là gì?
- Đầu người.
Sở Triệu lấy ra một điếu thuốc lá, ngậm ở trong miệng, nhưng lúc anh ta tìm bật lửa, anh ta lại nhớ ra lúc trước anh ta đã ném bật lửa đi rồi, Sở Triệu nhìn thoáng qua Tô Bạch, nhìn thấy dáng vẻ giống như rất thống khổ, ngồi xổm trên mặt đất của Tô Bạch, anh ta ngạc nhiên hỏi:
- Cậu sao thế, không thoải mái sao?
- Tiểu tử, cậu mau mang đầu người vào trong phòng học, nhanh lên!
- À, được!
Sở Triệu cúp máy, ôm đầu người đến trước mặt Tô Bạch.
- Sao thế, không thoải mái?
Sắc mặt Tô Bạch trắng bệch, thân thể co rút, cả người hắn bỗng nhiên có một loại cảm giác ngạt thở, ngay sau đó, bên tai hắn dường như lại vang lên giọng nói của người dẫn chương trình Phát Thanh Khủng Bố.
“Chào mừng quý thính giả nghe đài, chuyện xưa của chương trình phát thanh đang trong quá trình thu âm, mong quý vị thính giả chờ đợi một chút, hẹn gặp lại quý vị thính giả trong số tiếp theo, không gặp không về”
Sau khi giọng nói này biến mất, Tô Bạch mới cảm thấy áp lực và thống khổ trên người hắn cũng biến mất theo.
Lúc này, trong tai hắn mới vang lên tiếng gọi ầm ĩ của Sở Triệu.
Ý thức của Tô Bạch có chút hốt hoảng, hắn vội vàng xua tay, lảo đảo đứng lên:
- Tôi không sao, không có việc gì, cậu mang đầu người đi đi, như vậy có thể sớm xác nhận được thân phận.
Sở Triệu khẽ gật đầu:
- Cậu thì sao? Có đi cùng tôi không?
- Tôi muốn về ký túc xá nghỉ ngơi, tôi cũng không phải là người của hội sinh viên.
- Con mẹ nó, sao cậu lại không có nghĩa khí như vậy chứ, không phải cậu rất thích gϊếŧ người à?
Tô Bạch ho khan một tiếng, sau đó xoay người, ôm chầm lấy bả vai Sở Triệu:
- Tôi thích gϊếŧ người, cậu nói không sai, nhưng chưa biếи ŧɦái đến mức thích luộc chín người ta, sau đó cầm dao cắt thành ngàn mảnh, cậu hiểu không?
- Cho nên…
- Cho nên, tôi đi về phòng ngủ, cậu tiếp tục tìm thịt vụn, nếu như cậu muốn, tôi có thể mang cho cậu chút muối ăn và cây thì là.
- Cậu…
Sở Triệu tức giận không nói nên lời.
Sau khi Tô Bạch nói xong câu đó liền không chút nghĩa khí, đi qua sân thể dục, đi về phía trước, đi đến ký túc xá của mình.
Ở trên sân thể dục cũng có không ít người đang tiến hành tìm kiếm, thỉnh thoảng có người phát hiện ra, ngay ở dưới giỏ bóng rổ, lại có thể có được miếng thịt người.
Đối với Tô Bạch mà nói, gϊếŧ người cũng không có gì đáng sợ, hắn đã gϊếŧ bảy người, đối với chuyện gϊếŧ người, hắn đã có chút chết lặng, nhưng chỗ đáng sợ chính là, gϊếŧ chết một người, lại đem thân thể và nội tạng của cô ta đi luộc chín, sau đó cắt thành từng miếng nhỏ, sau đó lại rải ở khắp nơi như thế. Điều này cần phải có trái tim lãnh khốc như thế nào mới có thể làm được?
Tô Bạch thả ống tay áo xuống, bước nhanh về phía ký túc xá, hôm nay lần đầu tiên muộn như vậy rồi mà dì quản lý ký túc xá còn chưa ngủ, bởi vì lúc trước có rất nhiều lãnh đạo nhà trường và cảnh sát đã tới, có không ít sinh viên trong hội sinh viên bị gọi ra ngoài tìm kiếm, xảy ra chuyện lớn như thế, dì quản lý ký túc xá còn muốn lười biếng, ngủ sớm như lúc trước là chuyện không thể nào.
Thấy Tô Bạch đi về, dì quản lý ký túc xá vội vàng hỏi
- Bạn học, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi nghe nói chết rất nhiều người?
Tô Bạch nhíu mày, nhưng hắn vẫn trả lời:
- Chỉ chết một người.
- Vậy sao cần nhiều người đi tìm như thế? Là vì chết trong trường, cho nên muốn đi tìm thi thể sao?
Một khi dì quản lý ký túc xá bát quái, đúng là có chút khí thế không sợ trời không sợ đất.
- Là một người chết, nhưng lại bị chia thành nhiều mảnh, bây giờ còn đang tìm kiếm, có lẽ trong ký túc xá cũng có.
- Làm sao có thể, trong ký túc xá của chúng ta làm sao có thể có, mỗi ngày tôi đều quản lý cẩn thận.
Tô Bạch cũng lười nói ra chuyện mỗi lần buổi tối hắn trở về đều có thể đi thẳng vào mà không cần đăng ký. Hắn trực tiếp thoát khỏi sự truy hỏi của bà ta, đi vào bên trong ký túc xá, sau khi lên tầng 3, Tô Bạch đi vào nhà vệ sinh trước, rửa mặt, rửa tay, cái tay này của hắn đã cầm qua thịt vụn và đầu người, quả thật cần rửa một chút, cũng may Tô Bạch cũng không có bệnh thích sạch sẽ.
Trong lúc rửa tay, Tô Bạch nhìn thấy trên bồn rửa mặt có một chai sữa tắm của ai để đó, hắn đổ một ít ra lòng bàn tay để rửa. Sinh viên thường xuyên dùng nhà vệ sinh chung để tắm, cho nên nơi này có sữa tắm hay dầu gội để lại cũng không có gì là kỳ lạ, chỉ có thể trách điều kiện của ký túc xá quá kém, chưa nói đến chuyện nơi này không có phòng vệ sinh riêng, nhà tắm chung lại ở một khu khác, sinh viên muốn đi tắm, phải đi một đoạn đường khá xa, vòng qua một sân thể dục và một khu giảng đường nữa. Mùa hè tắm xong lại đi về, có lẽ trên người đã lại chảy mồ hôi, tắm cũng như không.
Sau khi rửa tay xong, Tô Bạch quay về phòng của mình, trong phòng có bốn chiếc giường, nhưng bình thường cũng chỉ có hai người ở, một người thì đã đi ra ngoài thực tập, một người khác thì ở bên ngoài, sống chung với bạn gái.
Giường số 1 là một nam sinh rất trắng, anh ta là người bản địa, sinh viên ngành toán học, tên là Lưu Hòa.
- Bên ngoài xảy ra chuyện gì à?
- Ừ, có người chết.
Tô Bạch cũng không muốn ở chỗ này tiếp tục trò chuyện, hắn đổi giày, dự định đi đến giường của mình, chỉ có khi kéo rèm lại, Tô Bạch mới cảm thấy chính mình có không gian riêng, khiến cho hắn có một loại cảm giác an toàn.
Lưu Hòa, người cũng như tên, đối với người nào cũng khách khí, ôn hòa, thấy Tô Bạch không muốn nói nhiều, anh ta cũng không hỏi, tiếp tục nằm ở trên giường, bật đèn bàn, đọc sách.
Trước khi Tô Bạch lên giường, hắn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, trong đầu hắn lại xuất hiện hình ảnh về cái đầu người kia.
Hắn leo xuống khỏi thang giường, đi đến chiếc giường của người đã đi ra ngoài sống chung với bạn gái.
- Này, cậu nói xem, có phải hai ngày nay Trần Sở không có trở về?
Lưu Hòa nghiêm túc suy nghĩ một chút, lập tức khẽ gật đầu:
- Tính cả tối nay, hình như là ba ngày rồi…
- Lúc đi học, tôi cũng không có gặp cậu ta.
Tô Bạch lại nói một câu, ngay sau đó hắn bắt đầu lật giường của Trần Sở lên.
- Cậu làm gì…
Lưu Hòa hơi kinh ngạc nói.
- Cậu có nhớ Trần Sở có một khung ảnh, ở trong đó để ảnh cậu ta và bạn gái không, tôi nhớ lúc cậu ta mang về ký túc xá, còn khoe khoang một lúc.
Tô Bạch hỏi.
- Có, tôi có nhớ, nhưng tôi cũng không biết cậu ta để đâu.
Tô Bạch khẽ gật đầu, hắn tiếp tục tìm, giường chiếu đều bị hắn lật lên, bên dưới có tiền lẻ, bật lửa, có tạp chí thậm chí còn có cả qυầи ɭóŧ và bít tất, nhưng không có khung ảnh nào.
Tô Bạch lại qua chỗ bàn đọc sách của Trần Sở tìm, ngăn kéo của bàn đọc sách được khóa lại, Tô Bạch trực tiếp dùng chân đạp vào để phá khóa, khiến cho Lưu Hòa có chút sửng sốt, cũng không biết Tô Bạch lên cơn thần kinh gì.
Tô Bạch mở ngăn kéo ra, lấy ra vài cuốn sách và mấy hộp bαo ƈαo sυ, sau đó Tô Bạch tìm được một khung ảnh.
“Phù phù…”
Hắn thổi lớp bụi phủ trên đó, lại dùng tay lau đi, cuối cùng hai người ở trong khung hình trở nên rõ hơn.
Nhìn thấy gương mặt của cô gái này, trong đầu Tô Bạch lại nhớ đến mặt của người kia, nhất là vị trí nốt ruồi đen ở dưới cằm, hoàn toàn trùng khớp.
Tô Bạch lập tức cầm di động lên, gọi cho Sở Triệu.
- Alo, tôi không cần muối và thì là, nếu như cậu còn có chút lương tâm thì mang cho tôi một cốc sữa.
- Qua cái em gái cậu, các người đã tra ra được thân phận của thi thể cô gái kia chưa?
- Đang kiểm tra hồ sơ, sắp rồi.
- Không cần tìm nữa, tôi biết là ai, nhưng có lẽ khả năng người chết, không phải chỉ có một người.
Tô Bạch nói xong câu đó liền nhìn về phía chiếc giường trống không, bạn học của mình có tính tình gì, Tô Bạch là người hiểu rõ, loại người này dám gϊếŧ bạn gái của anh ta, sau đó nấu chín, phanh thây lại vứt xác?
Căn bản là không có khả năng!
Căn cứ vào chuyện mấy ngày nay anh ta đã không đi học.
Thật ra kết quả đã được miêu tả rất sinh động rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.