Khủng Bố Phát Thanh

Chương 41:




Tô Bạch dùng hết sức mình để đánh, nơi này không phải nơi luận võ, cũng không phải nơi giao lưu gì, mà chính là vừa ra tay liền không chết không thôi.
Nhưng mà phản ứng của đối phương hoàn toàn vượt ra khỏi dự đoán của Tô Bạch, Tô Bạch nhìn thấy lỗ tai của đối phương đột nhiên giật giật, sau đó anh ta bỗng nhiên nghiêng người, dịch người sang một bên, chân quét ra phía sau lưng.
Thế tới như gió!
Chân anh ta đạp trúng bụng Tô Bạch, Tô Bạch nhất thời cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình giống như là rời khỏi vị trí ban đầu, nhưng hắn cũng không có bị đạp bay. Tay hắn đang giữ chặt lấy bắp đùi đối phương, giữ chặt một chân này của anh ta, một tay khác vẫn theo ý định ban đầu đánh vào người đối phương, chỉ là đối phương đã có đề phòng, nên cú đánh này của hắn không có đánh trúng vị trí cổ của đối phương, mà chính là đánh vào bả vai của đối phương.
“Bịch!”
“Bịch!”
Một giây sau, hai người đều ngã trên mặt đất.
Vương Hoành Thắng hít sâu một hơi, một tay xoa bả vai mình, một tay chống lên mặt đất đứng dậy, vẻ mặt anh ta lạnh lẽo.
Khóe miệng Tô Bạch tràn ra máu tươi, nhưng hắn cũng chậm rãi đứng lên, hơi thở của hắn có chút nặng nề, nhưng cả người không có bị Vương Hoành Thắng đánh cho tàn phế.
Nếu như người bình thường chịu cú đá mạnh như thế, có lẽ phải nằm trên giường tĩnh dưỡng một thời gian, nhưng Tô Bạch không giống nhau, thể chất của hắn ở giữa phạm trù con người và vampire, chức năng và hoạt động của một số bộ phận trên cơ thể hắn cũng có chút kỳ quái, đã thiên về hướng không phải con người, cho nên bị đạp một nhát như vậy, mức độ thương tổn của hắn cũng nhẹ hơn bình thường.
- Ha ha, tôi không ngờ ở chỗ này còn có một thính giả đang ẩn mình.
Vương Hoành Thắng nới lỏng cổ áo, bày ra tư thế tiêu chuẩn của người luyện võ, từ trong giọng nói của anh ta, có thể thấy được, anh ta đã coi Tô Bạch giống như một thính giả, hơn nữa, có một điều rất rõ ràng, anh ta có một loại ác ý với thính giả.
Tô Bạch không phải là người tập võ, nhưng hắn có thể nhận ra được một số ít môn võ, mấy năm nay “Vịnh Xuân Quyền” xuất hiện nhiều trong tác phẩm văn học, mấy quyền anh ta vừa dùng cũng xuất hiện nhiều trên tivi và poster.
Tô Bạch lau đi khóe máu trên miệng, nhìn Vương Hoành Thắng, cười nói.
- Tôi là người thực tập.
- Trò đùa này không có gì hay để cười.
Một người thực tập không thể đổi lấy vật phẩm, căn bản không thể đạt được điểm cốt truyện, có thể biến thành một người có thể chất phi nhân loại sao?
Chỉ có trải qua ba nhiệm vụ, tích lũy được điểm cốt truyện, có thể đạt được quyền lợi của thính giả, mới có thể cải tạo và cường hóa thân thể của mình.
Trước đó, Vương Hoành Thắng hiểu rất rõ lực đạo của một cước kia của mình, người bình thường bị trúng một cước đó, tuyệt đối không thể lập tức đứng lên như không có chuyện gì xảy ra như thế.
Vương Hoành Thắng không nói nhảm nữa, anh ta trực tiếp xông lên, động tác tàn nhẫn. Trước kia Tô Bạch có học qua một số kỹ năng cận chiến, nhưng hắn không thể so sánh với Vương Hoành Thắng. Nhưng may mắn hiện tại độ nhạy bén và tốc độ phản ứng của Tô Bạch vượt xa người bình thường, hắn chủ động lui về, Vương Hoành Thắng không bắt được tử huyệt của hắn, nhưng Tô Bạch cũng bị đánh không ít, tuy hiện tại Tô Bạch không phải người da dày thịt béo, nhưng năng lực chịu đựng thương tổn của hắn cao hơn người bình thường rất nhiều, tạm thời có thể gánh chịu được.
Thật ra hai bên đều trang bị súng, nhưng cả hai đều ăn ý không dùng súng.
- Các người là ai?
Lúc này, ở trên ban công lầu hai có một người phụ nữ đi ra, trong tay cô ta cầm một cái chậu nhựa, ở đó còn có quần áo vừa được lấy ra từ máy giặt, đây là dự định đi phơi quần áo.
Trong nháy mắt, Vương Hoành Thắng và Tô Bạch đều dừng tay lại, ánh mắt hai người đều dừng lại trên người phụ nữ kia.
- Tôi muốn báo cảnh sát!
Người phụ nữ kia nói xong câu này liền đi vào trong phòng, cũng không biết cô ta thật sự đi báo cảnh sát hay chỉ là hù dọa người. Dĩ nhiên, khả năng trước tương đối lớn, dù sao hiện tại Bạch Ngân liên tục xảy ra vụ án gϊếŧ người, ý thức cảnh giác và đề phòng của dân chúng đã ở trong tình trạng khẩn trương cao độ, thậm chí có thể nói là thần hồn nát thần tính cũng không sai.
Nhưng trong đầu Tô Bạch và Vương Hoành Thắng đang không ngừng hiện lên một tin tức.
“Vào 5 giờ 45 phút chiều ngày 19 tháng 1 năm 1998, một cô gái họ Đặng 27 tuổi sống ở đường Thủy Xuyên đã bị gϊếŧ trong nhà.”
Người phụ nữ vừa mới đi ra lại đi vào chính là người chết!
- Cậu thật sự là người thực tập?
Vương Hoành Thắng hỏi.
- Không thể giả được.
Tô Bạch trả lời anh ta.
Lúc người phụ nữ đi vào bên trong còn chưa đến một phút đồng hồ, bên trong bỗng nhiên truyền tới tiếng “loảng xoảng”.
Đồng tử của Vương Hoành Thắng và Tô Bạch bỗng nhiên co rụt lại. Vương Hoành Thắng không nói hai lời, xông thẳng về phía trước, nhảy lên, nắm lấy ban công, sau đó dựa vào lực trên cánh tay, bật người lên. Nói cho cùng, anh ta cũng là người luyện võ, thân thủ này không phải thứ người bình thường làm được.
Tô Bạch không có lựa chọn leo lên ban công như Vương Hoành Thắng, hắn lựa chọn chạy về cửa sau của chung cư này, dự định từ nơi đó đi vào, coi như cũng là một loại ngăn cản.
Mở cửa ra liền thấy một cầu thang bộ, Tô Bạch nhanh chóng đi lên nhà người phụ nữ kia, lúc này Vương Hoành Thắng đã đứng trong phòng khách. Trên ghế sofa trong phòng khách, có một người phụ nữ đang nằm, cô ta chết rồi.
Cổ cô ta bị cắt, chiếc váy ngủ bị xé rách, phía dưới đều lộ ra, hơn nữa trong không khí còn có mùi tanh giống như hải sản và dịch thể màu trắng đục còn sót lại trên người cô ta.
Những căn nhà ở trong khu dân cư này không có phong cách thiết kế giống như trong tương lai, trong nhà có một lối vào và một lối ra. Cửa ra chính là cửa mà Tô Bạch vừa đi thang bộ lên.
Vương Hoành Thắng nhìn về phía Tô Bạch, Tô Bạch cũng nhìn anh ta, trước đó hai người còn liều chết chém gϊếŧ, hiện tại bọn họ cũng biết không thể không tạm thời bỏ qua. Trong đầu Tô Bạch đã xuất hiện một ý nghĩ, trong thế giới chuyện xưa này, có phải đã tách ra làm hai phe người thực tập và thính giả, song phương đã bắt đầu đối kháng, thậm chí là chém gϊếŧ lẫn nhau.
Thính giả cố ý đi rêu rao khắp nơi,thậm chỉ là giấu mình để tìm kiếm người thực tập, mà người thực tập cũng đang tiến hành một loại phản kích tàn nhẫn, cái chết của người nữ cảnh sát kia chính là một hình thức phản kích.
Thế nhưng, có thể chắc chắn rằng thính giả cường đại hơn người thực tập, đây đã là suy nghĩ ở trong tiềm thức, nhưng khi nhìn thấy thân thủ của Vương Hoành Thắng, Tô Bạch bỗng nhiên ý thức được một vấn đề, đó chính là, nếu như thực lực của người thực tập đều rất mạnh, ở trong hiện thực, bọn họ cũng là người tàn nhẫn, đều là tinh anh, như vậy, để bọn họ đối mặt với thính giả có cấp bậc không cao lắm, thậm chí là thấp nhất, hình như cũng không có chênh lệch nhiều.
Vương Hoành Thắng ra hiệu cho Tô Bạch, ý của anh ta, anh ta đến nhà bếp và nhà vệ sinh kiểm tra, Tô Bạch qua kiểm tra hai phòng ngủ.
Tô Bạch khẽ gật đầu.
Hai người đi rất chậm, giống như đang lo lắng đối phương bỗng nhiên tập kích, khi khoảng cách song phương đủ xa, hai người mới tăng tốc.
Tô Bạch đi vào phòng ngủ chính, nơi này trang trí rất đơn giản, chỉ có một cái giường, trên giường, ngay cả đệm và chăn đều không có, trên tư liệu viết một cô gái họ Đặng, có nghĩa là cô ta chưa kết hôn, có lẽ cô ta sống ở đây một mình, đây chính là nguyên nhân cô ta gặp phải cảnh ngộ bị gϊếŧ.
Gầm giường trong phòng ngủ chính rất thấp, căn bản không thể trốn được, Tô Bạch xoay người, bước sang phòng bên, trong này có hơi người sống hơn nhiều, trên giường có đệm có chăn, trên sàn nhà còn trải thảm.
Ở trong này có thể thấy được quần áo và đồ trang điểm ở khắp nơi, có lẽ người phụ nữ họ Đặng thích sự yên tĩnh, cho nên lựa chọn căn phòng này để nghỉ ngơi.
Tô Bạch bước đến bên giường, hắn không có phát hiện ra điều gì khác thường, sau đó hắn xoay người, nhìn thoáng qua gầm giường, cũng không có gì lạ, Trên bàn trang điểm cũng không có dấu vết gì.
Lúc kiểm tra nơi này, Tô Bạch vô thức căng thẳng, có vết xe đổ của người giấy, hiện tại đối với boss trong chuyện xưa, hắn rất thận trọng.
Lúc Tô Bạch kéo rèm cửa ra, ánh nắng chiếu vào, ngay sau đó, một tiếng hít thở rất nhỏ truyền đến.
Trong nháy mắt, trong lòng Tô Bạch nhấc lên sóng to gió lớn.
Hung thủ ngay sau hắn.
Xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, Tô Bạch có thể nhìn thấy chiếc tủ quần áo ở sau giường, nơi đó vừa có tiếng hít thở truyền đến.
Không sai, tuyệt đối là tiếng hít thở!
Tên gia hỏa kia, hung thủ gϊếŧ người đang trốn trong tủ quần áo!
Đó là chỗ thích hợp nhất để lẩn trốn, cũng là nơi trước đó Tô Bạch cố ý không kiểm tra.
Lúc này, Tô Bạch lặng lẽ đi ra phòng khách, mà Vương Hoành Thắng cũng đã đi ra.
- Không có.
Vương Hoành Thắng nói.
- Chỗ tôi cũng không có.
Tô Bạch báo cho anh ta.
- Như vậy lần này lại không có thu hoạch được gì.
Vương Hoành Thắng nhìn thoáng qua thi thể.
- Không, ít nhất chúng ta có thể xác định một chuyện.
Tô Bạch nói.
- Chuyện gì?
- Có lẽ tên hung thủ kia bị bệnh xuất tinh sớm.
Từ chỗ ban công đi vào nhà, Tô Bạch và Vương Hoành Thắng chỉ mất khoảng hai phút, hung thủ không chỉ gϊếŧ được người còn có thể bắn tinh, quả thực rất nhanh.
Vương Hoành Thắng khẽ gật đầu, sau đó đi tới.
- Cậu qua chỗ tôi kiểm tra, tôi qua bên cậu kiểm tra lại một lần.
Kiểm tra chéo?
Được thôi.
Tô Bạch khẽ gật đầu, đi vào trong nhà vệ sinh.
Vương Hoành Thắng đi vào phòng ngủ chính, anh ta không thu hoạch được gì, sau đó anh ta đi vào phòng bên cạnh, lúc anh ta vừa vào phòng, bỗng nhiên giọng nói của Tô Bạch vang lên.
- Hung thủ ở ngay trong tủ treo quần áo, cậu nhanh bắt anh ta lại, đừng để cho anh ta chạy thoát.
“…” Vương Hoành Thắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.