Khủng Bố Phát Thanh

Chương 30:




Rất hiển nhiên, chiếc xe kia cuối cùng cũng tránh thoát khỏi sự truy đuổi của cảnh sát, bây giờ, ở thời đại này, camera trải rộng ở khắp nơi, có thể thoát khỏi sự truy đuổi của cảnh sát là rất khó, hơn nữa đối phương còn có thể bỏ trốn cùng xe, không phải bỏ xe chạy trốn, điều này càng thêm kinh người.
Xe dừng trước nhà xưởng, có hai người từ trên xe đi xuống.
Một người đàn ông tóc vàng đội mũ lưỡi trai, trong tay kẹp một điếu thuốc, khí thế trên người anh ta giống như lưu manh, nhưng dưới bề ngoài lỗ mãng này, lại cất chứa một loại khí thế sắc bén.
Tên gia hỏa này bước xuống từ ghế lái, có thể thấy được, lúc đó người đâm xe vào mấy cảnh sát giao thông chính là anh ta. Anh ta có dáng vẻ và tính cách quả quyết như vậy, quả thật không phải là điều người bình thường có được.
Một người đàn ông khác nhìn có vẻ lớn tuổi hơn nhiều, ông ta khoảng 50 tuổi, mặc một thân đường trang, trang phục có chút truyền thống, mái tóc đã hoa râm, nhưng tinh thần phấn chấn, bước đi trên đường mang đến một loại áp lực vô hình.
Tô Bạch nấp ở bên vách tường nhà xưởng, phía trước chất đống rất nhiều thứ, rất thuận lợi để hắn ẩn mình.
Ngay sau đó, lão giả và người đàn ông mũ lưỡi trai cùng mở cốp sau xe, sau đó hợp lực khiêng một chiếc rương đồng ra.
Nhìn thấy cảnh này, Tô Bạch có chút hiểu được vì sao lúc đó đối phương lại quyết định lựa chọn chạy trốn, bởi vì bọn họ đã nhìn ra được, cảnh sát hình sự ở phía trước kiểm tra xe rất cẩn thận, còn muốn mở cốp sau xe, có lẽ bọn họ là những kẻ buôn đồ cổ, cho nên mới bí quá hóa liều.
Nói đến thì có chút buồn cười, nếu như bọn họ biết chiếc xe ở phía trước mình, cũng chính là xe Tô Bạch, thật ra còn có một thi thể, có lẽ bọn họ sẽ hối hận vì mình đã hành động trước, bởi vì nếu như bọn họ bất động, có lẽ người xông ra lại là Tô Bạch.
Dĩ nhiên, chuyện này đâu ai ngờ được.
Một chốt kiểm tra nồng độ cồn, xe phía sau là mấy kẻ buôn lậu đồ cổ, xe phía trước lại có một thi thể trong xe, thật đúng là có chút trùng hợp rồi.
Tô Bạch đứng ở nơi đó nhìn hai người kia chuyển chiếc rương đồng vào trong nhà xưởng.
Tô Bạch hơi do dự một chút, hắn cũng không có tính toán làm gì, dự định quay lại xe mình, lái xe rời đi, hắn không muốn bước chân vào vũng nước đục này, trên người hắn còn có một đống chuyện cần giải quyết, quả thật không cần dính vào chuyện này.
Nhưng mọi chuyện không có phát triển giống như Tô Bạch tưởng tượng, sau khi chuyển đồ vào nên trong xưởng, lão giả kia rất nhanh liền đi ra, sau đó trực tiếp đi về phía Tô Bạch.
Ông ta không ngừng ngửi xung quanh.
Tô Bạch khẽ nheo mắt lại, mũi lão giả này thật thính, có lẽ ông ta ngửi được mùi thi thể hắn vừa đốt, lần theo mùi để đến đây.
Tô Bạch hít sâu một hơi, bắt đầu lui lại, nhưng cùng lúc đó, hắn cũng lẳng lặng nhặt một ống thép ở dưới đất lên, cầm trong tay.
Bước đi của ông ta vững vàng, rõ ràng là người luyện võ, Tô Bạch cũng không dám chủ quan.
Chờ đến khi lão giả nghiêng người đến, lúc ông ta quay người, Tô Bạch bước nhanh về phía trước, trực tiếp vung mạnh ống thép xuống.
Hai người này vì bảo vệ đống đồ cổ buôn lậu đã dám đâm thẳng vào cảnh sát giao thông để chạy trốn, nếu như hắn bị bọn họ phát hiện ra, tuyệt đối sẽ không tránh khỏi một phen chém gϊếŧ, cho nên ra tay trước mới là thượng sách.
Trong lúc bất tri bất giác, trong tâm thái của Tô Bạch, loại cảm giác kính sợ với mạng người đã gần như bằng không, có lẽ những chuyện mà hắn đã trải qua trong thế giới chuyện xưa của Phát Thanh Khủng Bố, đã khiến đam mê gϊếŧ người trong Tô Bạch khuếch tán ra, hắn không cần nhẫn nại, cũng không cần phải nhẫn nại, hắn chỉ tìm một cái cớ thích hợp để có thể ra tay.
Một gậy đập xuống, lão giả lại có thể giơ tay lên, trực tiếp đánh sang bên cạnh.
“Vù!”
Tô Bạch chỉ cảm thấy gan bàn tay mình đau đớn, ngay sau đó, ống thép trong tay hắn bị đánh bay ra ngoài, lão giả nhanh chóng nghiêng người, sau đó người ông ta giống như một mũi tên, nhào về phía Tô Bạch.
Giống như, mãnh hổ xuống núi!
Tô Bạch biết mình đã đá trúng tấm sắt, lúc này hắn rất nhớ khẩu súng của Sở Triệu, chờ sau khi về Thành Đô, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp lấy được một khẩu súng để bên người, lúc quan trọng, vật kia càng có tác dụng hơn.
Thật ra sau khi dung nhập huyết dịch Vampire, tốc độ phản ứng và năng lực của Tô Bạch đã tăng lên rất nhiều, nhưng thân thủ của lão giả này quả thật kinh người, không phải người chỉ biết mấy chiêu thức linh tinh, ông ta thật sự là người luyện võ.
Hai tay lão giả đánh thẳng lên người Tô Bạch, tuy hai tay Tô Bạch đan vào nhau để chặn lại, nhưng cả người hắn vẫn bị lực đạo đáng sợ này đánh bay, rơi xa bốn, năm mét, trong lúc nhất thời, hai tay hắn đau rát.
Lão giả chiếm được ưu thế lại càng không nghĩ buông tha, hoặc là nói, ông ta vốn dĩ mang theo ý định gϊếŧ người, chuyện về món đồ vật này, ông ta không cho phép bất kỳ một chuyện ngoài ý muốn nào.
Lúc lão giả lại một lần nữa đánh tới, Tô Bạch quét ngang chân, nhưng đầu gối lão giả hơi trầm xuống, một chân quét ngang, đạp trúng bắp chân Tô Bạch, Tô Bạch nằm dưới đất, cả người hắn giống như con quay, quay vòng trên mặt đất hai vòng, cuối cùng đâm vào vách tường.
Mặc dù hắn đã rất chú ý, nhưng sức mạnh của ông ta còn vượt xa những gì Tô Bạch đánh giá, nếu như không phải hơi thở của ông ta quá thuần khiết, nếu như tuổi và khí chất của đối phương không tương xứng với người luyện võ, Tô Bạch thiếu chút nữa đã cho rằng tên gia hỏa này là một thính giả của Phát Thanh Khủng Bố.
“Đoàng! Đoàng!”
Hai tiếng súng vang lên, bụng dưới của Tô Bạch trúng hai viên đạn, cả người hắn nằm trên mặt đất, giãy dụa hai lần, sau cùng không nhúc nhích.
Lão giả khẽ nhíu mày, đứng ở bên cạnh Tô Bạch, sau khi xác nhận hắn đã tắt thở, mới nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông đội mũ lưỡi trai.
- Dùng súng, quả thật là một chuyện rất vô vị.
- Dù sao cũng có tác dụng hơn sự lề mề của ông, tôi qua bên kia nhìn xem, ông kéo thi thể của anh ta vào bên trong xưởng đi.
Lão giả khẽ gật đầu, vươn tay ra cầm mắt cá chân Tô Bạch, cứ thế kéo lê Tô Bạch vào bên trong nhà xưởng, chiếc rương đồng cũng được đặt ở trong đó.
Một lúc sau, người đàn ông đội mũ lưỡi trai quay về.
- Ở đây có một chiếc xe, ha ha, còn khá quen nữa, chính là chiếc xe đã đuổi theo chúng ta một đoạn đường nhưng cuối cùng lại không đuổi theo nữa.
- Thì ra còn là người quen.
Lão giả cười cười.
- Lát nữa sẽ xử lý thi thể của cậu ta, bây giờ thời gian của chúng ta không có nhiều, trước tiên đem những thứ này xử lý qua một chút, sau đó chúng ta liên hệ với ông chủ.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai, chỉ vào rương đồng rồi nói.
- Ừ, được.
“Bịch!”
Một tiếng vang thanh thúy truyền ra, người đàn ông đội mũ lưỡi trai giống như con diều bị đứt dây, bị đánh bay đến vách tường, ngực anh ta hoàn toàn lún xuống, nhưng anh ta còn chưa chết, trong khóe miệng anh ta đều là máu, phẫn nộ quát:
- Lão già kia….Ông dám đen ăn đen?
- Đây là…Thứ mà ông chủ muốn, ông lại dám nuốt!
- Ông chủ, ha ha!
Lão già lắc đầu:
- Lúc đầu, tôi còn đang do dự, nhưng mà nếu cậu ta tới nơi này, nơi này có thêm một thi thể, vậy tôi cũng không cần do dự nữa!
- Ông muốn ngụy trang cậu ta thành ông?
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai không ngốc, trong nháy mắt đã hiểu dự định của lão giả.
- Ừ, được rồi, bây giờ cậu có thể ngậm miệng lại.
Lúc này lão giả đã đi tới trước mặt người đàn ông đội mũ lưỡi trai, đưa tay bóp cổ anh ta, sau đó rắc một tiếng, cổ người đàn ông đội mũ lưỡi trai bị bẻ gãy, đầu nghiêng sang một bên.
Ngay sau đó, lão giả lấy một chiếc khăn tay từ trong túi quần ra, lau tay của mình, đi tới phía trước rương đồng, cất khăn tay đi, dồn khí ở đan điền, người ở trong tư thế đứng tấn, sau đó hai tay bắt đầu giữ lấy rương đồng, dùng sức mở ra.
Chiếc rương đồng này hẳn là có nguyên lý như sắt và nam châm, cho nên nó cũng không có khóa, muốn mở nó ra, cần phải tốn rất nhiều sức.
Trên đỉnh đầu lão giả cũng bắt đầu có khói xanh, trên người ông ta cũng đã có mồ hôi chảy ra, hiển nhiên, người ở cấp bậc ám kình tông sư như ông ta, mở chiếc rương này ra cũng là một chuyện cố hết sức.
Một phút sau, cuối cùng chiếc rương cũng phát ra tiếng răng rắc, nó hoàn toàn bị mở ra, bên trong vốn dĩ là chất lỏng, một chất lỏng có màu đục, sau khi nắp rương được mở ra, chất lỏng bên trong chậm rãi rút đi, đến sau cùng, một chiếc gương lộ ra.
Lão giả cứ thế nhìn chằm chằm vào chiếc gương, nhìn chằm chằm…Nửa tiếng.
Đúng lúc này, bên kia có một người không nhịn được.
Tô Bạch dùng một tay che bụng mình, một tay chống lên mặt đất, khó khăn lắm mới đứng được lên, trong miệng còn không ngừng nỉ non.
- Tên khốn kiếp kia còn nói mình đổi lấy thể chất này là sai, không có cái thể chất này, có lẽ ông đây không chống đỡ được đến thế giới chuyện xưa tiếp theo rồi.
Sau khi đứng lên, Tô Bạch từ từ nhắm hai mắt, lần mò di về phía trước, đi tới bên cạnh chiếc rương đồng, vươn tay ra, đẩy lão giả kia, ông ta trực tiếp ngã xuống mặt đất, vẫn duy trì tư thế trước đó.
Đúng lúc này, trong người Tô Bạch truyền đến một tiếng hét thê lương, thảm thiết của phụ nữ, sau đó một làn khói trắng lóe lên, đi vào trong rương, cũng chính là trong gương.
Trên mặt Tô Bạch bắt đầu chảy mồ hôi lạnh.
Rốt cuộc bên trong chiếc rương này là thứ gì.
Người sống nhìn vào trực tiếp bị rút mất linh hồn.
Linh hồn đền gần thì bị cắn nuốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.