Khủng Bố Phát Thanh

Chương 15:




Người dịch: Muội muội.
(Spoil: Đừng để nội dung chương này bị lừa, Hải Mai Mai là ai, sau này sẽ được hé lộ. Cảm ơn các đh đã ủng hộ.)
- Tuy nơi này là giả nhưng cũng là thật. Thật ra cũng không cógì khác nhau nhiều, bọn họ vẫn sẽ một lần nữa chịu đựng cảm giác thống khổ bị ngược sát (hành hạ cho tới chết), mà cậu chính là kẻ đã thúc đẩy, là đao phủ.
Người đàn ông đến rất gần Tô Bạch.
- Chẳng qua, dáng vẻ này của cậu khiến cho tôi bỗng nhiên có chút hứng thú, tuy cậu chỉ là một người mới, nhưng tâm thái của cậu còn tốt hơn những người khác nhiều, tính cách cũng không dây dưa dài dòng, không tồi, không tồi.
Lúc đầu, người đàn ông nói chuyện, hơi thở của anh ta phả lên trên tai Tô Bạch, khiến hắn cảm thấy rất phản cảm, nhưng mà sau khi đối phương nói xong còn lè lưỡi liếm vành tai Tô Bạch một chút. Cả người Tô Bạch chấn động, lúc này hắn vươn tay ra lại bị đối phương giữ lấy, thân thể đối phương nhìn rất mỏng manh yếu đuối, có chút giống với mấy “oppa” chân dài Hàn Quốc, nhưng lực đạo trên tay lại rất đáng sợ, Tô Bạch cảm thấy tay mình giống như bị một chiếc kìm kẹp chặt, căn bản không thể nhúc nhích.
- Đừng có ra tay với tôi, nếu không kết quả của cậu cũng rất khó coi, tôi có cảm giác với cậu, đó là vinh hạnh của cậu, chính cậu mới nói, cậu muốn tiếp tục sống, không phải sao?
Người đàn ông thả lỏng tay Tô Bạch ra, thấy Tô Bạch không còn ý định ra tay tiếp nữa liền cười cười, nhún vai, tiếp tục nói:
- Tôi tên là Mai Mai, họ Hải, cậu có thể gọi tôi là Hải thiếu gia, chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời, tôi có thể giúp cậu sống sót trong câu chuyện xưa lần này, thậm chí, cũng có thể giúp cậu sống sót trong câu chuyện xưa tiếp theo.
Tô Bạch đưa tay ra, xoa lỗ tai của mình, nhìn Hải thiếu gia, nói:
- Cha mẹ cậu thật sự đoán được tương lai, lấy cho cậu một cái tên rất hay.
- Không có gì, cậu càng như thế, tôi càng thích, trong mắt tôi, tiểu lạt tiêu (quả ớt nhỏ) càng hấp dẫn hơn mấy cục cưng bé nhỏ, được rồi, không nói nhảm nữa, nhanh chóng đuổi theo bọn họ. Lần này không thể để cho bọn đi vào trong phòng thuê trước, nơi đó còn có thi thể của người kia.
Hải thiếu gia trực tiếp đuổi theo, tư thế bước đi của anh ta có chút kỳ quái, trước đó Tô Bạch không có phát hiện, hiện tại đi theo sau anh ta, hắn cảm giác lúc Hải thiếu gia bước đi, chân anh ta có chút cà thọt, nhưng cũng không phải là quá rõ ràng.
Chuyện xưa…
Nội dung cốt truyện.
Đối với Tô Bạch mà nói, hắn chỉ hiểu biết lơ mơ về những thứ này, tối hôm qua người đàn ông đeo kính râm và người đàn ông mặc áo quân đội đã thử một lần nhưng thất bại, mà bây giờ Hải thiếu gia lại dự định thử lại một lần nữa.
Trần Sở và bạn gái đi ở phía trước, Tô Bạch đi sau hai người, Hải thiếu gia thì cách xa bọn họ một chút, thật ra nhà nghỉ này rất gần với căn phòng mà Trần Sở thuê, nhưng ngay khi bốn người đi được nửa đường, trời đang sáng, bỗng nhiên mây đen ùn ùn kéo tới, nói mưa liền mưa.
Trần Sở dắt tay bạn gái chạy, Tô Bạch cũng đi theo sau, Hải thiếu gia thì chạy ở phía trước bọn họ.
Trần Sở có chút ngoài ý muốn, nhìn Hải thiếu gia, anh ta còn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tô Bạch ở sau lưng, trong mắt lộ ra nghi ngờ.
Ý tứ chính là có phải bạn của hắn hay không.
“Đúng, đây là bạn tôi, cố ý đi từ Bắc Kinh đến để dự sinh nhật tôi.” Tô Bạch trả lời.
Trần Sở không hỏi nữa, mọi người nhanh chân sang đường.
Trời tối rất nhanh, thật ra bây giờ đang là buổi sáng, nhưng mây đen không ngừng kéo tới, nghiến cho người ta có cảm giác là trời tối.
Khi Trần Sở và bạn gái chạy đến dưới tòa chung cư, Tô Bạch nhìn thấy ở nơi đó có mấy con đom đóm đang bay lượn.
- Nhìn kìa, là đom đóm.
- Có lẽ là do trời tối, cho nên đom đóm tưởng rằng buổi tối.
Trần Sở nói đùa với bạn gái mình, sau đó hai người cùng nhau đi vào trong. Tô Bạch đi phía sau họ, hắn nhìn thấy trên người Trần Sở và bạn gái của anh ta đều có một con đom đóm đậu lên.
Tô Bạch hơi ngừng lại một chút, hắn không biết mình có nên tiếp tục đi vào trong không, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa sổ nhà bếp của nhà Trần Sở, lúc này, không biết Hải thiếu gia lấy tăm từ đâu ra, trong miệng anh ta đang ngậm tăm, khẽ gật đầu với Tô Bạch.
Lúc này Tô Bạch mới đi vào bên trong.
Cửa nhà vẫn bị phá tan, đứng ở ngoài cửa liền có thể nhìn thấy máu tươi và thi thể của Quách Cương, Trần Sở và bạn gái của anh ta giống như hoàn toàn không phát hiện ra, cứ như thế đi vào trong, bạn gái Trần Sở đi lấy đồ uống, Trần Sở thì gọi Tô Bạch vào trong nhà ngồi.
Hai người bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy thi thể và máu tươi ở trên mặt đất, vẫn giống như thường lệ, đi vào tổ ấm tình yêu của chính mình.
- Đúng rồi, Tô Bạch, người bạn kia của cậu đâu?
Trần Sở hỏi.
Hải thiếu gia đứng sau lưng Tô Bạch, ra dấu im lặng với Tô Bạch, sau đó đi đến trước mặt Tô Bạch, vỗ bả vai hắn, ra hiệu cho Tô Bạch và mình đi ra ngoài trước.
- Người bạn kia của tôi đang đi liên hệ với đầu bếp, là cậu ta giúp tôi sắp xếp, lúc đầu tôi cũng không có dự định tổ chức sinh nhật, tôi đi xuống xem cậu ta thế nào, đã gọi được người bên kia tới chưa.
- Ừ, cậu đi đi, hai chúng tôi ở trong nhà chờ cơm.
- Không phải cậu cung cấp địa điểm sao, đây cũng là giúp tôi đại ân rồi.
Tô Bạch vừa cười vừa nói, sau đó liền cùng Hải thiếu gia đi ra ngoài.
Hai người đi thẳng xuống dưới, đi đến chỗ vườn hoa cạnh chung cư.
- Tiếp theo phải làm sao?
Tô Bạch hỏi.
- Ngay cả nhiệm vụ mà cậu cũng không biết, đây chỉ là một trải nghiệm cho người mới, nhưng vận khí của cậu cũng thật tốt, chúng ta cùng nhau làm nhiệm vụ, sau đó sẽ căn cứ vào mức độ tham dự của cậu để chia thưởng.
- Bọ họ lập tức chết à?
Tô Bạch hỏi.
Hải thiếu gia ngẩng đầu, chỉ lên trời.
- Khung cảnh này, nếu không chết người, có phải là quá lãng phí không?
Một giọt mưa rơi xuống giữa trán Hải thiếu gia, khí thế trên người Hải thiếu gia lập tức thay đổi, vẻ lười biếng trước đó hoàn toàn biến mất không thấy, anh ta trở nên nghiêm túc hơn:
- Nó đến rồi!
- Là thứ tối hôm qua sao?
- Tối hôm qua chỉ là hai tên ngu xuẩn kia tính toán sai thời gian sớm hơn một ngày mà thôi, nhưng bọn họ tính toán cũng không tồi. Tôi muốn xem qua, rốt cuộc thứ kia đáng sợ đến mức độ nào, nếu như không quá mạnh, tôi liền làm nhiệm vụ chủ tuyến 1, nếu như là khó giải quyết, tôi sẽ làm nhiệm vụ chủ tuyến 2.
- Nhiệm vụ chủ tuyến 1, nhiệm vụ chủ tuyến 2? Đó là gì?
Hải thiếu gia nhìn Tô Bạch:
- Tôi biết bây giờ đầu có rất nhiều nghi hoặc, nhưng cậu có thể đừng hiếu kỳ như một đứa bé được không…
Lời nói của Hải thiếu gia bị cắt ngang, ngay sau đó, người anh ta lui về sau, chỗ mà anh ta đứng ban đầu, một mảnh cỏ tươi bị cắt đi.
- Lần này có chút rắc rối, nó thế mà lại có thể phát hiện ra người vây xem, trước tiên lui về sau, lui về sau!
Hải thiếu gia nhanh chóng lui lại, dĩ nhiên Tô Bạch cũng lui lại theo.
Nhưng hình như đối phương không có hứng thú tiếp tục đuổi theo, nó chỉ ra oai một chút liền không có động tĩnh gì.
Hải thiếu gia lấy ra một chiếc khăn tay, sau đó lau tay của mình, lắc đầu nói.
- Thứ này rất hung dữ.
Sau đó, anh ta lại nhìn Tô Bạch:
- Bảo bối, lúc cần thiết, có lẽ vẫn phải hy sinh cậu một chút.
Tô Bạch nhìn Hải thiếu gia, hắn không có nói tiếp mà là nhìn về phía cửa sổ trong căn bếp kia, bỗng nhiên ở đó xuất hiện huyết quang nhàn nhạt.
Đúng thế, là huyết quang.
- nhiệm vụ chủ tuyến 1 chính là tiêu diệt vật kia, nhiệm vụ chủ tuyến 2 chính là tìm ra lai lịch của vật kia, phần thưởng của nhiệm vụ chủ tuyến 1 dĩ nhiên sẽ phong phú hơn nhiều so với phần thưởng của nhiệm vụ chủ tuyến 2, nhưng thứ kia, bây giờ một mình tôi đối phó với nó có chút khó, cho nên chúng ta vẫn nên lựa chọn làm nhiệm vụ chủ tuyến 2. Đi thôi, bây giờ cùng tôi qua đó.
“Bốp!”
Tô Bạch bỗng nhiên vỗ mạnh tay vào cổ mình, sau đó thu tay về, trong lòng bàn tay của hắn là một con đom đóm bị vỗ chết.
- Cậu làm gì thế?
Hải thiếu gia giả bộ như không hiểu chuyện gì.
- Tôi khống chế cậu, thật ra sẽ càng có lợi cho mạng sống của cậu.
Tô Bạch lắc đầu, bắt đầu lui lại.
Tròng mắt Hải thiếu gia hơi nheo lại:
- Cậu cảm thấy, cậu có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay tôi?
Ngón tay Tô Bạch chỉ về phía cửa số trên phòng bếp:
- Nó đã bắt đầu gϊếŧ người, cậu đi lên hay là đến bắt tôi?
Hải thiếu gia hít sâu một hơi:
- Cậu có biết không, nếu như vào giây phút nó gϊếŧ đôi tình nhân kia, chúng ta không có đi lên, không có nhìn thấy thân phận thật của nó, chuyện xưa sẽ tiếp tục kéo dài, nó sẽ lựa chọn ra một thính giả để tiếp tục gϊếŧ chóc, mãi cho đến khi chúng ta tìm được ra thân phận của nó, nếu như vẫn không tìm được, như vậy toàn bộ chúng ta, những người thính giả lần này đều tử vong!
- Vậy cậu còn không đi nhanh? Lần sau nó gϊếŧ ai, là tôi hay là cậu, tôi nghĩ tỷ lệ của tôi và cậu là như nhau!
- Cậu đúng là không tồi.
Hải thiếu gia xoay người, nhưng vào lúc này, thân thể anh ta bắt đầu bốc cháy, hóa thành một đám đom đóm.
Tô Bạch sửng sốt một chút, sau đó cổ của hắn bị bóp, đồng thời một tay của đối phương liền đem một con đom đóm cho vào trong miệng hắn.
Hải thiếu gia rõ ràng đã dùng chướng pháp nhãn (thủ thuật che mắt kẻ khác) để xuất hiện sau lưng Tô Bạch.
- Đấu với tôi? Cậu vẫn còn non lắm, đi thôi, lên lầu!
Sau khi Tô Bạch bị ép nuốt đom đóm, toàn bộ cơ thể hắn đều không chịu sự khống chế của chính mình, hắn bắt đầu chủ động đi lên lầu, Hải thiếu gia thì theo phía sau lưng Tô Bạch, hiển nhiên, mức độ hung ác của thứ này đã vượt xa dự đoán ban đầu của Hải thiếu gia, tối hôm qua anh ta đã nói phương pháp của người đàn ông đeo kính râm và người đàn ông mặc áo quân đội là không ra sao, nhưng hôm nay anh ta không thể không dùng cách này.
Lúc một thính giả tử vong, trong nháy mắt, mức độ nguy hiểm sẽ giảm.
Đây là một loại định lý.
Một lần nữa đi vào trong căn phòng kia, Tô Bạch nhìn thấy Trần Sở đã bị đóng đinh vào trên ghế, ngực và bụng bị bổ phanh ra, trên mặt đất có hộp bαo ƈαo sυ, trong bụng anh ta cũng bị nhét đầy.
Trong nhà bếp có một bóng người đang lắc lư, đồng thời còn tỏa ra mùi thịt.
Đây là đang luộc thi thể!
Nhưng vào lúc này, thân thể của Tô Bạch vẫn không chịu nghe theo sự khống chế của hắn, tiếp tục đi về phía trước, Hải thiếu gia thì đi sát theo phía sau hắn.
Cuối cùng, hai người cũng đi vào nhà bếp, trên mặt đất và trên vách tường đều là những miếng thịt nát, một nồi thịt lớn còn đang được nấu.
Ngay sau đó, thân ảnh kia xoay người, trong tay người đó đang cầm chiếc kéo.
Hải thiếu gia vươn đầu ra xem xét tình hình, nhưng lúc này anh ta càng thêm kinh ngạc…
- Cái này…
(Cầu đề cử và kim phiếu để nhóm dịch có động lực bạo chương ^.^)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.