Khủng Bố Phát Thanh

Chương 12:




Bóng tối khiến cho con người ta cảm thấy sợ hãi nhưng cũng mang đến cho con người ta một loại cảm giác an ủi, nhất là bây giờ, sau khi Tô Bạch đi vào rừng cây nhỏ, bóng tối che giấu lấy thân hình anh ta, hơi thở của Tô Bạch cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, tâm trạng khẩn trương lúc trước cũng được xoa dịu.
Trong lúc này, Trần Sở đã đi đến chỗ ngoặt, đi rất xa. Dưới ánh đèn đường, chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng liêu xiêu.
Tô Bạch chậm rãi ngồi xổm xuống, giấu mình phía sau hai thân cây, đồng thời lắng nghe tất cả những động tĩnh bên ngoài, trừ khi tên tội phạm này xuất thân từ lính đặc chủng, nếu không, dưới loại tình huống này, căn bản không có khả năng không một tiếng động, lẳng lặng đến gần chỗ hắn.
“Vù vù vù…”
Một loạt các tiếng động rất nhỏ, giống như là tiếng muỗi kêu truyền vào trong tai Tô Bạch, Tô Bạch không kìm lòng được, hít một hơi thật sâu.
Chẳng lẽ, chính mình…
Đoán sai rồi sao?
Hung thủ không phải là người?
Mà chính là mấy thứ bẩn thỉu kia?
“Vù vù vù…”
Hắn có cảm giác tiếng động này càng lúc càng đến gần, Tô Bạch nắm chặt dao găm trong tay, lòng bàn tay hắn đã bắt đầu đổ mồ hôi hột.
Dường như tiếng gió xung quanh bắt đầu dừng lại, mặt trăng cũng trốn sau đám mây đen, thậm chí ngay cả ánh đèn đường mờ cũng bắt đầu lóe lên, lúc sáng lúc tối, vào lúc này.
Bầu không khí khiến cho người ta ngạt thở.
Trên mặt Tô Bạch đều là mồ hôi lạnh, nhưng mắt hắn vẫn mở to ra, Tô Bạch từ từ ngẩng đầu lên, tay phải hắn cầm chặt con dao, để sát vào lồng ngực của mình.
Cuối cùng, có một thứ gì đó lạnh như băng chậm rãi đặt lên vai hắn.
Giống như là tay người!
Trong nháy mắt khi bị nó đụng vào, Tô Bạch quát lên một tiếng, quay người, vung dao lên, trực tiếp đâm qua.
- Á!!!
Tiếng hét chói tai khiến cho đầu óc Tô Bạch choáng váng, thân thể lảo đảo, ngã bịch một tiếng lên trên mặt đất, một tay Tô Bạch che đầu, lập tức nhìn về phía trước, một bóng trắng lướt qua ngay trước mắt hắn, mang theo hoảng sợ, thất thố, xông thẳng vào bức tường phía sau ký túc xá, sau đó biến mất không thấy gì nữa, giống như chui vào!
- Thật sự…Là quỷ?
Tô Bạch nhìn thoáng qua con dao găm của mình rồi lại nhìn phía trước.
Lúc này nơi xa, truyền đến tiếng bước chân, là tiếng giày giẫm lên lá rụng tạo ra tiếng ma sát, Tô Bạch lập tức đứng lên.
- Gâu!
Một tiếng chó sủa vang lên, ngay sau đó, một con chó đen lao tới, Tô Bạch vô thức vung tay lên, muốn đâm nó, chỉ là con chó đen nhỏ này rất cảnh giác, phản ứng cũng rất nhanh, hai chân đạp về phía trước, thân thể nhảy lên, tránh thoát khỏi con dao găm của Tô Bạch.
- Cậu làm gì thê!
Một tiếng quát chói tai vang lên, một người đàn ông cao lớn mặc áo quân đội đi ra, ánh mắt anh ta mang theo lửa giận nhìn chằm chằm Tô Bạch.
Đây chính là người hắn nhìn thấy lúc ở quán đồ nướng bên ngoài trường, chỉ là người đàn ông đêm hôm khuya khoắt còn đeo kính râm cũng không có ở chỗ này.
Người đàn ông kia nhìn thoáng qua con dao găm trong tay Tô Bạch, lại nhìn về phía trước, trên mặt mang theo sự khinh thường.
- Một cô hồn dã quỷ trong ký túc xá lại có thể dọa cho cậu hoảng sợ thành bộ dáng này, dao găm của cậu gϊếŧ mấy người, mang theo oán khí và lệ khí, những cô hồn dã quỷ này căn bản không đến được gần người cậu.
Người đàn ông mặc áo bộ đội nhìn xung quanh:
- Người sinh viên kia đâu, nam sinh viên kia đâu, cậu ta đi nơi nào, mau nói cho tôi biết.
Tô Bạch ho khan một tiếng, nhìn người đàn ông kia, không nói gì.
- Con mẹ nó, cậu nhanh nói cho tôi biết, cậu có biết hay không, nếu như vật kia ở chỗ này lại thành công gϊếŧ cậu ta và bạn gái, đối với chúng ta mà nói, nó có ý nghĩa gì không?
- Ý nghĩa gì?
- Cậu…
Người đàn ông kia hít sâu một hơi:
- Nói cho tôi biết vị trí, hiện tại tôi không có thời gian nói nhảm với cậu.
- Bên ký túc xá nữ có một sân bóng rổ, có lẽ bọn họ sẽ gặp nhau ở đó, sau đó cùng nhau quay về nhà trọ của mình ở bên ngoài trường học.
Tô Bạch lại hỏi.
- Con quỷ kia không phải là tội phạm gϊếŧ người sao?
- Dĩ nhiên là không phải.
Lúc này người đàn ông mặc áo quân đội quay người, dắt con chó chạy về phía sân bóng rổ.
Tô Bạch do dự một chút, cũng chạy theo sau.
Người đàn ông mặc áo bộ đội nghe được động tĩnh Tô Bạch đi theo mình, nhắc nhở:
- Đi theo tôi, không chết là tốt nhất.
Tô Bạch không có trả lời, chỉ tiếp tục đi theo sát.
Sân bóng rổ có hai cổng, một cổng đối diện với khu giảng đường, một cổng đối diện với cổng trường, khi Tô Bạch và người đàn ông kia đến đây, đúng lúc trông thấy ở phía cửa đối diện có bóng dáng hai người.
- Hiện trường đầu tiên xảy ra vụ án, có lẽ là ở phòng trọ mà bọn họ thuê.
Tô Bạch lên tiếng:
- Bây giờ chúng ta nhất định phải đi theo bọn họ, nếu như theo ý của anh, bọn họ sẽ không dựa theo hiện thực mà chết vào lúc này, như vậy, chúng ta tăng tốc, đến nhà trọ sớm hơn bọn họ một bước, có lẽ hung thủ đã sớm chuẩn bị ở đó để ra tay, thậm chí có khả năng, hung thủ đã trốn vào trong căn phòng mà bọn họ thuê.
Người đàn ông kia hơi nheo mắt lại:
- Làm sao cậu biết? Ngộ nhỡ hung thủ ra tay ở trên sân trường thì sao? Hai người phía trước vẫn còn cách cổng trường một đoạn, xem ra là dự định đi từ con đường nhỏ phía sau thư viện qua, rất thích hợp để ra tay.
- Bạn gái của Trần Sở bị nấu chín rồi phanh thây, hoặc là sau khi phanh thây lại luộc chín, tóm lại hung thủ không có khả năng mang một cái nồi lớn, nhóm củi luộc thịt ở trên sân trường, liên hệ với hiện trường phát hiện ra xác của Trần Sở, anh ta bị đóng đinh trên ghế trong căn nhà trọ mình thuê, như thế hung thủ ra tay gϊếŧ người trong căn phòng đó, đồng thời hung thủ cũng tiến hành phanh thây, nấu thịt, khả năng này rất lớn.
Người đàn ông nhìn thoáng qua Tô Bạch, sau đó khẽ gật đầu:
- Còn con đường khác sao?
- Leo tường, từ chỗ này trèo ra bên ngoài trường, bên ngoài cũng chính là quảng trường Tịch Dương Hồng, sau đó sang đường là đến tiểu khu mà bọn họ thuê, bọn họ phải đi qua cổng trường, cho dù có đi tắt qua phía sau thư viện cho gần, cũng phải đi một vòng lớn, chúng ta sẽ nhanh hơn.
- Được, đi thôi.
Tô Bạch dẫn người đàn ông mặc áo quân đội đi về phía tường bao, tường bao không cao lắm, hai tay Tô Bạch để lên trên thành tường, hai chân tìm một điểm tựa, trực tiếp leo lên, người đàn ông kia thì làm dễ dàng hơn, một tay ôm chó, bật lên tường bao.
Hai người đi qua quảng trường Tịch Dương Hồng, băng qua con đường đối diện, phía trước là khu nhà cũ cho giáo viên Bắc Kinh ở, đây cũng là tiểu khu mà Trần Sở và bạn gái đang thuê.
Dựa theo trí nhớ, Tô Bạch tìm được tòa chung cư mà Trần Sở ở, người đàn ông kia đi ở sau lưng Tô Bạch.
- Đèn sáng rồi?
Người đàn ông kia nói.
- Không thể nào, trừ khi là bọn họ bay, nếu không, không thể có khả năng họ nhanh hơn chúng ta, hơn nữa…
Tô Bạch giống như phát hiện ra điều gì, liền nói:
- Đây không phải là ánh đèn, ánh sáng này di động, đó là đèn pin, người bên trong đang cầm đèn pin.
Tô Bạch nhỏ giọng nói.
Trên mặt người đàn ông kia lộ ra vẻ may mắn, anh ta lập tức lấy một ống tuýp, xông thẳng vào trong hành lang đen xì.
Tô Bạch cũng đi theo sau, đèn trong hành lang hỏng, nơi này vốn dĩ sử dụng hệ thống đền cảm ứng bằng âm thanh, nhưng lúc hai người chạy qua, đèn cũng không có sáng.
Tất cả đều bị bao phủ trong bóng đêm.
Lên đến lầu, người đàn ông đứng trước cửa phòng, không chút do dự, lúc Tô Bạch cũng đi lên, anh ta liền bắt đầu đạp cửa:
“Ầm ầm ầm!” vang lên không dứt.
Tiếng động lớn như thế, nhưng tất cả hàng xóm xung quanh đều yên lặng, giống như không có nghe thấy.
“Két két…”
Chỉ mấy nhát đạp, cánh cửa đã bị người đàn ông kia phá ra, anh ta xông thẳng vào, nhưng bên trong lại hoàn toàn không có ánh sáng.
Phản ứng đầu tiên của Tô Bạch chính là hung thủ chạy?
Trèo cửa sổ?
Đi vào trong vòng, Tô Bạch vô thức đưa tay lên công tắc đèn, nhưng sau khi bấm xuống, đèn không có phản ứng, hỏng?
Hoặc là nói, có người cố ý tắt cầu dao của ngôi nhà này.
Đúng lúc này, Tô Bạch bỗng nhiên cảm thấy phía sau lưng hắn có một lực đạo đánh úp tới, Tô Bạch theo bản năng nghiêng người, sau đó trên vai truyền đến đau nhức, cả người ngã xuống đất.
Che lấy bờ vai mình, Tô Bạch nằm trên mặt đất.
“Tách…”
Đèn pin sáng lên.
Người cầm đèn pin trên tay lại là người đàn ông đeo kính râm, mà người vừa cầm ống tuýp công kích hắn chính là người đàn ông mặc áo quân đội.
- Các anh có ý gì. Các anh cũng là tội phạm gϊếŧ người?
Tô Bạch quát hỏi.
- Ha ha, chúng tôi cũng không có bản lãnh lớn như thế, thật ra hai người chúng tôi cũng giống như cậu, nhưng mà có đôi khi vì nhiệm vụ, vì sống sót, cần phải có người hy sinh.
- Rất xin lỗi, ngay từ đầu chúng tôi cũng muốn để cho cậu sống sót, sau đó lấy thêm phần thưởng, nhưng tình hình có biến.
- Nơi này cần chết một người để làm suy yếu thứ kia, mà cậu chính là người thích hợp nhất.
Người đàn ông đeo kính râm vừa nói vừa ra hiệu cho người còn lại ra tay.
Người đàn ông mặc áo quân đội vốn dĩ muốn dùng ống tuýp đánh lên đầu Tô Bạch, đáng tiếc Tô Bạch phản ứng quá nhanh, thế mà tránh được chỗ hiểm.
- Các người muốn gϊếŧ tôi, cần gì phải vẽ chuyện như thế?
Tô Bạch vừa ổn định lại, vừa sờ lên con dao găm của mình, đồng thời hắn cũng không hiểu, nếu như đối phương muốn gϊếŧ hắn, lúc trước có rất nhiều cơ hội, không cần tốn công lừa gạt hắn.
- Có một số chuyện, chúng tôi cần phải đi lòng vòng như thế.
Người đàn ông đeo kính râm giải thích:
- Hiện tại cho dù giải thích với cậu, cậu cũng không thể hiểu ngay được, hơn nữa cậu cũng không cần thiết phải hiểu.
- Đừng lằng nhà lằng nhằng nữa, chuẩn bị kỹ bαo ƈαo sυ và dao đi, trước tiên đánh cậu ta thành tàn phế, sau đó trói lại, cách thời gian gây án mà chúng ta suy đoán càng lúc càng gần rồi.
Người đàn ông mặc áo quân đội vừa thúc giục, vừa đi về phía Tô Bạch, nhưng mà rất nhanh, anh ta liền ngây ngẩn cả người, bởi vì từ trong mắt Tô Bạch, anh ta nhìn thấy được sự hoảng sợ, điều này vốn dĩ là chuyện bình thường, lúc con người ta đối mặt với tử vong, nhất định sẽ e sợ, nhưng quan trọng là ánh mắt hoảng sợ không dừng ở trên người anh ta mà chính là nhìn về phía sau anh ta.
Phía sau anh ta….
Có cái gì?
- Cậu đang nhìn gì….ực ực ực ực….
Người đàn ông kia mới nói được một nữa liền biến thành những tiếng “ực ực ực ực”. Đầu lưỡi của anh ta rơi ra khỏi miệng, rơi xuống mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.