Không Uổng

Chương 28:




Ngu Tiểu Mãn có một giấc mơ.
Trong mơ cậu đang bơi tại một vùng biển thẳm sâu và tĩnh lặng, trên không thấy trời dưới không chạm đất.
Cậu bơi rồi lại bơi, bơi cả ngày không gặp được ai cả. Thậm chí cậu cũng không biết mình phải đi đâu, chỉ cứ bơi hết mình về phía trước.
Đột nhiên, tiếng sấm nổ rần trên đỉnh đầu, sóng lớn cuồn cuộn ngoài mặt biển, tàn phá dữ dội, có tiếng người truyền tới từ đằng sau: “Bắt lấy nó, người nó có báu vật!”
Giật nảy mình, Ngu Tiểu Mãn vung đuổi bơi thật nhanh, đám đông cầm đao vác thương đuổi tận giết tận, cậu bỏ trốn không dám quay đầu.
“Thấy chưa, thứ đang phát sáng chính là báu vật!” Có kẻ kích động la lên, “Nhanh lên nhanh lên, sắp đuổi kịp rồi!”
Ngu Tiểu Mãn bị dọa sợ, chạy loạn khắp nơi như ruồi nhặng không đầu. Mãi mới bơi được đến đáy biển, lại bị một nhúm rong biển quấn chặt đuôi cá, Ngu Tiểu Mãn vội vã cúi người gỡ bỏ, mắt vừa ghé, đã chợt trông thấy ngực mình phát sáng.
Nhẹ nhàng giơ tay chạm lên, tia sáng kia nhấp nháy chập chờn theo từng nhịp tim gõ.
Ngay kế bên tim, chắc hẳn là thứ cực kỳ quan trọng.
... Là thứ gì đây?
Khi mở mắt choàng tỉnh, Ngu Tiểu Mãn mờ mịt nhìn chòng chọc màn trướng một hồi, lúc xoay người lại lỡ động phải vết thương, không nhịn được mà rên lên một tiếng.
Ngu Đào đợi bên ngoài bình phong, nghe tiếng vội vã chạy vào: “Ui ôi tổ tông của em, tiểu thư có thể nằm cho ngoan ngoãn được không, vết thương sau lưng, thái y dặn không thể nằm ngửa được.”
Ngu Tiểu Mãn còn đang mơ màng: “Thái y?”
Ngu Đào nói: “Đúng vậy, Đại thiếu gia mời từ cung tới, đang sắc thuốc bên nhĩ phòng rồi.”
Ngu Tiểu Mãn gật đầu, xụ hai vai nằm sấp trên giường, gò má áp lên lớp chăn gấm, thực sự không có sức mà cử động.
Tỉnh giấc uống xong một bát thuốc, cảm giác vết thương đỡ đau hơn nhiều, Ngu Đào dìu Ngu Tiểu Mãn ngồi dậy, bưng bát cháo nóng hôi hổi đến trước mặt cậu, cậu mới sực nhớ ra điều gì, hỏi: “Đại thiếu gia đâu rồi?”
“Hoàng thượng triệu kiến, vào cung rồi.” Ngu Đào múc một thìa cháo, thổi thổi, đoạn đưa đến miệng Ngu Tiểu Mãn, “Vì chữa bệnh cho tiểu thư mà cả đêm Đại thiếu gia nôn nóng sai người vào cung mời thái y, có khi là quấy rầy mộng đẹp của Hoàng thượng, giờ vào cung nhận lỗi.”
“Huynh ấy không sao chứ?”
“Có thể sao được chứ? Đao là tiểu thư đỡ hộ ngài ấy đấy.”
Hết thảy mọi chuyện trước khi hôn mê, chỉ còn lại chút hình ảnh mơ hồ trong đầu Ngu Tiểu Mãn, cậu nhớ Lục Kích ôm cậu, gọi tên cậu chừng mấy tiếng.
Cậu chưa từng nghe Lục Kích gọi tên cậu như thế, dường như rất sợ hãi, tiếng thở dốc trafnd dầy run rẩy.
“Vậy đêm qua...”
Ngu Đào như hiểu cậu muốn hỏi điều gì, đáp thẳng: “Đêm qua Đại thiếu gia canh giữ bên giường, cả đêm không ngủ.”
Ngu Tiểu Mãn sáng tỏ.
Chẳng trách cả đêm ngủ ngon, đến khi gần tỉnh giấc lại bỗng mơ thấy ác mộng.
Có lẽ là do mất máu nhiều, cơ thể yếu ớt, giấc ngủ này ngốn hết bảy giờ.
Ngay cả đao được rút đi thế nào Ngu Tiểu Mãn còn chẳng nhớ, bây giờ chỉ động tay một cái là đã ảnh hưởng đến vết thương, đau chỉ là phụ, cái chính là ăn cơm uống nước đều cần người khác mớm, quả thực xấu hổ muốn chết.
Dùng xong bữa trưa, khi Ngu Tiểu Mãn hỏi “Sao Đại thiếu gia còn chưa trở lại” lần thứ năm, bên ngoài bỗng truyền tới tiếng bước chân.
Thái phu nhân được nha hoàn đỡ, chậm chạp đi tới, thấy Ngu Tiểu Mãn ngồi ngoan ngoãn trên giường, nở nụ cười nói: “Tâm trí toàn là Khải Chi, nào có chỗ cho bà già này dung thân?”
Kéo chiếc ghế mời Thái phu nhân ngồi xuống bên giường, Ngu Tiểu Mãn bị hỏi thăm cặn kẽ tình trạng thân thể. Nghe Ngu Đào kể lại, thái y nói vết thương không sâu, không tổn thương đến nội tạng, Thái phu nhân thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm mấy tiếng “A Di Đà Phật cầu Bồ Tát phù hộ”, đoạn nắm tay Ngu Tiểu Mãn, xoa xoa nắn nắn vẻ đau lòng, làm bộ trách móc: “Đứa nhỏ này sao khờ thế, gặp chuyện nguy hiểm mà còn không mau chạy?”
Ngu Tiểu Mãn trả lời rất đương nhiên: “Cháu mà chạy thì Lục lang phải làm sao?”
Thái phu nhân nghe mà rơm rớm nước mắt, vỗ vỗ tay Ngu Tiểu Mãn khen cậu là đứa bé ngoan, nghe nói cậu hôn mê là bởi mất máu quá nhiều, liền vội sai nha hoàn bên người mang nhân sâm lâu năm cất trong phòng tới, nấu thuốc bổ cho cháu dâu.
“Khổ cho cháu rồi, muốn ăn gì cứ bảo người đi làm, ta đã dặn nhà bếp đợt này chớ nghỉ ngơi, đợi lệnh bất cứ lúc nào.”
Ngu Tiểu Mãn được cưng chiều mà lòng cứ lâng lâng, khách khí chối đẩy nói không cần, nhưng thâm tâm vẫn rực rỡ nở hoa.
- --- Không nói đến việc bảo vệ được Lục Kích, chưa gì đã được cư xử đặc biệt thế này, ăn một đao cũng đáng giá.
Trò chuyện thêm một hồi, Ngu Tiểu Mãn bỗng nhớ đến hung thủ suýt thì bị cậu bỏ quên: “Lục Việt thì sao ạ? Hắn ám sát anh cả, sợ rằng phép nhà không trị được, hẳn phải báo quan đưa đến nha môn rồi?”
Bởi nhìn thấy Thái phu nhân dù khóc lóc nhưng vẫn điềm nhiên, Ngu Tiểu Mãn đoán rằng ắt hẳn chuyện này đã được xử lý thích đáng, chỉ chờ một lời khẳng định làm cậu an lòng.
Nào ngờ Thái phu nhân lộ vẻ kinh ngạc, nói: “Chuyện này nào có liên quan gì đến Lục Việt? Kẻ tập kích Khải Chi chính là một gã đầy tớ từng hầu bên người thằng bé, có lẽ lâu năm không được thăng chức, sinh lòng bất mãn, trong lúc kích động mới gây ra chuyện này, hôm nay gã đã bị đánh chết rồi.”
Ngu Tiểu Mãn sửng sốt, trố mắt hồi lâu, lại nói: “Người tập kích Lục lang hôm qua không phải tên đầy tớ nào, rõ ràng chính là Lục Việt.”
Thái phu nhân cũng ngạc nhiên, nét mặt cứng ngắc trong chớp mắt, sau đó buông lỏng.
“Khi ấy trời tối, chắc chắn là cháu nhìn nhầm rồi.” Thái phu nhân mỉm cười, “Việt Nhi ấy mà, ta nhìn nó lớn, tuy nó có chút tật xấu, nhưng chuyện đại nghịch bất đạo như mưu hại đại ca, thì nó thật sự không làm được.”
Đêm nay, Lục Kích không về, Ngu Tiểu Mãn lại mơ một giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ có lV, có Phùng Mạn Oánh, thậm chí có cả Thái phu nhân và Lục lão gia. Bốn người bọn họ đứng thành hàng, lạnh lùng thong dong tiến về phía trước, mà Ngu Tiểu Mãn thì bị ép lùi từng bước một, còn vấp ngã lộn nhào.
Khi tỉnh lại bốn bề vắng lặng, Ngu Tiểu Mãn nhịn đau chống người dậy.
Biết được đã là giờ dần, nhìn nửa giường lạnh lẽo và bóng đêm ngoài cửa sổ, Ngu Tiểu Mãn trống trải trong lòng, như bị khoét mất một phần, hứng lấy gió lạnh thổi vào từ mái hiên.
(3-5h sáng)
Rồi đến ngày thứ hai, thứ ba, thứ tư... Lục Kích vẫn chưa trở lại.
Ngu Tiểu Mãn bị thương trên thân, động chỗ nào cũng dính đến vết thương, không bước nổi xuống giường, càng không thể chạy khắp nơi nghe ngóng.
Hôm đó Thái phu nhân bảo cậu nhìn nhầm, dĩ nhiên cậu không tin, dù trời có tối đến độ không phân biệt rõ, thì cậu cũng không tới nỗi không nhận ra giọng Lục Việt. Một tiếng “Chết đi” của hắn rõ ràng là hướng về phía Lục Kích, cậu tuyệt đối không nghe lầm.
Đáng tiếc không ai tin lời cậu nói.
Ngay cả Ngu Đào cũng tin lời giải thích bên ngoài, cho rằng tuy Lục Việt tồi tệ, nhưng cũng tệ đến mức độ kia, mưu sát anh trai là tội lớn thế nào, gã thật sự không muốn sống nữa chắc?
Nằm liệt giường cũng nhiều thời gian rảnh, Ngu Tiểu Mãn nhanh chóng sắp xếp câu chuyện---- khởi nguồn chính là hôn sự thất bại với nhà họ Lưu, Lục Việt cho rằng Lục Kích quấy phá bên trong, từ đó ghi hận trong lòng, cầu tước vị không thành chính là chất xúc tác cho hận thù ngập trời của gã, mất lý trí gây ra sự kiện kia.
Chỉ tiếc khi ấy trừ kẻ gây họa, thì chỉ còn có mặt Ngu Tiểu Mãn và Lục Kích, hiện giờ Lục Việt không thừa nhận, Lục Kích lại chẳng về nhà, dựa vào lời của một mình Ngu Tiểu Mãn, quả là không làm nên chuyện.
Những ngày dằn vặt vừa qua, ban đầu là kinh hoàng rối loạn, sau là căm phẫn dâng trào, để rồi đến bây giờ là thỏa hiệp trong vô vọng, lúc này Ngu Tiểu Mãn mới ngộ ra được cái gì gọi là thấp cổ bé họng.
Điều mắt thấy tai nghe chưa chắc đã là sự thật, ở một nơi rộng lớn như Lục phủ, nào có ai lại chẳng mưu đồ, chừa đường ra cho mình, hoặc là tránh nặng tìm nhẹ đây?
Có khi hiện giờ Lục Kích đang phải bôn ba vì chuyện ấy, Ngu Tiểu Mãn đau thắt trong lòng, còn đau hơn vết thương bị dao đâm.
Lại một ngày trôi qua, do buổi trưa lén xuống giường làm rách miệng vết thương, Ngu Tiểu Mãn bị Ngu Đào canh chừng không rời lấy nửa bước cho đến tận khi dùng xong bữa tối.
Trong bữa tối, nghe phong thanh có người bàn tán anh rể Phùng Mạn Oánh tự mình đến thăm, mà Lục lão gia vẫn không gỡ lệnh cấm túc cho Phùng Mạn Oánh; còn nói triều động có biến động bất ngờ, điều tra trận đánh ngoài cửa khẩu với Đột Quyết bốn năm trước, nghe đồn quân đội có kẻ cấu kết với địch phản quốc, mới gây ra thảm bại năm xưa, không chỉ thâm hụt vạn lượng tiền vàng, mà còn hao binh tổn tướng không kể đâu cho hết.
Chẳng biết tại sao, Ngu Tiểu Mãn bất an đầy lòng, dường như hai chuyện này đều liên quan tới Lục Kích.
Đèn tắt người tan, cánh cửa mở nhẹ, có người lặng lẽ bước vào phòng.
Ánh trăng soi nghiêng, Ngu Tiểu Mãn nằm nghiêng trên giường, va phải vết thương, nhắm nghiền hai mắt khẽ nhíu mày.
Lúc này, một bàn tay chậm rãi vươn tới, ngón tay chạm đến nếp nhăn giữa hai lông mày, nhẹ nhàng xoa phẳng.
Bình thường Ngu Tiểu Mãn sẽ không tỉnh lại bởi hành động nhỏ ấy. Nhưng mấy ngày qua cậu ngủ không an giấc, đáy lòng lại mải nhớ nhung một người mãi chẳng thấy về, chợt nhận ra điều gì, vùng vẫy nhấc mi, vội vã giơ tay, bắt được ống tay áo của kẻ định rời đi.
Có lẽ là không ngờ cậu lại tỉnh, sắc mặt người mới tới hốt hoảng trong chớp mắt, may mà phòng không đốt nến, không ai trông thấy.
Ngu Tiểu Mãn chỉ có thể dựa vào khứu giác phán đoán, ngửi được mùi hương quen thuộc, cậu tức thì tỉnh táo: “Huynh đã về rồi.”
Lời nói chỉ nhạt nhòa, thế nhưng hốc mắt lại ẩm ướt, nơi đó có tủi thân không rõ nguyên do, cũng có nhớ nhung của nhiều ngày không gặp.
“Huynh thế nào mà giờ mới trở về.”
Câu nói này giấu đầy nức nở, làm Lục Kích ngồi bên giường lập tức nghĩ đến khuôn mặt mộng mị khóe mắt ửng hồng ngày ấy. Nếu đèn được thắp lên, ắt hẳn người trước mắt sẽ mang đúng dáng vẻ mà lòng hắn ghi lại.
“Ừ.” Lục Kích đáp một tiếng, “Việc công bề bộn.”
Không quan tâm cậu còn đau không, không cảm ơn mấy ngày trước cậu xả thân giúp đỡ, ngay cả câu trả lời cũng qua loa lấy lệ, Lục Kích cho rằng như vậy đã đủ khiến người giận dữ, khiến người không thèm nhìn hắn nữa.
Ai ngờ Ngu Tiểu Mãn lại chẳng giống người thường, nhích ra ngoài mép giường một chút, níu tay áo hắn không chịu buông: “Có phải bận chuyện Lục Việt không? Kẻ đánh lén hôm đó rõ ràng là gã, đúng không?”
Yên lặng hồi lâu, Lục Kích nói: “Đúng.”
“Vậy vì sao không nói với lão gia một tiếng, giải gã tới quan phủ?” Ngu Tiểu Mãn hỏi ra nghi vấn trong lòng mấy ngày hôm nay, “Tội danh này đủ cho gã ngồi ngục mấy năm rồi.”
Lại là một hồi yên lặng khó mà chịu đựng, cuối cùng Lục Kích mới mở miệng: “Lục lão gia, là cha hắn.”
Ngu Tiểu Mãn chớp mắt, không hiểu cái cớ này: “Lục lão gia cũng là cha huynh mà.”
Nói xong, Ngu Tiểu Mãn chợt ngẩn người.
Cậu nhớ Ngu Đào từng kể chuyện nhà, nàng chính là con gái út bị bán cho nhà trưởng thôn Ngu, để lấy tiền cho anh trai lấy vợ. Cha mẹ vẫn thường thiên vị giữa những người con, huống hồ đao này cũng không thật sự đâm lên người Lục Kích, tội gì phải bỏ hai lấy một, cứ mở một mắt nhắm một mắt, thu xếp ổn thỏa mới là lựa chọn tốt nhất.
“Chẳng lẽ không phải bọn họ không biết, mà là cố tình...”
Ngu Tiểu Mãn còn chưa nói hết câu, Lục Kích cũng không trả lời, nhưng hai người đều tỏ rõ trong lòng.
Dù trước kia đã từng thoáng nghĩ đến nguyên cớ này, nhưng trái tim Ngu Tiểu Mãn vẫn lạnh đi vài phần. Cậu biết Lục phủ dơ dáy bẩn thỉu, chỉ là không nghĩ hai vị trưởng bối đối đãi tử tế với cậu cũng sa đọa đến thế.
Chắc chắn đây không phải lần đầu tiên xảy ra chuyện này, bọn họ ỷ vào việc Lục Kích phế hai chân, lại kiệm lời ít nói, cứ thế phủi sạch sự việc liên quan đến sống chết đời người, lấy cái danh mỹ miều là bảo vệ gia đình yên ổn.
Chẳng trách Lục Kích vốn dĩ cởi mở hào sảng lại trở nên ngờ vực, chẳng trách hắn lạnh lùng như đá, tốn bao công sức mới có thể lại gần.
Ngu Tiểu Mãn chua xót khó chịu, lần theo ống tay áo nắm tay Lục Kích: “Huynh đừng... đừng buồn.”
Cậu hiểu an ủi là vô dụng, nhưng vẫn muốn dỗ Lục Kích vui vẻ một chút, vắt hết não đổi chủ đề: “Còn nửa tháng nữa là tới sinh nhật huynh rồi, huynh có thích vật gì, hoặc là muốn đi nơi nào đó không?”
Lục Kích thoáng sửng sốt.
Vốn dĩ hôm nay trở lại là muốn lặng lẽ nhìn người một lát rồi đi, ai ngờ sơ ý đánh thức đối phương, còn nói chuyện với cậu nhiều đến thế.
Mượn ánh trăng, nhìn thấy người trên giường vẫn còn tái nhợt, đôi mắt lại vẫn trong veo như nước mùa thu, chút ấm ức ban đầu đã tan đi sạch sẽ, chỉ còn lại vẻ háo hức ngóng chờ.
“Đến lúc ấy, chúng ta sẽ cùng nhau, mà cũng chỉ có hai chúng ta thôi, như đêm thất tịch lần trước ấy, đi dạo phố ngắm hồ, mệt rồi lại tìm quán trà nghỉ chân, đói rồi thì nếm thử quà vặt bên đường.”
Lời nói của cậu chuyển thành hình ảnh lọt vào tâm trí Lục Kích.
Yên liễu họa kiều, phong liêm thúy mạc, tay nắm tay giữa cảnh trời chiều, đâu phải hắn chưa từng mơ tưởng.
(tả cảnh, liễu như khói cầu như họa, rèm gió màn xanh)
Nhưng mà chân hắn không được, bị giam cầm trên chiếc xe lăn chật hẹp, chỉ cần xung quanh nổi sóng bập bềnh, chiếc dù trong tay sẽ tả tơi bốn phía, không đậy nổi gió mưa.
Tầm mắt chạm vào nhau, ánh sáng trong mắt Ngu Tiểu Mãn vẫn trong trẻo, không nhiễm bụi trần, làm đáy lòng Lục Kích khẽ thắt lại, bừng tỉnh, sực nhận ra mục đích chuyến đi này.
Bàn tay bị nắm lấy cương quyến vùng ra, Ngu Tiểu Mãn vội vàng bám theo, không những bắt hụt, còn khiến vết thương đau, hít một hơi thật sâu, nhẫn nhịn hỏi: “... Được không?”
Cậu vẫn có chút phấn khích, ngày trước hỏi như vậy, mặc dù Lục Kích không đáp lời, nhưng cuối cùng vẫn thuận theo nguyện vọng của mình.
Lục lang nhà cậu lạnh mặt mềm lòng, không nỡ để cậu thương tâm.
Thế nên khi Lục Kích trả lời “không được”, Ngu Tiểu Mãn nhất thời chưa tỉnh lại, nụ cười cứng đờ trên khuôn miệng.
“Nửa tháng sau, ngươi không ở trong phủ này nữa.” Lục Kích nói.
Run sợ hồi lâu, Ngu Tiểu Mãn mờ mịt hỏi: “Vậy thì ta, nên ở nơi nào?”
“Ngoại ô có một điền trang, phong cảnh thanh nhã, thích hợp nghỉ ngơi.” Lục Kích xoay người, “Đợi đến khi ngươi có thể xuống giường, hãy lựa ngày lên đường đi thôi.”
Mặc dù Ngu Tiểu Mãn làm vợ người ta chưa đầy một năm, nhưng cũng từng nghe đám a hoàn bà vú trò chuyện, biết được thê thiếp bị mang ra ngoài nhà chủ, khả năng cao là không được yêu thương, ý tứ ghét bỏ muốn đuổi đi khuất mắt.
Ngu Tiểu Mãn không hiểu, chẳng phải trước đó vẫn còn rất tốt sao, thế nào lại bỗng trở mặt rồi?
Đợi đến khi hồi tưởng lại, mới sực nhận ra, Lục Kích đối xử với cậu tốt thì có tốt, chưa từng tiếc rẻ sự dịu dàng, có thể ôm hôn, có thể làm chuyện thân thiết, nhưng chưa từng tỏ ý với cậu, chưa từng nói thích.
Không được lấy một lần.
Không kịp suy nghĩ sâu xa, mắt thấy người sắp rời khỏi cửa, Ngu Tiểu Mãn nằm bên mép giường, vội vàng truy hỏi: “Vậy, vậy khi nào có thể trở về?”
Người tới cửa dừng lại, ở góc độ không ai thấy rõ, hai tay nắm lấy tay vịn xe lăn đang dần siết chặt.
Lục Kích nói: “Nếu không có người tới đón, thì không cần trở lại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.