Khổng Tước Thích Khóc

Chương 2:




Lâu Tử An thân hình cao lớn lại sạch sẽ, mặt mũi cũng có vài phần xinh đẹp, một đôi mắt đen nhánh càng giống như trân châu, khi bị người khác nhìn chằm chằm gương mặt còn hơi ửng đỏ, cho dù đặt ở chỗ nào cũng sẽ bị các cô bé gào thét hô to dáng vẻ bạch mã hoàng tử.
Tống Minh Trạch cách đó không xa quan sát thật lâu, làm thế nào cũng không tìm ra sai lầm, bỗng nhiên khát nước một trận, kêu bên kia một tiếng: “Lâu Tử An –“
Lâu Tử An quay đầu lại, nở nụ cười với anh, đáng yêu đến mức khiến tim người ta tăng tốc đập nhanh hơn.
“Ngài Tống.”
Tống Minh Trạch mặt không biểu cảm gõ bàn một cái nói, “Tôi muốn uống trà.”
Lâu Tử An nghi hoặc nhìn anh một cái, vẫn nghe lời mà đi châm trà.
Ánh mắt Tống Minh Trạch tối sầm lại, nhìn chằm chằm bóng lưng Lâu Tử An không rời, anh mắt quét thân thể Lâu Tử An từ trên xuống dưới, giống như muốn xuyên thấu thân tây trang màu đen này nhin rõ ràng thân thể cường tráng lại xinh đẹp bên trong.
Lâu Tử An ngừng động tác, hình như phát hiện, lúc này Tống Minh Trạch mới rũ mắt xuống, như có điều suy nghĩ hỏi: “Lâu Tử An, cậu tới đây đã bao lâu rồi?”
Vừa dứt lời, động tác trên tay Lâu Tử An run lên, nước trà liền bắn tung tóe ra ngoài, ngón tay trắng nõn lập tức đỏ. Tống Minh Trạch cả kinh vội vã từ trên ghế đứng lên, nắm tay cậu mở nước lạnh của máy uống nước kéo tới chỗ đó, vừa nhíu chặt mày nói: “Thế nào, có đau hay không? Sao cậu lại không cẩn thận vậy?”
Lâu Tử An không trả lời, Tống Minh Trạch không rõ vì sao giương mắt nhìn, nhịp tim thiếu chút nữa dừng lại.
Ánh mắt đáng thương của Lâu Tử An nhìn Tống Minh Trạch, một đôi mắt gợn sóng nước lấp lánh đỏ lên như mắt thỏ, nhịp tim Tống Minh Trạch dần khôi phục, lập tức dùng tần suất vô cùng nhỏ phát ra run rẩy. Ánh mắt Lâu Tử An đong đưa làm tim anh rung động rung động, khiến anh không nhịn được trong lòng thầm nói —
Xong rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.