Không Tỉnh

Chương 95:




Ban đêm, Thư phòng Huyền Vũ Ti.
Giám Chính ngồi bên bàn đọc hồ sơ, xem xét khoản thu chi của Ti Thiên giám.
Hoàng Nhưỡng xách hộp cơm đi tới. Đệ Nhất Thu đến cạnh bàn nhỏ, mở hộp, phát hiện bên trong chỉ có… một bát nước?
Y bưng lên ngửi, phát hiện chỉ là một bát nước trong.
“Thứ gì đây?” Giám Chính nhíu mày.
Hoàng Nhưỡng học âm dương quái khí của y, nói: “Bổn cô nương hôm nay tâm tình không tốt, không muốn nấu cơm. Lại sợ Giám Chính đại nhân bị đói, không phải sao, đành phải dày công làm một bát nước đưa tới.”
“…” Giám Chính đại nhân cảm thấy giọng điệu này quen thuộc chỗ nào ấy, y cười quái dị đáp trả, “Vậy thật làm khó Nhưỡng cô nương rồi.”
Hoàng Nhưỡng mặc kệ y, túm con sâu róm trên bàn, dùng ít linh đan hòa tan trong nước, đút cho nó.
Tuổi thọ côn trùng không dài, nếu không cho ăn linh đan, sớm đã không còn.
Hoàng Nhưỡng chờ một bên, nhưng không chờ được một câu hay ho từ Giám Chính đại nhân.
Nàng hừ lạnh, xách hộp cơm đi.
Giám Chính đại nhân là người dễ thỏa hiệp vậy sao? Y là người có nguyên tắc nha!
Mình sai chỗ nào chứ?
Y cứng cổ không phục, thế là sáng hôm sau cũng là nước trắng, tối cũng thế…
Ngày thứ ba cũng vậy…
Đến ngày thứ tư, vành mắt Giám Chính hơi phát xanh, người cũng gầy đi trông thấy.
Hai vị Giám Phó với bốn vị Thiếu Giám Ti Thiên giám nhìn thấy trong mắt, ai cũng sốt ruột.
Thiếu Giám Chu Tước Ti Chu Tương nhìn hết thấu, cô bất bình thay Giám Chính nhà mình: “Đây không phải là khi người sao?! Đi Hồ đồ tể, lại phải thịt heo chưa nhổ lông? Giám Chính đừng sợ, để ta nấu cho ngài bát canh thịt, hâm ấm tì vị!”
Cô là cô nương nói liền làm liền, lập tức xăn tay áo, tự mình xuống bếp.
Chỉ chốc lát sau, Chu Tương bưng một bát canh thịt lớn tới.
“Giám Chính, ngài ăn trước này.” Chu Tương đưa thìa cho y, nói, “Tôi phải nói nha, tính tình Nhưỡng cô nương này cũng lớn quá rồi! Nếu Giám Chính ngài không vượt qua nổi, thì thử suy nghĩ Chu Tương tôi chút xem! Sau này ngài mà theo tôi ấy, mỗi ngày tôi nấu cơm cho ngài, tuyệt không hờn dỗi!”
Cô nàng ở bên cạnh dõng dạc khoe khoang, Giám Chính yên lặng ăn một miếng canh thịt cô làm.
Sau đó, y nhấm nháp hồi lâu.
Đây là… canh thịt hả?
Giám Chính đại nhân lại uống một ngụm, y nhìn cô thuộc hạ tinh thần phấn chấn trước mặt, bắt đầu muốn buông thìa.
Chu Tương vội nói: “Đừng nha, tuy là hương vị không ngon, nhưng tôi có thể học mà. Ngài cũng đừng quá kén ăn, lại đây, ăn thêm vài miếng. Gì thì gì cũng nên nhét đầy bụng nào. Ngài xem, ngài cũng không học Tích Cốc…”
Thế là dưới sự thuyết phục nhiệt tình của cô, Giám Chính cau mày uống xong nửa bát canh.
Xế chiều hôm đó, Giám Chính Ti Thiên giám trúng độc!
Triều đình ồn ào, đến Bộ Hình còn kinh động! Trong cung Phúc công công vừa đến, Lộc công công liền đến giục hỏi, Lộc công công vừa thăm, Thọ công công lại tới giục Lộc công công!
Trong tích tắc, loạn thành một bầy.
Đúng vậy, Giám Chính trúng độc.
Thiếu niên tuổi mười lăm, không chỉ ói đến tái xanh mặt, hơn nữa còn xuất hiện ảo giác.
Thích khách nào đây? Gan to bằng trời rồi!
Giám Phó Lý Lộc tức giận lôi tất cả những người khả nghi bắt hết vào Bạch Hổ Ti tra hỏi, tra nửa ngày, phát hiện bữa nay Giám Chính uống nửa bát canh thịt!
“Chu Tương!” Lý Giám Phó một người tốt tính vậy, giờ thì nước bọt cũng văng cả lên mặt Chu Tương, “Cô đã làm gì?!”
Mặt Chu Tương nhăn réo, mãi mới nói: “Hạ quan chỉ, chỉ nấu một bát canh thịt thôi mà…”
“Nói! Cô độc hại Giám Chính ra làm sao hả? Độc dược hay là Hạc Đỉnh Hồng?! Món canh độc còn dư lại giấu ở đâu?!” Lý đại nhân Thượng Thư bộ Hình nghiêm nghị quát hỏi.
Chu Tương chỉ chỉ thư phòng của mình.
Lý đại nhân đưa Cầu Thánh Bạch đến kiểm tra thực hư “chất độc”.
Trong canh thịt phát hiện em nấm sặc sỡ dị thường.

Huyền Vũ ti, quan xá Đệ Nhất Thu.
Lúc Hoàng Nhưỡng bước vào, Đệ Nhất Thu đến dạ dày cũng muốn ói ra. Cầu Thánh Bạch đang nghiêm túc kê đơn thuốc, Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ bốn vị công công xoa tay, lo lắng đi lòng vòng.
Hoàng Nhưỡng ngồi bên giường, đỡ giúp y nôn.
Đệ Nhất Thu chỉ thấy cơ thể như nhũn ra, y vô thức ngả qua Hoàng Nhưỡng, tựa đầu vai nàng.
Hoàng Nhưỡng đến cùng vẫn đau lòng hỏi: “Sao lại đến mức này thế?”
Giọng Giám Chính đại nhân bất lực, nói: “Lửa thật là lớn…”
“Gì cơ?” Hoàng Nhưỡng nghiêng tai nghe, y không nói hết lời.
Đợi hạ nhân sắc thuốc xong, Hoàng Nhưỡng lại thổi nguội từng ngụm đút y uống hết.
Mọi người đều biết nàng là cháu Hà Tích Kim, quan hệ với Giám Chính cũng không tầm thường, do đó không ai ngăn đón.
Đệ Nhất Thu uống xong thuốc, cuối cùng thiếp đi.
Cầu Thánh Bạch thu dọn hòm thuốc, mãi mới đột nhiên nói câu: “Tiên Hoàng Hậu cũng không phải là bệnh chết.”
Hoàng Nhưỡng giật mình, Cầu Thánh Bạch bổ sung: “Bà ấy chết bởi một trận lửa lớn.”
“À.” Hoàng Nhưỡng lên tiếng, cũng không hỏi gì thêm. Nàng ngồi hầu cạnh giường săn sóc Đệ Nhất Thu.
Đời người nhiều gian khó, mỗi người đều có ác mộng chính mình.
Trên giường thiếu niên bị bỏ đói ba ngày, lại bị chuyện này dập cho một phát, thật không thể chịu đựng nổi. Lúc này mặt xanh môi trắng, tiều tụy vô cùng.
Hoàng Nhưỡng thở dài, bất giác bắt đầu hối hận. Mình cũng thật là, cùng tên mù này so đo cái gì…
Bạch Hổ Ti.
Chu Tương bị trói, treo trên khung hình.
“Nghiêm hình tra tấn cho ta!” Phúc công công tức hổn hển, “Phải cho nó khai ra kẻ chủ mưu sau màn!”
Lý Giám Phó muốn nói lại thôi, còn cách nào đâu? Nói không chừng đành phải đánh mấy roi.
Sau đó anh khuyên bốn vị công công: “Dùng hình bẩn mắt, mời bốn công công ra ngoài uống trà, chờ khảo ra kết quả, tất nhiên sẽ bẩm báo các công công.”
Lúc này bốn vị Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ công công mới hùng hùng hổ hổ ra ngoài.
Bọn họ vừa đi, Chu Tương đã kêu thảm: “Lý Giám Phó! Tôi không có hạ độc, tôi không có hạ độc! Tôi cũng không dám xuống bếp nữa…”
Lý Lộc nổi khùng, thật sự giận quá hóa cười: “Đáng đời cô! Đã nói cô bao nhiêu lần rồi hả, nhà bếp không thích hợp với cô!”
Vẻ mặt Chu Tương cầu xin: “Nhưng tôi cũng nấu cho ngài mấy lần rồi mà, không phải ngài cũng ăn thật ngon lành sao…”
“Bổn Giám Phó chỉ là còn sống, chứ không phải là ‘ăn thật ngon lành’!” Lý Giám Phó túm loạn tóc cô hai ba lần, cầm roi, vút một tiếng bốp nặng nề lên khung hình.
Khung hình phát một tiếng cộng hưởng, Chu Tương lập tức lu loa chửi bậy.
Vậy đâu còn cách nào chứ?
Đành dỗ bốn vị công công và bộ Hình, tạm thời chờ Giám Chính đại nhân tỉnh dậy thôi!
Trong quan xá.
Hoàng Nhưỡng theo lời dặn của thầy thuốc, đút thuốc lần nữa cho Đệ Nhất Thu.
Rảnh rỗi không chuyện gì, nàng đi lòng vòng quanh căn phòng ngủ.
Chỗ này và những gì thấy ngoài đời cũng chẳng khác mấy, qua hơn một trăm năm không thay đổi gì.
Bên ngoài có giá treo áo, bàn tròn, ghế dựa. Mấy chiếc hòm xiểng dựa vào tường, trong kia có một gian kín nhỏ, chỗ thùng tắm.
Song khi Hoàng Nhưỡng đi vào, mới phát hiện trong gian phòng nhỏ không chỉ có thùng tắm, còn chất đống mấy chiếc rương.
Rương nhìn qua rất nặng, hình như chất đầy bí mật.
Thứ gì mà cần giấu trong rương, còn âm thầm đặt ở gian nhỏ trong phòng ngủ của mình nhỉ?
Tim Hoàng Nhưỡng như bị mèo túm, tên này, hay là còn biết nhận hối lộ nữa sao?
Bên trong là vàng bạc rồi châu báu?
Hoàng Nhưỡng mấy lần vươn tay, lại cảm thấy xem lén đồ người khác là không tốt.
Song cuối cùng, nàng hừ lạnh — không phải Đệ Nhất Thu còn trộm lục lọi học xá mình sao?
Cùng lắm thì mỗi người không có tố chất một lần, huề!
Vừa nghĩ thế, trong chớp mắt nàng hùng hổ không sợ, đưa tay mở một chiếc rương!
Bên trong không phải vàng bạc châu báu.
Mà là…
Hoàng Nhưỡng giở ra.
Mà là váy áo!
Hiển nhiên mớ này là váy sam con gái được thêu may tinh xảo, khảm châu xuyết ngọc, hoa mỹ tinh tế.
Đây…
Lòng bàn tay Hoàng Nhưỡng từ từ mơn trớn lên lớp vải mềm mại phẳng phiu, cảm giác như tim đập rộn lên.
Đây… Không phải là tặng mình chứ?
Gò má nàng ửng đỏ, còn phải đoán sao?
Chắc chắn là vậy rồi!
Tên chó này nhất định là biết đắc tội mình, mới dùng mớ y phục này tạ lỗi bổn cô nương!
Hứ! Hoàng Nhưỡng xem kỹ từng bộ một, lòng ngọt ngào đắc ý.
Nghe gian ngoài có tiếng động nhỏ, Hoàng Nhưỡng vội đóng rương, lặng lẽ đi ra.
Là Cầu Thánh Bạch đến. Ông bắt mạch cho Đệ Nhất Thu, mãi mới thở phào, nói: “Xem dáng vẻ không sao rồi. Tối nay lão phu lại sai người đưa thuốc tới.”
Hoàng Nhưỡng đáp một tiếng, khuôn mặt hồng hồng, lòng tràn nhảy múa tung tăng.
Cầu Thánh Bạch quét mắt qua nàng, chả hiểu ra sao — vui mừng cái gì thế? Đúng là lòng dạ đàn bà, mò kim đáy biển.
Sáng sớm hôm sau, vất vả lắm Giám Chính cuối cùng cũng tỉnh.
“Khát không?” Hoàng Nhưỡng dịu dàng đưa nước tới, Giám Chính đại nhân thấy rõ mặt nàng, ngó qua chung nước trong tay nàng, hơi hơi do dự.
Hoàng Nhưỡng không đợi y trả lời, trìu mến đút nước cho y. Sau đó bê nước nóng đến, thậm chí còn tự mình vắt khăn mặt ướt, rửa mặt, lau tay giúp y.
“Cô… hết giận rồi hả?” Giám Chính đại nhân nhỏ giọng hỏi.
Xem ở phần thành tâm hối cải của y, Hoàng Nhưỡng quyết định sẽ đối xử y thiệt thùy mị. Nàng thở dài: “Tôi vốn không nên hơn thua với ngài.”
Giám Chính đại nhân nhẹ thở phào, nói: “Cô đã biết sai, vậy quá tốt rồi.”
Biết sai? Lẽ nào không phải ngươi biết sai, chuẩn bị đi tạ lỗi bổn cô nương ư? Hoàng Nhưỡng kinh ngạc, nhưng vẫn chưa quên chính sự: “Sau khi ngài trúng độc, người Bộ Hình và trong cung đều đến. Nghe nói đã bắt một vị Thiếu Giám hạ độc nhốt vào Bạch Hổ ti, đang thẩm vấn!”
Đệ Nhất Thu nghe xong lập tức đứng dậy, Hoàng Nhưỡng sợ y nhiễm lạnh, bèn khoác thêm lớp áo choàng giúp y.
Y sải bước ra ngoài, ra tới cửa, quay lại dặn Hoàng Nhưỡng: “Mấy rương quần áo phía sau, cô sai người báo với Lưu Tiên phường, bảo bản tọa đã xem qua. Để họ cho người đem về đi.”
“Ủa… Ơ?” Hoàng Nhưỡng sửng sốt, “Chuyện…, là ý gì?”
Giọng Giám Chính đại nhân vẫn còn yếu ớt, nói: “Bổn tọa chỉ tìm hiểu xem kiểu dáng đang thịnh hành mấy năm qua ở Thượng Kinh thôi. Mượn tới tham khảo.”
“…” Hoàng Nhưỡng cười mỉm đi đến trước mặt y, bay lên một cước đạp y ra ngoài.
—— uống canh nấm cả một đời đi, chó ạ!
Bạch Hổ Ti.
Chu Tương bị treo một đêm, chịu hai roi.
Cũng may ai cũng quá hiểu khả năng bếp núc của cô, nên cũng không ra tay độc.
Thế là lúc Giám Chính đại nhân chạy tới, cô vẫn còn chỗ nguyên vẹn. Giám Chính đuổi người bộ Hình, đối phó bốn vị công công xong, mới sai người thả cô ra.
Chỉ là từ nay về sau, trù nghệ của Chu thiếu giám gần xa nghe tiếng.
Giám Chính đại nhân tự mình hạ lệnh, tước đoạt quyền cô được tới gần nhà bếp.
Hôm sau, mới sáng sớm Hoàng Nhưỡng chuẩn bị ra ngoài, nào đoán được vừa mở cửa phòng, đã thấy một người đứng ở cửa đợi.
Không phải ai khác, chính là Giám Chính.
Hoàng Nhưỡng không hiểu: “Ngài đến đây làm gì?”
Vành mắt Giám Chính còn hơi xanh, y đi tới, tiện tay đưa một chiếc rương nhỏ cho Hoàng Nhưỡng. Hoàng Nhưỡng mở ra, đầy bên trong từng tờ từng tờ đều là khế đất.
“Đây…” Hoàng Nhưỡng ngờ vực đầy mặt, “là ý gì?”
Giám Chính đại nhân nói: “Bổn tọa đã thu hết tất cả đất đai sở hữu về.”
“Thế nên?” Hoàng Nhưỡng hỏi.
Giám Chính đại nhân nói như đương nhiên: “Đây là đồ cưới của mẫu hậu, mẫu hậu qua đời đã để lại cho ta. Có thể đổi tên. Bổn tọa đã sai người viết tên cô vào rồi. Đất phong thì không thể đổi tên, nhưng cũng đã lập khế ước cho thuê.”
Hoàng Nhưỡng rốt cuộc cũng hiểu: “Ngài nói là… đây đều là của ta?”
Giám Chính đại nhân còn chưa nhận ra mình đang nộp hết gia sản, chỉ nói: “Xem như thế đi.”
Hoàng Nhưỡng mừng không ngậm được mồm, nhảy dựng lên ôm chầm lấy y, bỗng hôn trên mặt y một cái.
Giám Chính đại nhân căm ghét lau nước bọt trên mặt, nói: “Đừng rộn. Còn đây nữa này!” Y kéo Hoàng Nhưỡng ra học xá, phía trước vốn là bãi đất trống học sinh phơi áo.
Bấy giờ, phía trên chỉnh chỉnh tề tề, treo hai mươi mấy bộ váy áo.
Tay áo bay lên, váy áo bồng bềnh, đẹp không thể nói.
Hoàng Nhưỡng hỏi: “Thứ này… mấy thứ này? Váy áo Lưu Tiên phường, không phải ngài đã trả lại rồi sao?”
Giám Chính đại nhân nói: “Đây là bản thảo bổn tọa tự tay vẽ đấy. Quần áo ở Lưu Tiên phường, đẹp thì đẹp vậy, nhưng dù sao cũng có vẻ tầm thường phố chợ, không có linh hồn. Bản tọa đã tham khảo ý vị tường tận, cải tiến chúng. Tỉ như bộ này… Cô xem thêu công này đi, so với Lưu Tiên phường khác nhau rất lớn đấy.”
Y bắt đầu lớn giọng giảng giải về kỹ nghệ thêu công và khảm nạm.
Quả thực là… Nhàm chán đến cùng cực.
Hoàng Nhưỡng nghe hơn nửa canh giờ, cuối cùng hỏi: “Sao làm nhiều dữ vậy?”
“À.” Giám Chính đại nhân nói, “Hôm nay là sinh thần hai mươi ba tuổi của cô, bổn tọa may hai mươi ba bộ. Xem như bắt đầu từ năm cô một tuổi, mỗi năm một bộ. Kiểu dáng phức tạp nên làm có hơi lâu. Sinh thần năm ngoái chưa kịp.”
Hoàng Nhưỡng đứng trước mặt y, chợt nghĩ, thì ra hôm nay là mùng ba tháng ba.
Chính là sinh thần của nàng.
Nửa đời của Hoàng Nhưỡng, trong mộng ngoài mộng, cũng chưa có qua mấy lần sinh nhật.
Một người được sinh ra đã không được mong đợi, sao lại còn mừng ngày sinh của mình?
Nhưng hôm nay, mớ váy áo hoa mỹ phức tạp kia, từng bộ từng bộ đều được thêu lên — chúc A Nhưỡng tiên thọ hằng xương, xuân xanh vĩnh kế.
Nàng lục tà lục tục, nhận quà sinh thần hai mươi ba năm của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.