Không Tỉnh

Chương 75:




Lúc này, Giám Chính đại nhân bề bộn nhiều việc.
Cậu ở tuổi gần mười bốn, Ti Thiên giám này, trên dưới Tiên môn căn bản không ai thèm nhìn.
—— dù gì thì người tu tiên vấn đạo, ai nào cam tâm dấn thân triều đình, làm ưng khuyển?
Song Đệ Nhất Thu nhanh chóng chia Ti Thiên giám thành bốn Ti.
Thanh Long Ti phụ trách văn thư qua lại kết nối triều đình, toàn bộ các khoản của Ti Thiên giám, rõ ràng chi tiết ra vào kho.
Bạch Hổ Ti là trụ sở ngục hình, chuyên thẩm vấn, giam giữ tù phạm tiên môn.
Chu Tước Ti là chỗ đúc khí sư, phụ trách luyện đan, đúc khí việc công các thứ.
Huyền Vũ Ti là thư viện, đào tạo đệ tử xin học.
Sau đó, y lại tìm kiếm nhân tài khắp nơi, lần lượt tìm được các Chu Tương, Đàm Kỳ làm Thiếu Giám Chu Tước, Bạch Hổ.
Bạch Khinh Vân xuất thân quan lại thì đảm nhiệm Thiếu Giám Thanh Long Ti.
Còn Huyền Vũ Ti vẫn do Viện Giám học Viện Gầy giống Tông Tử Côi đảm nhiệm.
Mấy tháng tiếp đó, Đệ Nhất Thu chân không chạm đất.
Hoàng Nhưỡng chả tìm được y ở đâu.
Nhưng cũng may, dầu có tờ thủ lệnh khuyên nghỉ học song cũng không ai chân chính xua đuổi Hoàng Nhưỡng —— gì thì gì phía Hà Tích Kim vẫn còn có mấy phần mặt mũi.
Tất cả trông ngóng nàng tự biết hổ thẹn, nhưng Hoàng Nhưỡng chả tự giác thế đâu.
Nàng vào học đường mới ở Huyền Vũ Ti, ngày ngày chờ gặp Đệ Nhất Thu một lần.
Song Đệ Nhất Thu không về.
Ngoại thành Thượng Kinh, Đệ Nhất Thu đang chờ một người, chờ rất nhiều ngày.
Ở đó có một ngôi nhà cổ, dựa vào báo cáo đã được một Gầy Giống sư thần bí mua.
Vị Gầy Giống sư thần bí này tự xưng với bên ngoài là Đệ Tam Mộng.
Lai lịch hắn mù mờ, nghe nói xuất thân là thổ yêu nhưng không biết là nhà nào trò của ai.
Mười năm trước, mới đến Thượng Kinh, gầy dưỡng một giống thử. Giống thử không chỉ chịu hạn mà sản lượng lại cao. Hiếm có nhất chính là, giống tốt hắn gầy ra đều có thể bán ra cho dân nghèo hộ khó.
Mà lại rẻ hơn giá chính thức nhiều.
Dân gian trồng giống thử hoa màu rộng khắp, thế là dù nó không đặc biệt xuất chúng như giống tốt khác song lại cần thiết với đại chúng.
Tin tức không đường mà đi, ngày càng nhiều hộ nhỏ lẻ đến xin mua.
Đệ Tam Mộng không ra mặt, chỉ có người làm trong nhà, sau khi điều tra rõ ràng vị trí và lượng ruộng nhiều ít xong sẽ cấp giống thử.
Thiếu niên Giám Chính cực kỳ mong chờ được kết bạn với vị danh sĩ, đáng tiếc đợi mãi không đến.
“Giám Chính, xem ra hôm nay không gặp được Đệ Tam Mộng. Hay ta về trước đi?” Lý Lộc khuyên nhủ.
Đệ Nhất Thu mấy nay thực sự rất bận, thiếu niên mười bốn tuổi, đã rất lâu không được nghỉ ngơi một lát. Chịu đựng đến mắt đầy tơ máu.
Mà Đệ Tam Mộng này thật sự là hành tung bất định, không biết bao lâu mới gặp.
Đệ Nhất Thu nghe vậy, chỉ nói: “Chờ thêm chút. Hắn đáng giá.”
Lý Lộc thở dài, đúng lúc này, có người đi vào khuôn viên căn nhà.
Người đến ăn mặc bình thường, da sạm đen, hai tay đầy chai sạn, nhìn qua là dáng vẻ nhà nông.
Mà người trông vườn cũng không cản gã, đổi lại chỉ cho ông một căn nội viện: “Vào trong đó xếp hàng đăng ký, có mang khế ước chưa?”
Lão nông nhẹ gật đầu, không biết cầm khế ước thế nào cho phải. Ông lắp bắp đáp: “Xin hỏi đại gia, tiểu, tiểu nhân giao bạc ở đâu?”
Người trông vườn nói: “Không vội, quản gia xác minh xong chỗ ruộng sẽ phát đến tay. Thấy chỗ chiếc bàn kia chưa? Đi đi!”
Lão nông đành đi vào, lát sau, cầm một tấm giấy. Trên mặt vẫn có phần ngơ ngác như không dám tin.
Đệ Nhất Thu bước đến, hỏi: “Ông lão, ông cầm được hạt giống rồi à?”
Lão nông thấy y quần áo lộng lẫy, lập tức đầy kinh hoảng, vội thi lễ nói: “Hẳn ngài chính là tiên sinh Đệ Tam Mộng?”
Đệ Nhất Thu vội đỡ ông, nói: “Không phải. Ông không cần đa lễ. Hạt giống đã đến tay rồi à?”
Lão nông bận bịu nhìn tờ giấy trong tay, nói: “Quản gia lão gia trong kia nói, chỉ cần lấy được tờ giấy này, chờ ở đây, là có thể cầm hạt giống rồi.”
Mà ông lão cũng không chờ bao lâu.
Chỉ lát sau, có người dáng vẻ quản gia từ trong nhà đi ra.
Tuy hắn ăn mặc lộng lẫy, nhưng dáng vẻ vẫn có vẻ khiêm tốn.
“Lý Nhân Quý đâu?” Hắn cất giọng, giọng không kiêu ngạo không tự ti, cũng không khiến người sinh chán ghét.
Lão nông kia vội nói: “Là ta là ta, lão gia, chính là tiểu nhân.”
Quản gia đọc qua tờ giấy trên tay ông lão, sau đó lấy một túi hạt giống, nói: “Tiên sinh nhà chúng ta ghi chú rõ hai loại phân bón, nếu nhà ông dư dả, thì cứ theo cách thứ nhất bón phân. Có chút khó khăn thì cũng cố mà bón phân theo cách kia, không được lung tung qua quýt. Nếu thu hoạch không tốt, sang năm sẽ không được nhận nhiều hạt giống vầy nữa, biết chưa?”
Hắn ngồi xổm, chỉ vào ghi chú trên miệng túi niêm phong, kỹ càng đọc một lượt cho lão nông.
Dân nhà nông đều biết, cây giống vì là được đất trời bồi dưỡng, phụ thuộc lớn vào thổ nhưỡng và phân.
Do đó, lão nông kia nghe cực kì chăm chú.
Nghe xong, lão gật đầu lia lịa: “Lão gia yên tâm, nhà ta có thể chăm sóc theo loại phân bón tốt nhất.”
Quản gia thế là gật gù, biết ông không biết chữ, lặp lại quá trình bón phân cho ông lần nữa.
Lão nông xách mớ hạt giống, thật vui vẻ đủ loại, tạ ơn liên tục.
Đệ Nhất Thu nhìn thấy dưới chân ông lão sinh gió, xách hạt giống lướt ra cửa, không khỏi nhẹ thán: “Đệ Tam Mộng đúng là chân danh sĩ.”
Lý Lộc nhìn thấy ý hâm mộ trong mắt Giám Chính nhà mình, đành bước lên hỏi: “Vị quản sự này, xin hỏi tiên sinh nhà ông chừng nào mới về?”
Quản gia thăm dò Lý Lộc, lại liếc sang Đệ Nhất Thu, nói: “Hai vị, việc này cũng không có chuẩn mực nào cả. Tiên sinh nhà ta không thường về căn nhà này.” Hắn chỉ đám nhà nông đến mua hạt giống, nói: “Hai ngài cũng thấy đó, chỗ này người đến người đi, tiên sinh nhà ta thích yên tĩnh.”
Lý Lộc đang định hỏi tiếp, Đệ Nhất Thu tự bước lên, nói: “Vậy phải chăng là tiên sinh nhà ông còn có chỗ ở khác?”
“Chuyện này thì không rõ.” Quản sự cũng làm khó, nói: “Dù gì thì bọn ta cũng chỉ làm công. Chuyện của tiên sinh, nào dám nghe ngóng? Nhưng mà ấy, ta khuyên công tử không nên chờ nữa. Tiên sinh không đến, ngài đợi nữa cũng chỉ uổng công.”
Đệ Nhất Thu thở dài, nói: “Ta là thật lòng ngưỡng mộ Đệ Tam Mộng tiên sinh.”
Quản gia nghe vậy cười nói: “Công tử không biết, trong ngoài Thượng Kinh này, người hận tiên sinh nhà bọn ta còn nhiều lắm. Tiên sinh tám phần cũng không ưng lộ mặt.”
Hắn không nói thêm, nhưng Đệ Nhất Thu Lý Lộc đều hiểu kịp.
Đệ Tam Mộng bán hạt giống tốt cho hộ nhỏ lẻ bình dân, hành động này là phá luật.
Chỉ mỗi một mình hắn là cao thượng, còn, chả lẽ tất cả người khác trong nhóm Gầy Giống sư là ti tiện sao?
Hơn nữa, giống thượng hạng mà bán giá này. Thế thì hạt giống mấy Gầy Giống sư khác làm thế nào định giá?
Đây vừa làm người ta chán ghét, vừa chặn đường kiếm ăn của họ.
Bởi hắn làm thế, hạt giống tốt trên chợ đen không cách nào bán được.
Mấy năm qua, người muốn lấy đầu hắn cũng không ít.
Đệ Nhất Thu nói: “Xem ra, quản sự cũng đã gặp không ít phiền phức.”
Quản sự thở dài, nói: “Còn không ít sao? Công tử xem ở chỗ chúng ta được người thiên ân vạn tạ, song thật ra không ít lo lắng hãi hùng. Ta xem, tiên sinh nhà ta cũng là vì thế mới luôn hành tung bất định.”
Hắn lắc đầu, lại khuyên nhủ: “Cho nên, ta khuyên công tử đừng tìm ngài nữa. Nếu thật sự tìm ngài ấy, cũng không chừng là phúc là họa.”
Tuy lời hắn ngoài dự tính, nhưng cũng thực tình.
Đệ Nhất Thu thất vọng trong mắt, đành nói: “Tiên sinh có khó xử, bọn ta biết. Quản sự yên tâm, chuyện của Đệ Tam Mộng tiên sinh sau này, chính là chuyện của Đệ Nhất Thu ta. Nếu như quản sự gặp bất kì chuyện gì khó xử, đều có thể đến Ti Thiên giám.”
“Ti Thiên giám?” Quản gia trước đó nói chuyện tùy tiện, không biết thiếu niên thanh quý trước mặt này chính là Giám Chính Ti Thiên giám mới nhậm chức.
Hắn vội vàng thi lễ, nói: “Thảo dân nhất thời nhanh miệng, nói năng vô lễ. Xin Giám Chính đại nhân đừng trách.”
Đệ Nhất Thu nào trách chứ?
Y đối với Đệ Tam Mộng tiên sinh yêu cây yêu cả cành, thành ra nhìn vị quản sự này cũng vô cùng hợp ý. Y nói ngay: “Quản sự không cần thế. Đệ Tam Mộng tiên sinh lòng mang thiên hạ, là bậc sĩ khí nhân đức. Ông làm việc cho ngài dĩ nhiên cũng mang tâm địa lương thiện.”
Quản sự nói: “Giám Chính đại nhân nói vậy thật làm người ta xấu hổ. Chi bằng thế này, đại nhân để lại danh thiếp, nếu tiên sinh nhà chúng tôi có lúc nào về tới, tôi chuyển lên giúp. Được không?”
“Vậy thì hay quá.” Đệ Nhất Thu gật đầu, Lý Lộc ngầm hiểu, lập tức lấy bái thiếp của anh ta, nói: “Thật sự làm phiền quản sự.”
Quản sự luôn mồm: “Tiện tay thôi, hai vị không cần khách khí.”
Thấy hắn đã thu danh thiếp, Đệ Nhất Thu đành theo Lý Lộc ra khỏi tòa nhà.
Trong chớp mắt ấy, lần lượt lại có rất nhiều nhà nông ra vào. Mà từng người khi bước ra đều xách theo một túi hạt giống, hớn hở vui mừng ra mặt.
Họ không nhiều ruộng, nên cần số hạt giống cũng ít.
Nhưng một túi hạt nhỏ này lại bảo vệ cho cuộc sống nhà họ cả một năm.
Ít nhất là không cần tiếp tục lo chịu đói.
Đệ Nhất Thu đứng ngoài cửa trông một lúc nữa, rốt cuộc Lý Lộc không kìm được, nói: “Nghe quản sự nói vậy, tình cảnh của tiên sinh Đệ Tam Mộng ở Thượng Kinh cũng rất gian nan. Theo hạ quan thấy, Giám Chính đại nhân nên che chở nhiều hơn. Chỉ cần hắn nhận ra rằng Giám Chính thực tình kết giao, ắt sẽ ra mặt chịu gặp.”
“Nói đúng… Nói đúng lắm.” Giám Chính đại nhân lập tức nói: “Anh để Bạch Hổ Ti âm thầm bảo vệ viện lạc này, nếu có vô lại quấy rối, bắt hết.”
Lý Lộc vội đáp vâng, Đệ Nhất Thu ngẫm nghĩ mãi, đột nhiên hỏi: “Bổn tọa và tiên sinh Đệ Tam Mộng dù chưa gặp mặt nhưng tri kỷ đã lâu. Có lòng muốn tặng hắn chút lễ vật bày tỏ tâm ý, nhưng lại sợ tục vật khó vào mắt. Lý Lộc, anh bảo bổn tọa nên đưa gì mới phải đây?”
Lý Lộc sao không quá rõ trong lòng?
Anh lập tức khua động trí óc, mãi mới nói: “Theo hạ quan thấy, Đệ Tam Mộng tiên sinh một lòng vì dân, tâm hoài nhược cốc*. Vàng bạc tiền tài đúng là hơi dung tục. Nhưng hắn gầy giống cũng tốn không ít, lại bán giá thấp, e trong tay cũng không dư dả. Nếu Giám Chính muốn tặng lễ, hẳn cũng phải thực tế chút.”
(*) lòng dạ rộng lớn (sâu rộng như thung lũng)
Giám Chính đại nhân gật đầu, vô cùng đồng ý.
Thế là, hôm sau, Ti Thiên giám gửi đến tòa cổ trạch của Đệ Tam Mộng tiên sinh… một đống phân.
Lúc này, Huyền Vũ Ti.
Hoàng Nhưỡng vẫn còn khổ đợi Đệ Nhất Thu. Vất vả lắm cuối cùng Đệ Nhất Thu cũng về.
Y vẫn một thân bào tím đai lưng ngọc, chân mang giày quan màu đen. Vì tuổi còn quá nhỏ lại giữ chức cao, đành bày vẻ uy nghiêm mọi lúc.
“Đệ Nhất Thu!” Hoàng Nhưỡng chạy lên nói: “Sao giờ ngài mới về, tôi chờ ngài nhiều hôm rồi đó!”
Lý Lộc thấy thế, không khỏi ho một tiếng, dời mắt sang hướng khác.
Giám Chính đại nhân chau mày, gương mặt cái cô Hoàng Nhưỡng này, y nhìn từ nhỏ đến lớn quá quen rồi.
Quen đến mức, thậm chí y không cảm thấy cô ả này xinh đẹp.
—— cứ mặc cho tất cả mọi người bên cạnh đều nói vậy.
“Sao cô còn ở đây?” Giám Chính đại nhân nhíu mày, “Thủ lệnh của bổn toạ, cô không nhận được à?”
“Nhận rồi chứ.” Hoàng Nhưỡng da mặt dày như tường thành, “Nhưng tôi đã nói với dì dượng tôi, tôi không học Gầy giống nữa, muốn học thêm ở Huyền Vũ Ti mấy năm.”
Giám Chính đại nhân phiền chán hết xiết, nói: “Bổn tọa không cho phép.”
Hoàng Nhưỡng cọ cọ sấn lên, nói: “Được mà được mà, thật ra là bài học ở Viện Gầy giống quá đơn giản. Tôi biết hết rồi, thật đó!”
Đệ Nhất Thu nghe xong, mày nhăn thành một cục.
Y dùng tay ngăn Hoàng Nhưỡng, sợ bị nàng đụng phải: “Cách bổn tọa xa một chút.”
Lý Lộc thấy thế, liên tục rối rít tiến lên khuyên nhủ: “Nhưỡng cô nương, Giám Chính ra ngoài nhiều ngày chẳng kịp nghỉ ngơi. Ngài ấy cũng mệt rồi, hay cô về trước đi.”
“Ngài… được rồi.” Hoàng Nhưỡng đến cùng vẫn đau lòng y, thấy trong mắt y tơ máu không dứt, không khỏi mềm nhũn giọng: “Vậy tối nay tôi nấu canh cho ngài uống.”
Đệ Nhất Thu đâu thèm canh hầm gì của nàng, nhanh chân bước đi như tránh ôn thần.
Quay lại thư phòng, Đệ Nhất Thu lập tức viết thư cho Hà Tích Kim, yêu cầu ông đi đón cô cháu gái về.
Ai ngờ, thư vừa mới gửi đến Như Ý Kiếm tông, Hà Tích Kim lập tức bóp nát một miếng pháp phù Truyền Tống, chạy đến Thượng Kinh.
Ông đích thân gặp mặt Giám Chính đại nhân, làm bản kiểm điểm bản thân mấy ngàn chữ.
Giám Chính đại nhân nghe một mạch từ ban đêm đến giữa trưa hôm sau.
Sau đó y đột nhiên hiểu, với tính tình Tông Tử Côi, vì đâu mà Hoàng Nhưỡng có thể ở Viện Gầy giống chơi bời lêu lổng mười mấy năm.
Mãi cho đến chiều, khi Giám Chính đại nhân đưa tiễn Hà chưởng môn, da đầu tê dại cả.
Mặc dù y không tình nguyện, nhưng cho Hoàng Nhưỡng nghỉ học gì gì đó, cũng không dám nhắc lại.
—— chỉ cần bà cá mặn này đừng đến quấy rối hắn, muốn ở thì cứ ở.
Giám Chính đại nhân đã gác vụ Hoàng Nhưỡng sang một bên, bỗng thấy ngoài cổng có nông hộ xách theo một túi giống tốt, vui mừng vô cùng chạy vào trong nhà.
Niêm phong ở miệng túi, là Đệ Tam Mộng.
Đệ Tam Mộng…
Giám Chính đại nhân như có điều suy nghĩ —— nếu có thể kết bạn với người nọ, may mắn biết bao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.