Không Tỉnh

Chương 64:




Thượng Kinh, Ti Thiên giám. Gió lạnh thấu xương, tuyết to như tịch.
Lúc Đệ Nhất Thu đưa Hoàng Nhưỡng và Miêu Vân Chi về tới, đã có một đống thứ rối rắm đang chờ y dọn dẹp.
Trong phòng nghị sự Thanh Long Ti, đã có hơn mười vị đại nhân đang đợi.
Mà công hàm châu phủ xin giúp đỡ từng phong tiếp từng phong chồng chất như núi.
Thậm chí trong cung cũng phái người đến truyền triệu.
Lúc Giám Chính đại nhân đưa Hoàng Nhưỡng và Miêu Vân Chi chạy về Ti Thiên giám, ánh mắt hơn mười vị đại nhân nhất trí, liếc qua hông y trước tiên.
Đệ Nhất Thu xanh cả mặt, cũng may Lý Lộc vội nói: “Giám Chính, hiện giờ trên dưới trong triều trên dưới đều lâm vào cơn quái mộng, còn xảy ra chuyện lạ chết rồi sống lại nữa. Mấy đại nhân đều rất nóng vội.”
Quả nhiên, Thượng thư bộ Lại Thích đại nhân nói: “Giám Chính, Bộ của ta có một Lại viên, năm năm trước chết khi bổ nhiệm. Do ăn hoa quả bị nghẹn chết. Ai ngờ trong cơn quái mộng, cậu ấy được đồng liêu cứu. Giờ tỉnh mộng rồi, cậu ta lại êm đẹp đến làm việc. Cái đó… người chết sống lại, xưa nay chưa từng có, e không phải điềm lành!”
Ông vừa mở miệng, mấy đại nhân khác liền nhao nhao kể chuyện cổ quái xảy ra ở nhà mình.
Đệ Nhất Thu đẩy Hoàng Nhưỡng đến trước cửa sổ trước, ôm bồn sưởi đặt cạnh chân nàng.
Hoàng Nhưỡng sưởi ấm, ấm áp nghe họ bàn chuyện. Một con ngài xanh lục rơi vào tầm mắt nàng, ngắm nghía hồi lâu, đột nhiên nàng kịp phản ứng —— là bé sâu róm!
Lòng dâng lên nỗi ngạc nhiên vui mừng trùng phùng, đáng tiếc hình hài nàng như gỗ đá, cũng không thể động đậy.
Con ngài xanh còn quấn nàng bay một vòng, hình như cũng vừa hiểu ra —— mẹ ruột của nó, cô gái ở trong giấc mơ có thể giết tới hủy sạch thanh danh Tạ Linh Bích, trong hiện thực, lại là một người thực vật.
Nó nhẹ nhàng linh hoạt đậu trên mu bàn tay xếp lên nhau của Hoàng Nhưỡng, chấn động vỗ hai cánh hôn tay nàng.
—— được rồi, con tha thứ cho mẹ không đi tìm con.
Hơn mười vị đại nhân giọng điệu nghiêm túc kể lại chuyện kỳ quái. Quả vậy, đều là người từng đã chết, vì tránh khỏi kiếp nạn trong giấc mơ lại ly kỳ sống lại trong đời thật.
Sắc mặt Miêu Vân Chi đầy nghiêm nghị, quay qua hỏi Đệ Nhất Thu: “Ngươi thấy thế nào?”
Đệ Nhất Thu nói: “Có một phỏng đoán, nhưng tạm thời không dám xác định.”
Thượng Thư bộ Lại Thích đại nhân rất không kiên nhẫn: “Lúc nào rồi mà Giám Chính còn thừa vòng vo?”
Đệ Nhất Thu nói: “Nếu họ tiếp xúc được thi thể chính mình trong đời thật, có vẻ sẽ biến mất.”
“Biến mất?” Thích đại nhân hỏi, “Ngài nói, khi họ tiếp xúc thi thể của mình, sẽ chết sao?”
Miêu Vân Chi bên cạnh nói: “Sẽ hóa. Giống như băng vậy, hòa tan đi.”
Hơn mười vị đại nhân nửa tin nửa ngờ, nhưng chuyện đó không khó chứng thực. Đệ Nhất Thu quay lại nói Bảo Võ: “Đi Bạch Hổ Ti, điều mấy tù phạm đã chết đi sống lại. Rồi cùng đưa thi thể bọn chúng đến đây.”
Bảo Võ đáp vâng, lập tức đi làm.
Chư vị đại nhân đành cùng nhau chờ đợi.
Đệ Nhất Thu chậm rãi thong thả bước đến bên cạnh Hoàng Nhưỡng, luôn lo nàng lạnh, không khỏi sờ lên tay nàng.
Đang định sờ một cái, y đã nhìn thấy con sâu róm đang nghỉ chân trên mu bàn tay Hoàng Nhưỡng —— Hoàng Dương.
Cuối cùng cũng có một chuyện vui.
Giám Chính đại nhân lấy một góc linh đan, dùng một cái chung hòa thành nước lỏng, ném Hoàng Dương vào.
Hoàng Dương lớn lên bên y, đã sớm quen thuộc cách y cho ăn. Giờ này còn tính trong mơ ngoài đời gì nữa?
Nó vục đầu vào chung, bắt đầu hút linh đan.
Đệ Nhất Thu lại nắm chặt tay Hoàng Nhưỡng, Hoàng Nhưỡng trong giấc mơ khổ tu võ đạo, tu vi ngoài đời cũng tăng không ít. Nhưng rất đáng tiếc, tu vi tăng vọt song cũng không thể chống cự lại Bàn Hồn Định Cốt châm.
Đệ Nhất Thu đem chăn lông thỏ đến đắp lên hai chân nàng. Sau đó nhét hai tay nàng vào.
Hơn mười vị đại nhân liền yên lặng nhìn y dốc lòng chăm sóc một cô người giả đến thế. Đột nhiên, Thích đại nhân kịp hiểu, nói: “Nhắc đến, ở trong giấc mơ Giám Chính đại nhân bảo rằng, vì thanh mai ốm chết mà luyến mộ Hoàng Nhưỡng cô nương. Vị Hoàng Nhưỡng cô nương ấy, hình như là vợ của Tạ Tông chủ Ngọc Hồ Tiên Tông nhỉ?”
Câu này của ông, xem như mở ra máy hát.
Mấy đại nhân khác xôn xao nói: “Ui, Giám Chính đại nhân còn lên cửa cầu cưới, à, thậm chí vì thế không tiếc dâng lên bốn con rối đối chiến siêu cấp, thật sự bỏ hết vốn luôn.”
Mọi người nói náo cả nhiệt, Lý Giám Phó ở bên cạnh nghe được đỏ mặt —— Giám Chính nhà mình mãi mới vớt được tí xíu thanh danh, trong giấc mơ này xem như thua sạch.
Chỉ có Giám Chính đại nhân hừ lạnh, như đương nghe chó sủa.
Sau chốc lát, Bảo Võ áp đến bốn tên tù phạm.
“Giám Chính, đều ở đây cả.” Anh nói, lệnh bốn người quỳ hàng loạt. Sau lưng bốn người còn đặt bốn cái xác. Xác chết được đặt trên tuyết ngoài cửa, phía trên đắp vải trắng.
Các đại nhân lập tức ngừng bát quái, tất cả cùng nhìn về phía bốn người.
Thiếu Giám Bạch Hổ Ti Đàm Kỳ tới, nói: “Giám Chính, bốn tên này vốn dĩ do bị thương nặng mà chết bệnh trong ngục. Song trong cơn quái mộng số mệnh chúng tốt, trùng hợp gặp lúc Y Chính đại nhân tìm người thử nghiệm thuốc. May mắn sống tiếp.”
Đệ Nhất Thu tập trung nhìn bốn tên, phất tay ra hiệu, Miêu Vân Chi ngồi một bên, nín thở.
Bảo Võ xốc mấy tấm vải trắng, mọi người trong phút chốc tò mò xem xét. Thấy mấy cái xác hơi thối rữa thật sự giống bốn tên kia như đúc.
Đệ Nhất Thu nói: “Bốn người các ngươi, quay lại.”
Bốn tên tù phạm nãy giờ nghe ù ù cạc cạc, gì mà trong mơ ngoài đời? Gì mà may mắn sống sót?
Bọn chúng đồng thời quay đầu, đương nhiên nhìn thấy bốn cái xác ở cổng. Cả bốn sửng sốt, mãi lâu mới chần chờ tiến lên.
“Cái này, cái này…” Có người chỉ vào xác mình, thật lâu không dám tin.
“Ta, chúng ta đã chết rồi à?” Một tù phạm khác nhỏ giọng hỏi.
Thích đại nhân nhíu mày, nói: “Đúng vậy.”
“Sao có thể chứ?” Có người hô to, “Đám cẩu quan các ngươi, đến cùng đang chơi trò quỷ gì thế?!”
Gã vừa dứt lời, ba tù pham kia cũng nghi ngờ đầy mắt.
Lý Lộc ở bên cạnh ghi chép, nói: “Nghe thấy tin chết, cũng không khác thường.”
Miêu Vân Chi không kìm được, nói: “Vừa rồi ở Bạch Cốt nhai, bọn họ đụng vào xác mình liền tan chảy biến mất.”
Bảo Võ nghe xong, túm lấy một tên tù nhân, lôi tới cạnh xác chính hắn. Tên tù phạm kia đến lúc này cũng bắt đầu nghi ngờ là quỷ kế triều đình. Y vừa giãy giụa, vừa giận dữ mắng chửi.
Bảo V trực tiếp đè gã vào cái xác, ngay một tích tắc khi gã chạm đến xác mình, cả người gã đột nhiên vặn vẹo kỳ dị, sau đó ngũ quan, tứ chi, thậm chí toàn bộ thân thể đều trong nháy mắt vặn vẹo tan chảy, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.
Ba tên còn lại nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị này, không mắng nổi nữa.
Chung quanh một cơn gió nhẹ lay thổi qua, ba tên như một làn khói xanh, mấy lần vặn vẹo chồng chất, cũng biến mất ở không trung. Đừng nói y phục, tóc cũng không còn một cọng.
Chư vị đại nhân trầm ngâm không nói, mãi lâu, Thích đại nhân nói: “Chưa từng nghe thấy!”
Bên cạnh, Miêu Vân Chi hỏi: “Mấy người sống lại này, có chứng khát máu, nóng nảy không?”
Đám người suy tư lúc lâu, xôn xao lắc đầu. Thích đại nhân nói: “Cũng chẳng khác gì lúc còn sống, chẳng thấy chứng bệnh gì.”
Thế là có người thì thầm: “Có lẽ, thế này cũng tốt. Trời cao có đức hiếu sinh, nếu sinh sống tốt, cũng không sao.”
Vừa dứt lời, lập tức có người cười lạnh: “Mẹ của Chu đại nhân cũng là một trong số người sống lại, dĩ nhiên nói vậy rồi.”
Người kia lập tức im bặt.
Hoàng cung, tháp Viên Dung.
Hoàng tử, hoàng nữ sống lại chừng hơn tám mươi người.
Dĩ nhiên Cầu Thánh Bạch cũng kinh hoàng đủ kiểu, thấy đám người này ăn nói cử chỉ chả khác chút nào trong giấc mơ. Không có hiện tượng lạ nào khác, mới từ từ yên lòng.
Ông vừa bố trí sắp xếp mọi người vào tầng một tháp Viên Dung, vừa bẩm báo Sư Vấn Ngư.
Nhưng, Sư Vấn Ngư cũng không gặp hắn, chỉ nhẹ nhàng nói: “Đã là ý trời chiếu cố, vậy thì cứ thu xếp ổn định bình thường đi.”
Cầu Thánh Bạch được câu này, lại thấy đám hoàng tử hoàng nữ cũng không kinh khủng như yêu tà, đành phải thu xếp chỗ ở cho họ một lần nữa.
Trong đó có Ngũ Hoàng tử vốn tên là Sư Yến Chi. Sau bị ép đổi họ Triệu, thành Triệu Yến Chi.
Ở ngoài đời, gã vốn đã “mất tích” nhiều ngày. Bây giờ cũng xuất hiện.
Người như Cầu Thánh Bạch cảm thấy thật hãi hùng khiếp vía.
Chuyện người chết sống lại nhanh chóng gây huyên náo xôn xao.
Theo ý Đệ Nhất Thu, nên đem họ cách ly thôn xóm khác, ở riêng để tránh tai họa.
Nhưng khi trời xế chiều, Sư Vấn Ngư ra xuống một bức chiếu thư.
Trong chiếu thư xưng, thiên địa hoài nhân, y dưỡng vạn vật. Phương sinh phương tử, phương tử phương sinh. Ký hoạch tân sinh, tiện như tân sinh*
(*) đại ý: trời đất tạo con người, bao bọc nuôi dưỡng vạn vật. Chỗ sinh chỗ chết, chỗ chết chỗ sinh, đã được sinh ra lần nữa, thì cứ xem như là một cuộc sống mới.
Cùng ngày ý chỉ ban bố, người sống lại từ giấc mơ có thể sinh hoạt như người bình thường.
Bá tánh cảm niệm ân đức Hoàng đế biết bao, song cũng có kẻ hoảng sợ, có người lo lắng. Trong phút chốc, tranh luận nổi lên bốn phía.
Lúc này, Ngọc Hồ Tiên Tông.
Hoàng Thự vẫn còn làm ầm, yêu cầu được gặp Hoàng Nhưỡng.
Tạ Thiệu Xung biết lão chỉ là tôm tép nhãi nhép, chỉ phái người ngăn chặn lão ngoài cửa là được. Nhưng ba người khác, thì bất kể thế nào cũng cản không được.
Bộ ba Hà Tích Kim, Vũ Tử Sửu, Trương Sơ Tửu kế bè mà đến, cùng yêu cầu được gặp Tạ Hồng Trần và Hoàng Nhưỡng.
Mấy ông đương nhiên biết Hoàng Nhưỡng không ở Ngọc Hồ Tiên Tông, song họ cũng biết, hiện giờ Hoàng Nhưỡng miệng không thể nói, thân không thể chuyển. Từ trong miệng nàng, thật sự sẽ chẳng hỏi ra được chuyện gì.
Họ chỉ có thể ép hỏi Ngọc Hồ Tiên Tông, ép hỏi Tạ Hồng Trần, thậm chí cả Tạ Linh Bích!
Trăm năm trong mơ, Hoàng Nhưỡng vẫn luôn gầy dưỡng giống tốt, cứu trợ vô số bá tánh.
Xem như ngoài đời, là một Dưỡng giống sư, Hoàng Nhưỡng cũng có thể xưng là danh gia.
Bộ ba Hà, Trương, Vũ bây giờ tất nhiên là lòng đầy căm phẫn, nhất định phải biết rõ nàng đã gặp chuyện gì.
Qua hai giấc mơ, mũi mâu đều chĩa thẳng vào Tạ Linh Bích, không thể chỉ là ngoài dự kiến?
—— thậm chí dân gian còn rộ lên lời đồn, rằng Tạ Linh Bích nổi lên sắc tâm với Hoàng Nhưỡng hãm hại Hoàng Nhưỡng. Còn Hoàng Nhưỡng đã hóa thành lệ quỷ.
Hai lần vào giấc mơ, đều bởi vì nàng oán khí không tan, muốn tìm Tạ Linh Bích báo thù.
Ba người nghe được, tự nhiên càng tức giậm. Song họ không gặp được Tạ Hồng Trần.
Hiện giờ Tạ Linh Bích bệnh nặng, cơ bản không thể gặp khách. Mà Tạ Hồng Trần thì không ở Ngọc Hồ Tiên Tông.
Thượng Kinh, Ti Thiên giám.
Tuyết trắng bao trùm con phố dài, cổ áo thủ vệ trước phủ đã kết băng.
Ngay lúc này, đám người chỉ thấy trước mắt một luồng sáng trong vắt, tựa như trời đất bỗng dưng sáng tỏ. Hai thủ vệ theo luồng sáng nhìn lại, chỉ thấy một người bung dù đi tới.
Hai mắt hắn bịt lụa trắng, toàn thân áo trắng sáng không nhiễm một hạt bụi, giày tơ tầm dưới chân không nhiễm trần thế.
Trời tuyết thế này, dưới chân thế nhân lầy lội không xiết, còn hắn cứ như là từ trên mây xuống. Phong thái khuynh thế.
Hắn bước tới dưới cổng, thu lại dù giấy, đưa bái thiếp, nói: “Ngọc Hồ Tiên Tông Tạ Hồng Trần, xin gặp Giám Chính Đệ Nhất Thu.”
Tạ, Hồng, Trần!
Hầu kết thủ vệ nhấp nhô, mãi lâu mới nói: “Tạ Tông chủ chờ một lát.”
Hắn không chút nghi ngờ thân phận người trước mắt.
—— cũng chỉ có phong thái đó mới xứng với tên tuổi Đệ nhất Kiếm tiên tiên môn.
Huyền Vũ Ti, thư phòng.
Đệ Nhất Thu đang lật xem công văn các nơi quăng tới, muốn tìm ra chút manh mốt từ “người chết sống lại”. Song lật qua lật lại, hình như cũng không có quy luật gì.
Xe lăn Hoàng Nhưỡng xe lăn bị kéo đến hắn án thư bên cạnh, cũng có thể trông thấy công văn bên trên nội dung. Cái này khiến nàng không có nhàm chán như vậy.
Đột nhiên, Lý Lộc ngoài cửa tự mình đến báo: “Giám Chính, Tạ Hồng Trần Tạ Tông chủ cầu kiến.”
Tạ Hồng Trần.
Đệ Nhất Thu nghe thấy cái tên này, bản năng chán ghét. Tự dưng không hiểu sao lại nghĩ tới chuyện trong cơn mộng kỳ lại, lập tức ra vẻ cổ quái —— có thể không cổ quái sao? Suýt nữa y đã xem tên này thành cha vợ rồi.
“Tạ Tông chủ tuổi đã cao, mắt mũi lại không tiện, cả đoạn đường tìm tới chắc hẳn vô cùng vất vả. Còn phiền ngài chờ trong tuyết thật là thất lễ.” Giám Chính đại nhân âm dương quái khí, “Còn không mời vào trong sảnh đãi trà?”
“…” Lý Lộc muốn mở cửa sổ giúp Hoàng Nhưỡng, bay bớt mùi giấm trong thư phòng này đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.