Không Tỉnh

Chương 6:




Trong phòng nghị sự, Lý Lộc và Bảo Võ ra ngoài, nơi này bỗng trở nên yên tĩnh hẳn. Hoàng Nhưỡng chỉ cảm thấy xe lăn chuyển bánh, nàng lại một lần nữa ngồi hướng ra ngoài cửa sổ.
Đệ Nhất Thu vẫn ngồi ở phía sau thư án, chuyên tâm vá da thỏ.
Bên ngoài trời không biết đã bắt đầu rơi tuyết tự bao giờ, tuyết rơi không lớn, cứ như phấn như muối, lại tựa như mưa phùn.
Hoàng Nhưỡng nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ, nhớ tới chuyện vừa rồi Bảo Võ nói, Tạ Hồng Trần phái người đi hỏi thăm tung tích một người muội muội của nàng. Đây đương nhiên là đang tìm nàng, chẳng qua Tạ Hồng Trần này luôn băn khoăn lo lắng đến danh dự của tông môn mà thôi.
Chuyện thê tử của mình mất tích, hắn sẽ không trắng trợn công bố với bên ngoài.
Ngoài cửa sổ tuyết cứ bay bay, Hoàng Nhưỡng bắt đầu ngẩn người, giống như thấy được mặt sân Kỷ Lộ Đài phủ đầy tuyết đầu mùa. Hàng năm cứ đến mùa này, hồ Bạch Lộ sẽ bắt đầu kết băng. Nàng thường xuyên lấy chút băng vụn, nấu vài món ăn nhẹ tinh xảo cho Tạ Hồng Trần.
Nhưng thực tế Tạ Hồng Trần không thường xuyên đến. Những món ăn nhẹ kia, có đôi khi là nàng phái người đưa đến Điểm Thúy Phong cho hắn. Mà đại đa số nàng đều chia thức ăn cho đám đệ tử phía dưới tông môn. Cho nên thời ấy, đệ tử của Ngọc Hồ Tiên Tông đều rất thích mùa đông.
Bọn hắn sẽ dâng lên đủ loại kiểu dáng nguyên liệu nấu ăn, để cho sư mẫu nghiên cứu làm ra bánh ngọt hoặc chút đồ ăn gì đó.
Có đôi khi dân gian gặp thiên tai, Hoàng Nhưỡng cũng sẽ dẫn theo chúng đệ tử xuống dưới chân núi nấu cháo nấu thuốc. Việc này, đương nhiên là tiêu bạc của Ngọc Hồ Tiên Tông, nàng đi cốt để kiếm cái danh tốt. Cho nên Tạ Hồng Trần đương nhiên sẽ không bởi vì chút chuyện này mà có thêm vài phần kính trọng với nàng, thậm chí còn có thể sinh lòng chán ghét.
Chẳng qua hắn nỗ lực áp chế sự buồn bực dưới đáy lòng – – Hoàng Nhưỡng làm những chuyện này, tóm lại cũng cứu giúp được không ít người. Ắt cũng không phải chuyện gì xấu.
Vì thế ở trong mắt tất cả mọi người, tông chủ và tông chủ phu nhân của Ngọc Hồ Tiên Tông vẫn rất ân ái khăng khít. Chỉ có Hoàng Nhưỡng biết, Tạ Hồng Trần cất giấu sự xem thường ở trong lòng. Đây là bức tường băng giữa nàng và hắn, sau cùng biến thành hai người ăn ý cùng hiểu trong lòng mà không nói ra.
Nếu như hắn không đến, nàng cũng không thể đi mời.
Trong Kỳ Lộ Đài, nàng có thể xinh đẹp có thể quyến rũ, nhưng ở những nơi khác bên ngoài Kỳ Lộ Đài, nàng nhất định phải làm một tông chủ phu nhân đoan trang.
Điểm Thúy Phong, nàng không có việc gì thì không thể đi vào.
Chuyện xưa từng trang ố vàng, Hoàng Nhưỡng xuất thần trong chốc lát, Đệ Nhất Thu đã vá lại mấy mảnh da thỏ. Hắn đi tới trước mặt Hoàng Nhưỡng, đặt tấm da thỏ khâu thành thảm mỏng lên hai chân nàng. Thật ra Hoàng Nhưỡng không lạnh, nhưng có một loại lạnh gọi là, Thu sư phụ cảm thấy nàng lạnh.
Đệ Nhất Thu đẩy nàng đến phía trước cửa sổ, mở ra đống chai chai lọ lọ hôm nay mới mua về.
Trước đó Hoàng Nhưỡng từng nhìn thấy Lý Lộc mang vào, nhưng không biết là vật gì. Bây giờ Đệ Nhất Thu mở ra, nàng ngửi thấy mùi hương, mới biết một đống chai lọ này thật ra là son phấn!
Thu sư phụ cầm ghế dựa đến, ngồi xuống đối diện nàng. Hoàng Nhưỡng trơ mắt nhìn hắn mở hộp phấn, sau đó cầm một cốc trà, bỏ thêm lượt nước rồi hòa tan phấn.
“???” Trong lòng Hoàng Nhưỡng tràn ngập dấu chấm hỏi.
Sau đó, Đệ Nhất Thu dùng phấn đã pha vẽ loạn lên mặt nàng.
Ngươi đang làm gì vậy!! Hai con ngươi của Hoàng Nhưỡng co rút lại – – phấn trứng ngỗng kia không phải để cho ngươi dùng như vậy đâu!! Dừng tay! Ngươi đây là đang trát tường!
Thu sư phụ lại làm vô cùng nghiêm túc.
Cho nên khi hắn thoa hết số phấn trong hộp lên mặt Hoàng Nhưỡng, khoảnh khắc tự nhìn ngắm lại, lúc đó hắn mới thoáng chấn động. Kế tiếp, hắn sai người đưa nước ấm đến. Tên hạ nhân kia bưng nước ấm tiến vào, liếc mắt nhìn thấy Hoàng Nhưỡng cũng bị dọa cho sửng sốt.
May mà bình thường đám người hầu bọn họ được huấn luyện nghiêm chỉnh, thế nên nước trong chậu mới không đổ ra ngoài.
Đệ Nhất Thu thấm ướt khăn lụa, tinh tế rửa mặt cho Hoàng Nhưỡng.
Sau khi rửa sạch, Giám Chính đại nhân lại tiếp tục dùng son phấn vẽ tranh.
Trái tim Hoàng Nhưỡng run rẩy, nhưng nàng không có cách nào chống cự! Đa số thời gian Đệ Nhất Thu đều dùng lòng ngón tay điểm phấn, sau đó có lẽ cảm thấy không tiện, hắn nổi hứng vớ lấy bút lông trên bàn. Trong đống bút lông kia có cái thô cái mảnh, hắn đều thử dùng từng cái.
Đây là mặt của ta đó!! Hoàng Nhưỡng tức đến tay chân lạnh lẽo.
Giám Chính đại nhân đã hoàn thành kiệt tác, hắn gác bút, đứng dậy, nghiêm túc đánh giá gương mặt Hoàng Nhưỡng.
Hoàng Nhưỡng dám cược, nàng thấy được khóe miệng Đệ Nhất Thu – – cái tên chó má này, đang cười!
Tên người hầu bên cạnh tuy cung kính cúi mình, nhưng cuối cùng cũng khó che giấu được tò mò. Hắn ngẩng đầu đưa mắt nhìn Hoàng Nhưỡng, sau đó lập tức cúi đầu, hai vai run rẩy. Hoàng Nhưỡng thật sự hết cách.
Bên ngoài tuyết có xu hướng rơi lớn dần, mặt đất bắt đầu trắng xóa.
Trong phòng đốt lò sưởi, Đệ Nhất Thu lại một lần nữa rửa mặt cho nàng, sau đó lại thoa son vẽ loạn lên mặt nàng. Sau cùng thật sự không thể làm gì được nữa, Thu sư phụ dùng ngòi bút chấm phấn, vẽ ba chòm râu vào bên miệng cho Hoàng Nhưỡng.
Với cái tôn nghiêm này ——
Ta mà có bằng hữu khiến mình tổn thọ thế này, thì chắc hiện tại cỏ mộ cũng đã cao năm trượng rồi.
Hoàng Nhưỡng chỉ có thể hùng hùng hổ hổ ở trong lòng.
Quả nhiên, Giám Chính đại nhân đang học cách trang điểm. Hao tâm tốn sức bận rộn thoáng cái đã đến buổi trưa, hắn lại gọi thị nữ lần trước tới chải đầu.
Khóe miệng thị nữ kia giật giật, thay Hoàng Nhưỡng trang điểm lại lần nữa. Giám Chính đại nhân bưng một cốc trà nóng, ngồi ở bên cạnh quan sát. Hoàng Nhưỡng cảm thấy người này quả thật hết sức nhàm chán.

Thượng Kinh, nội thành. Phủ Trung Quốc Công.
Trung Quốc Công là cựu thần trong triều, vẫn đi theo Sư Vấn Ngư giành chính quyền. Hiện giờ Sư Vấn Ngư trầm mê thuật trường sinh, đối với lão cũng có quan tâm chăm sóc nhiều hơn. Cho nên mặc dù lão đã 120 tuổi, nhưng trông mới chỉ hơn sáu mươi tuổi.
Lão là người từng đi qua chiến trường, tuy đã cởi giáp nhiều năm, nhưng mà dáng người vẫn cao ngất.
Lão ở trong viện đánh một bộ quyền, quyền phong vẫn vô cùng uy vũ. Trung Quốc Công cực kỳ hài lòng.
Bỗng nhiên, lão cảm thấy đầu óc choáng váng, sau đó một người đã đứng ở trước mặt lão.
Người này áo trắng như mây, thắt lưng đai ngọc. Hắn khẽ gật đầu với Trung Quốc Công, ôn hòa nói: “Quốc Công gia, đã lâu không gặp.”
“Ngươi…” Trung Quốc Công chỉ cảm thấy trước mắt sáng đến chói lóa, không khỏi lui ra phía sau hai bước, bấy giờ mới phản ứng kịp, “Tạ Hồng Trần!”
Đúng vậy, người nọ đúng là Tông Chủ Ngọc Hồ Tiên Tông Tạ Hồng Trần!
Lúc trước Trung Quốc Công từng làm hộ vệ của Sư Vấn Ngư, cho nên cũng từng ra vào Tiên Tông.
Trong lòng lão trầm xuống, theo bản năng muốn gọi thị vệ. Nhưng rất nhanh lão lại không dám hành động thiếu suy nghĩ. Người ở đối diện chính là Tạ Hồng Trần đấy, cả sân đầy ắp thị vệ của lão nào có đất dụng võ? Lão dứt khoát hỏi: “Tạ Tông Chủ từ Tiên Tông ngàn dặm xa xôi hôm nay đặt chân đến hàn xá, không biết có gì muốn chỉ giáo?”
Lúc nói chuyện, lão tinh tế đánh giá vị đứng đầu tiên môn này. Lần cuối gặp hắn đã là bốn mươi năm về trước. Bốn mươi năm mưa tuyết phong sương, hắn lại không hề già đi. Vẫn chỉ như mới hai bảy hai tám, tao nhã tuyệt thế.
Nghe nói, những người trong tiên môn tuổi thọ không tới một nghìn thì cũng phải đến tám trăm. Khó trách bệ hạ thèm muốn, si mê điên cuồng. Trung Quốc Công nghĩ thầm trong lòng.
“Quốc Công chớ sợ.” Ánh mắt Tạ Hồng Trần ôn hòa, bình tĩnh, rất có sức xuyên thấu lòng người. Hắn nói lời trấn an: “Hôm nay Tạ mỗ đến đây cũng không có ý xấu gì. Chỉ quấy rầy Quốc Công gia trong chốc lát thôi, không cần kinh động đến quý phủ.”
Tạ Hồng Trần này rất được người trong tiên môn tôn sùng, không chỉ bởi vì sư môn hắn nổi tiếng, tu vi thâm hậu, mà còn bởi vì bản tính hắn hà khắc gò bó, khiêm tốn chu đáo, tiến thoái vừa phải.
– – Cho dù lập trường bất đồng, hắn cũng không làm khó một kẻ phàm phu như mình.
Trung Quốc Công luôn tự cho mình ở địa vị rất cao, nhưng giờ khắc này, lão chỉ như đom đóm ở dưới trăng sáng, thậm chí còn có loại cảm giác tự nhục và xấu hổ. Thân thể lão cũng không còn thẳng tắp mà ôm quyền nói: “Tạ tông chủ, xin mời vào bên trong uống tách trà.”
Tạ Hồng Trần thế nhưng không từ chối, hắn đi theo Trung Quốc Công vào nội phủ.
Người như hắn, gót quý đạp đất tiên, vốn không cần hàn huyên cùng loại người như Trung Quốc Công. Nhưng hắn thật sự đã làm vậy. Hắn nhận trà thơm mà hạ nhân dâng, nhấp một ngụm, nói: “Là trà mới của Sơ Vụ Sơn, tên là Nhất Biện Tâm.”
“Hả?” Trung Quốc Công sửng sốt, vốn tưởng rằng hắn vào phủ chỉ là ứng phó miễn cưỡng thôi. Không nghĩ tới hắn lại thật sự thưởng thức trà cùng mình. Thế nên trong lúc nhất thời, lão có mấy phần bối rối, nói: “Đúng vậy. Tông Chủ có kiến thức uyên bác, khiến người ta phải kính nể.”
Lão vô thức khen ngợi, Tạ Hồng Trần lại bỗng nói một câu: “Trà này là biến chủng mà sáu mươi năm trước phu nhân ta tự tay chăm sóc, bởi vì vẫn luôn thử nghiệm cùng nàng cho nên ta đây nhớ rõ.”
“Ồ.” Trung Quốc Công như giật mình bừng tỉnh, đúng rồi. Phu nhân Tạ Hồng Trần am hiểu nhất chính là bồi dưỡng ra hạt giống tốt, Nhất Biện Tâm này đúng là do đích thân phu nhân chăm bón. Lão cười nói: “Thế thì thật đúng là múa rìu qua mắt thợ mà, khiến Tông Chủ chê cười rồi.”
Nói xong lão cũng yên tĩnh hẳn lại. Tạ Hồng Trần lại nhấp một ngụm trà, nói: “Mấy năm qua Tiên Tông và triều đình qua lại, khó tránh khỏi có chỗ không chu toàn. Nhưng Tiên môn vẫn rất quan tâm đến chuyện hiện nay.”
Lúc nói chuyện hắn luôn mang thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ thẳng thắn chân thành. Nếu không có Tạ Linh Bích cao cao tại thượng cường thế, cũng không có Sư Vấn Ngư thần bí khó lường, thì có lẽ sẽ khiến người ta có ấn tượng rất tốt.
Trung Quốc Công vội vàng chắp tay nói: “Tông Chủ một lòng vì thiên hạ, đại nhân đại nghĩa.”
Cuối cùng Tạ Hồng Trần cũng tiến vào chủ đề chính, hắn nói: “Đại nghĩa thì ta không dám nhận. Nhưng Kim Thượng dùng Trường Sinh Đan nhiều năm, ta nghe thấy tò mò, cũng từng xin nhờ một người bằng hữu cũ tìm phương thuốc.”
– – Khá lắm. Trong lòng Quốc Trung Công chấn động, phương thuốc dân gian Trường Sinh Đan kia là loại bí mật cỡ nào? Ngươi nói một câu vô cùng đơn giản là nhờ một người bằng hữu cũ tìm ra. Cứ như đang tìm bừa một phương thuốc dân gian tăng lực vậy.
“Phương thuốc kia đúng là không tồi, tuy hao tốn thời gian và công sức nhưng lại có hiệu quả. Trên dưới Tiên Tông cũng hy vọng bệ hạ có được tuổi thọ vô tận, sánh cùng giang sơn muôn đời.” Giọng hắn nhịp nhàng, trong trẻo êm tai. Trung Quốc Công biết, lời kế tiếp mới chính là trọng điểm. Vì thế lão vội vàng dựng thẳng lỗ tai lên nghe.
Quả nhiên, sắc mặt Tạ Hồng Trần thoáng trầm xuống, nói: “Có điều Trường Sinh Đan năm nay, ta quan sát từ xa thấy đan khí có chỗ bất thường. Nguyên nhân không tiện hỏi Ti Thiên Giám, nhưng trong lòng có chút lo lắng, cho nên đành phải xin Trung Quốc Công trình báo lên bệ hạ.”
“Cái, cái gì?!” Trung Quốc Công sửng sốt – – cái gì gọi là đan khí bất thường? Lão cau mày nói: “Phương thuốc dân gian Trường Sinh Đan chưa từng bị thay đổi.”
Tạ Hồng Trần nói: “Nếu như chưa từng thay đổi, thế lại càng thêm đáng nghi rồi. Chỉ là chuyện này có liên quan đến triều đình và bệ hạ, cho nên Tạ mỗ không tiện xen vào. Trung Quốc Công chỉ e là phải lưu ý một chút.”
Dứt lời, hắn đứng dậy, cực kỳ lễ phép mà chắp tay nói: “Tạ mỗ chỉ nói đến đây thôi. Phương thuốc dân gian không thể so với những thứ khác, huống chi là chuyện liên quan đến long thể của Kim thượng. Xin Quốc Công gia hãy để ý một chút, nếu như cần thiết, Ngọc Hồ Tiên Tông bằng lòng nghiệm đan thay bệ hạ.”
Nói xong, hắn lại nói: “Hôm nay được thưởng thức một tách trà thơm của Quốc Công gia, Tạ mỗ vô cùng cảm kích.” Hắn giống như có tâm sự trong lòng, vẻ mặt có hơi u sầu, “Chỉ tiếc phu nhân ở nhà còn đang bị bệnh nhẹ. Chờ sức khỏe nàng bình phục hẳn, Tạ mỗ nhất định sẽ mời Quốc Công gia đến bình phẩm trà mới.”
Nói xong, hắn bèn thi lễ. Trung Quốc Công chỉ cảm thấy trước mắt loáng lên một cái, chờ đến lúc lấy lại tinh thần thì chỉ còn những bông tuyết bay bay.
Tuyết rơi, lão vẫn đứng ở trong đình viện như cũ, vẫn duy trì tư thế thu quyền. Nào có bóng dáng Tạ Hồng Trần đâu?!
“Lão gia? Lão gia?” Phu nhân đứng dưới mái hiên gọi hồi lâu, cuối cùng lão cũng lấy lại tinh thần. Nhưng mà chuyện vừa rồi hãy còn rành rành trước mắt, sao có thể là giả?
Trung Quốc Công không thể tin nổi – – lão thế mà chỉ nằm một giấc mộng?!
Lão trở lại phòng khách mà tinh thần hãy còn hoảng hốt. Nhưng vừa nhìn đến trên bàn, lão lại nhất thời sửng sốt.
Trên bàn trà trong phòng khách bày hai tách trà, bàn chủ một tách, bàn khách một tách. Trung Quốc Công lấy tay sờ thử, nước trà trong tách vẫn chưa lạnh. Trung Quốc Công chuyển người sang hỏi phu nhân: “Nàng có từng nghe nói đến Nhất Biện Tâm không?”
Quốc Công phu nhân tiến lên, phủi mấy bông tuyết trên người cho lão rồi trách cứ: “Nhất Biện Tâm của Sơ Vụ Sơn chính là loại trà nổi tiếng. Hàng năm chỉ cho ra có hai cân trà, rất khó có được. Sao đến chuyện này mà lão gia cũng quên thế?”
Trung Quốc Công nói: “Thế Nhất Biện Tâm này là do ai trồng ra?”
Phu nhân thuận miệng nói: “Tạ Tông Chủ phu nhân của Ngọc Hồ Tiên Tông, tên là Hoàng Nhưỡng, lúc chưa xuất giá, nàng chính là người nổi tiếng trong việc gây giống biến chủng. Sau khi gả vào Tiên Tông thì không còn thấy đích thân ra đồng nữa. Nhất Biện Tâm này, nghe nói là do Tông Chủ yêu trà nên nàng tự tay trồng trọt. Bởi vì chỉ trồng cho phu quân dùng nên không hề suy xét đến sản lượng. Về sau trà này thật sự nổi tiếng, được người ta xin giống về trông nên mới lưu lạc đến dân gian.”
Trên mặt Trung Quốc Công không tỏ vẻ gì, mà hỏi: “Tạ phu nhân có phải bị bệnh nhẹ trong người không?”
“Sao lão gia biết được?” Phu nhân tỏ vẻ khó hiểu, “Hiện giờ Tạ phu nhân quả thật đang bị bệnh nhẹ. Đã nhiều năm không gặp khách rồi.”
Trung Quốc Công vừa nghe phu nhân nói, trong lòng vừa chấn động.
Không phải mơ. Tạ Hồng Trần thật sự đã tới! Đám người Tiên Môn bọn hắn, có cách báo mộng cũng không phải chuyện hiếm lạ gì. Huống chi Trường Sinh Đan chính là do Ti Thiên Giám luyện chế, chỉ e là hắn không tiện tự mình đến.
Nhưng… chẳng lẽ Trường Sinh Đan thật sự bị làm giả sao?
“Không thể nào.” Lão thì thào tự nói. Giám Chính Đệ Nhất Thu chính là máu mủ ruột thịt của Kim Thượng. Trường Sinh Đan do hắn đích thân điều chế, làm sao có thể là giả?!
Lão bỗng thấy vô cùng kinh hãi. Cho dù vừa rồi chỉ là một giấc mộng hoàng lương, lão cũng vô cùng chắc chắn – – nếu như Tông Chủ chi tôn Tạ Hồng Trần mà không nắm chắc, hắn sẽ không cố ý báo mộng cho lão.
Việc lớn không ổn… Việc lớn không ổn rồi. Trung Quốc Công ôm ngực, bắt đầu bày mưu tính kế lên đối sách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.