Không Tỉnh

Chương 130:




Một câu của An tướng quân khiến trong điện đột nhiên yên tĩnh hẳn.
Sư Trinh Lãng nhanh chóng nhìn thoáng qua Đệ Nhất Thu, trầm giọng nói: “An tướng quân, không thể làm càn!”
An tướng quân hiển nhiên không ngờ Sư Trinh Lãng sẽ có sự thay đổi thái độ lớn như vậy, y vội hỏi: “Xin Giám Chính yên tâm, mạt tướng đến nay vẫn chưa từng có thê tử, nếu như được ban thưởng giai nhân, nhất định sẽ thiệt tình đối đãi với nàng. Hơn nữa còn thề đời này sẽ không....”
Y lời còn chưa dứt, Giám Chính đại nhân đã cười khẽ đáp: “Nếu An tướng quân thành tâm thành ý như vậy, vậy thì gọi nàng vào, hỏi thử xem nàng có đồng ý hay không.” Mấy chữ cuối cùng, hắn nói như nghiến răng nghiến lợi.
Ngoài điện, Hoàng Nhưỡng vừa đi ra chưa tới vài bước đã bị cung nhân đuổi theo.
Nàng định tới y sở, tìm Cầu Thánh Bạch hỏi xem tình hình thân thể của Đệ Nhất Thu. Mà cung nhân ngăn lại nàng, nói: “Cô nương, bệ hạ và Giám Chính lệnh người mau trở về.”
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Hoàng Nhưỡng chẳng hiểu ra làm sao, cung nhân thì lại không dám nói nhiều, chỉ thúc giục nàng: “Cô nương cứ nhanh đi vào bên trong thôi!”
Hoàng Nhưỡng đành phải đi theo hắn, một đường quay ngược trở lại vào trong điện. Chờ đến lúc vào điện chỉ thấy hoàng đế Sư Trinh Lãng ngồi trên long ỷ, hai mắt nhìn trời, còn Đệ Nhất Thu thì bày ra vẻ mặt hung ác nham hiểm, còn tiểu tướng anh tuấn mà vừa rồi nàng có nhìn thoáng qua bên ngoài điện, chờ đến lúc tiếp xúc với nàng, cảm xúc trong mắt y có vẻ như… hơi xấu hổ cùng khó xử?
Hoàng Nhưỡng nhíu hai đầu lông mày, nàng dè dặt cẩn thận đi tới bên người Đệ Nhất Thu. Giám Chính đại nhân cười khẽ một tiếng, nói: “Nàng đến rồi đây. An tướng quân không ngại cứ hỏi ý của chính nàng ấy đi.”
Hắn có ý gì? Hoàng Nhưỡng càng thêm khó hiểu, nhưng thấy Đệ Nhất Thu cười âm dương quái khí như vậy, trong lòng nàng bỗng có dự cảm chẳng lành.
Mà An tướng quân trước mặt, trên gương mặt anh tuấn chậm rãi nổi lên một tầng ửng hồng, y ngại ngùng hỏi: “Cô nương.... nàng có nguyện ý gả cho ta làm thê tử không?”
Vẻ mặt Hoàng Nhưỡng dần trở nên cứng ngắc, nàng nhanh chóng nhìn thoáng qua Đệ Nhất Thu, hơn nửa ngày sau, nàng mới lắc đầu như trống tỏi. An tướng quân vội vàng nói: “Có lẽ cô nương còn chưa biết tại hạ, nhưng ta vừa gặp cô nương đã nhất kiến chung tình, bằng lòng.....”
“Không cần không cần không cần….” Hoàng Nhưỡng lại nhìn thoáng qua Đệ Nhất Thu, thật đúng là gặp quỷ rồi. Nàng vội nói: “Ý tốt của Thừa Mông tướng quân, nô tỳ xin nhận, nhưng mà….... Tiểu nữ chỉ muốn phụng dưỡng Giám Chính đại nhân cả đời, đời này kiếp này sẽ không hai lòng.”
Nghe xong những lời này, cuối cùng Giám Chính đại nhân mới hừ lạnh một tiếng, phất ống tay áo một cái, cứ thế rời khỏi điện.
Hoàng Nhưỡng quay đầu liếc nhìn về phía Sư Trinh Lãng, thấy hắn nín cười không nói, đành phải vội vàng thi lễ cáo từ, đi theo Đệ Nhất Thu ra ngoài điện.
“Chàng....” Nàng chạy chậm đuổi theo hắn, giải thích: “Ta còn chưa làm gì mà!”
“Cái gì cũng chưa làm sao?” Giám Chính đại nhân lại giở cái giọng lạ lùng kia, trong lòng dội lên giấm chua, hắn nói: “A Nhiễm cô nương thật không làm gì mà vẫn có thể câu mất linh hồn nhỏ bé của Tiểu An tướng quân, thế nếu nàng có làm gì thật, chỉ sợ đến xương cốt của An tướng quân cũng chẳng thừa nổi mấy thanh nhỉ?”
Hoàng Nhưỡng dừng bước, Giám Chính đại nhân đi một lúc, phát hiện nàng không theo kịp, không khỏi quay đầu. Hoàng Nhưỡng cũng cười, nụ cười vô cùng kỳ quặc, đáp: “Nếu Giám Chính đại nhân đã nói như vậy, ta đây cũng nên thử xem sao. Vị An tướng quân này còn trẻ mà tu vi đã không tệ, căn cốt thượng thừa, nói vậy chắc tư vị xương cốt cũng không tệ đến đâu!”
Nói xong, nàng tức giận quay đầu rời đi!
Nhưng mà còn chưa đi được hai bước, cổ tay Hoàng Nhưỡng đã bị người ta túm chặt. Nàng quay đầu lại, đập vào mắt chính là gương mặt hung ác nham hiểm của Giám Chính đại nhân.
Hoàng Nhưỡng cười lạnh: “Chàng muốn làm gì?”
Đệ Nhất Thu không đáp, chỉ cầm cổ tay nàng, dùng lực kéo một cái, cả người Hoàng Nhưỡng liền bổ nhào vào trong lòng hắn.
“Chàng muốn làm gì?!” Đôi bàn tay trắng như phấn của Hoàng Nhưỡng đấm một cái lên thắt lưng hắn, vội la lên, “Sẽ có người thấy đó!”
Mà Giám Chính đại nhân thì lại không quan tâm, trực tiếp cúi đầu hôn nàng.
Khoảnh khắc răng môi chạm nhau, trong đầu Hoàng Nhưỡng ong ong một tiếng như có thứ gì đó vỡ tung. Nơi xa có thị vệ đi ngang qua tuần tra, tiếng bước chân vô cùng chỉnh tề hướng về phía bên này. Hoàng Nhưỡng vội vàng muốn đẩy hắn ra, nhưng cánh tay Đệ Nhất Thu cứng như sắt đá, không nhúc nhích tí nào.
Hơi thở của hắn phả vào mặt nàng, vô cùng nóng bỏng. Hoàng Nhưỡng dần mềm lòng, nàng nhỏ giọng nói: “Chàng không cần làm khó bản thân mình. Ta biết thân thể của chàng thế nào… thật ra ta không ngại. Chỉ cần có thể ở bên cạnh chàng, ta chẳng thèm để ý gì hết.”
Hai gò má nàng đỏ rực như hoa nở, lời nói ra cũng cực kỳ chân thành.
Giám Chính đại nhân thoáng buông lỏng người trong lòng, giọng nói khản đặc, hỏi nàng: “Cho dù ta có đáng sợ như vậy, nàng cũng không ngại sao?”
Một đám thị vệ bên người mũ giáp chỉnh tề, chia đều đi ngang qua lối nhỏ. Đối với động tĩnh bên này, mọi người đều nhìn thẳng về phía trước không chớp mát, coi như không nhìn thấy.
Dù sao Hoàng Nhưỡng vẫn cảm thấy xấu hổ khi bày tỏ tâm ý dưới ánh mắt của quần chúng như vậy, nàng nắm tay Đệ Nhất Thu, kéo hắn đi nhanh về phía trước, mãi cho đến sau một hòn núi giả. Nơi này u tĩnh hẻo lánh, không mấy ai qua lại, bên cạnh là một rừng trúc nước, chung quanh chỉ có tiếng nước chảy êm ái. Nàng lắc đầu, nói: “Trải qua bao mưa gió trong mấy giấc mộng, ta đã thấy đủ d*c vọng của kẻ phàm trần. Cái gì mà vui vẻ trên giường tre ấy, đều là những thú vui tẻ ngắt.”
Nàng ngẩng đầu, dịu dàng chân thành nói: “Cho nên, rốt cuộc là chàng bị thương ở đây, hay là thiếu cái gì, tóm lại đừng căng thẳng. Cái vị An tướng quân gì kia, cho dù là hắn tuấn tú hay huyết khí phương cương, nhưng sao mà sánh được bằng chàng…”
Ách, dưới sự an ủi của nàng, trong ánh mắt Giám Chính đại nhân dần nổi lên tầng tầng sát khí.
“Bổn tọa bị thương cái gì hả?” Hắn chậm rãi ghé sát vào Hoàng Nhưỡng, Hoàng Nhưỡng không tự chủ được muốn lui về phía sau ——đây quả thực chính là khoảng cách với cái chết đấy!
Đệ Nhất thu gằn từng chữ, giọng điệu âm trầm: “Bổn tọa lại thiếu cái gì nữa?”
Hoàng Nhưỡng rất muốn lùi lại, nhưng bị hai tay của hắn nhốt chặt, sau người chính là một cây trúc nước, nàng đã không còn đường lui.
“Ý ta nói là, chàng đừng vội khẩn trương....” Giọng nàng càng ngày càng nhỏ.
Giám Chính đại nhân quả thực giận quá hóa cười, một tay hắn nhấc bổng Hoàng Nhưỡng lên, mắt nhìn xung quanh, thấy trên núi giả trong hồ còn có một cái động đá. Hắn điểm mũi chân mượn lực, ôm Hoàng Nhưỡng lướt vào trong động!
Ánh mặt trời đột nhiên biến mất, Hoàng Nhưỡng có phần hoảng hốt: “Chàng…... chàng muốn làm gì?”
Giám Chính đại nhân đẩy nàng đi sâu vào trong động đá u tối, sau đó bắt đầu cởi dây áo thắt lưng: “Bổn tọa muốn cho nàng xem ta bị thương ở đâu. Lại thiếu cái gì so với vị Tiểu An tướng quân kia....”
Nói đến mấy chữ cuối cùng, chữ nào chữ nấy đều ngậm hờn!
Hoàng Nhưỡng vốn có hơi sợ tối, nhưng lúc này, thấy trên người hắn tỏa ra sát khí đằng đằng, lại không dám chọc giận lần nữa.
Bên ngoài động đá, dây mây hoa buông rơi, lấp ló như ẩn như hiện. Hoàng Nhưỡng bị hắn đè đến góc tường, nụ hôn của hắn như gió táp mưa sa, mang theo sự hung ác mãnh liệt. Sau đó, Hoàng Nhưỡng giật mình —— hắn, hắn không thiếu cái gì thì thôi… sao, sao còn hung hãn như vừa… mới dùng thuốc vậy!
Một lát sau, trong núi giả, lòng ngón tay nàng chạm đến sống lưng hắn, nhưng chỉ cảm thấy một mảnh lạnh lẽo cứng rắn. Hoàng Nhưỡng tinh tế nhận ra, đây là vảy rắn.
Đệ Nhất Thu khẩn trương nắm chặt tay nàng, đè nàng trên vách tường đá Thái Hồ.
Mượn ánh sáng yếu ớt trong động, cuối cùng Hoàng Nhưỡng cũng mơ hồ thấy rõ, trên người Đệ Nhất Thu là từng tầng vảy rắn xanh bích phủ khắp nửa người hắn. Giữa trán hắn xuất hiện xà văn yêu trì, đồng tử cũng bắt đầu hóa thành màu vàng nhạt, con ngươi dựng thẳng.
“Đừng nhìn ta.” Hắn che đi đôi mắt của Hoàng Nhưỡng, nhưng lại ngại động tác không tiện. Thế là hắn trực tiếp xé rách một vạt áo, che đi đôi mắt của nàng. Hoàng Nhưỡng không nhìn thấy gì, bên tai chỉ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách thâm sâu, cùng với tiếng thở càng lúc càng nặng nề của hắn.
Thể chất rắn độc khiến cho hắn trở nên không dễ thỏa mãn. Hắn dùng sức mút lấy đôi môi của nàng, chờ đến sau cùng, gần như là cắn xé. Hoàng Nhưỡng chịu đau hừ một tiếng, cả người đều bị lửa nóng của hắn thiêu đốt.
Bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, là cung nữ đi ngang qua bên ao. Hoàng Nhưỡng sợ có người nghe thấy tiếng động bên trong này, vội dùng sức tách hắn ra, nhưng cuối cùng vẫn toàn thân vô lực, tay tê chân mềm.
Bên ngoài có tiếng cung nữ nhỏ giọng nói: “Tiểu An tướng quân thật đúng là oai hùng hơn người nhỉ!”
Này..... thân thể đang mềm nhũn của Hoàng Nhưỡng bỗng trở nên cứng đờ. Giám Chính đại nhân cảm nhận được rồi. Sau đó hắn đáp trả lại nàng càng thêm điên cuồng “oai hùng” hơn!
Cả người Hoàng Nhưỡng như sắp hóa thành một vũng nước xuân, bên cạnh ao lại nghe thấy tiếng cung nữ nọ nói: “Vậy sao ngươi không cầu bệ hạ, hứa gả mình cho hắn? Bên trong chiếc áo giáp sắt dưới eo kia… Nếu như ngươi gả cho hắn, chắc chắn sẽ được hưởng phúc bất tận!”
“Cô nương hư hỏng nhà ngươi đó, ngươi đang nói cái gì vậy! Thật đúng là không muốn thể diện nữa mà….” Hai người cười hi ha đùa giỡn, Hoàng Nhưỡng trong này không ngừng kêu khổ.
Các ngươi... hai tiểu nha đầu này, nào biết cái gì gọi là hưởng phúc? Ta ngược lại rất muốn nói cho các ngươi biết, kết cục của... chuyện đó chính là nằm bò trên giường đó. Còn nữa, sau này có muốn nói những lời xấu hổ như thế, có thể xem trường hợp có thích hợp hay không không?
Hoàng Nhưỡng còn đang trong này ‘hưởng phúc’, nhóm cung nhân thì đi tìm kiếm khắp nơi không có kết quả, trong lòng cảm thấy hết sức kỳ lạ —— Giám Chính đại nhân tiến cung, lại chưa từng ra ngoài, nhưng tìm khắp nơi vẫn không thấy người đâu. Có thể không lạ được sao?
Mà chờ đến lúc Hoàng Nhưỡng tỉnh lại, nàng đã nằm về trong tranh rồi.
Nàng chuyển người lại, đột nhiên thấy mình đang ngủ trên một chiếc giường bạch ngọc rộng rãi, lúc này bỗng ngồi bật dậy. Ngoài màn trướng, giọng Đệ Nhất Thu vang lên: “Làm sao vậy?”
Hoàng Nhưỡng cuống quít đứng dậy, chỉ vào chiếc giường bạch ngọc này, nói: “Đây không phải là nơi Sư Vấn Ngư từng ngủ qua chứ?!”
Giám Chính đại nhân đang chế tạo một món pháp khí, nghe vậy thì đáp:“Là giường thọ nguyên trong cung chuẩn bị cho hắn, chờ sau khi hắn được trăm tuổi sẽ đặt vào trong lăng tẩm. Sau này thì nó trở nên vô dụng. Cho nên ta tiện di chuyển đến nơi đây. Hắn chưa từng nằm lên đó.”
“Ồ…!” Lúc này Hoàng Nhưỡng mới yên tâm, lại lần nữa nằm xuống.
Nàng chuyển người lại, tóc dài xõa trên gối tơ tằm: “Chàng đang làm gì vậy?” Giọng nói của nàng chứa đầy vẻ yêu mị, trong giọng điệu tràn ngập thỏa mãn xen lẫn xấu hổ.
Giám Chính đại nhân chẳng buồn nhìn, chỉ nói: “Nơi này thiếu một mặt gương đồng. Vừa rồi lúc ta ôm nàng trở về có thấy một chiếc chuông đồng bị vứt đi, ta tiện tay nhặt nó về luôn.”
“Chàng thật đúng là.... Vật gì cũng tận dụng được.” Hoàng Nhưỡng thì thầm rồi nhảy xuống giường, ôm lấy cổ Đệ Nhất Thu từ phía sau, mặt dán lên mặt hắn. Giám Chính đại nhân không hề quay đầu, nói: “Không ngủ nữa à?”
Hoàng Nhưỡng cắn vành tai của hắn, đáp: “Chàng ở trong này, bảo ta ngủ thế nào được?”
Vì thế Giám Chính đại nhân buông tấm đồng trong tay ra, rửa sạch hai tay. Sau đó hắn thản nhiên nói: “Nếu đã không ngủ được, vậy thì làm thêm hiệp nữa đi.”
“….” Hoàng Nhưỡng còn chưa thốt ra được một chữ phản bác đã bị hắn bế lên, ném về trên giường ngọc rộng rãi!
Chờ cái đã!
Hoàng Nhưỡng chống ngực hắn, nói: “Cho dù ta không ngủ được, chúng ta cũng có thể nói chuyện mà. Đúng không?”
Giám Chính đại nhân cởi vạt áo, vẫn che kín đôi mắt nàng, sau đó đáp lại hai chữ: “Không nói chuyện!”
Hoàng Nhưỡng chạm khẽ lên thân mình phủ đầy vảy xà của hắn, trong khoảng thời gian ngắn bỗng không phân biệt rõ —— ông trời ơi, rốt cuộc đây là phúc của ta hay là nghiệt của ta đây?
Tiểu An tướng quân hại chết ta rồi!
Đương nhiên, Tiểu An tướng quân cũng không có trái ngọt để ăn. Ngày hôm sau Giám Chính đại nhân liền nhận hắn vào Ti Thiên Giám.
Con người Hoàng Nhưỡng ấy mà, thật ra rất thích sắc đẹp. Bất kể nam nữ, phàm là người có dung mạo đẹp nàng đều không nhịn được mà nhìn nhiều vài lần. Cho nên mấy ngày hôm trước, nàng cố ý chạy đến sân luyện công.
Tiểu An tướng quân sinh ra trong quân doanh, thường xuyên luyện công không mặc áo, ha ha…. Hoàng Nhưỡng đã được tính phúc no mấy ngày liền. Nhưng mà, Tiểu An tướng quân đi theo Bảo Võ học nghệ, mỗi ngày hắn đều thao luyện, rất nhanh đã bị phơi nắng biến thành một cục đen sì.
Vì thế, mấy ngày hôm trước Hoàng Nhưỡng còn luôn mồm kêu “Tiểu An tướng quân”, nhưng không lâu sau, xưng hô liền biến thành “Lão An”!
Giám Chính đại nhân thờ ơ nhìn tất cả, hừ lạnh một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.