Không Phải Duy Nhất

Chương 5:




9.
Ngày hôm sau, thừa dịp Chu Việt bận xử lý công việc không ở nhà, tôi xin dọn vào ký túc xá công ty. 
Dọn ra không bao lâu, kỳ kinh nguyệt của tôi đã tới, lần này đặc biệt không khỏe, bụng dưới lạnh băng đau âm ỉ kéo dài suốt mười ngày cũng chưa hết, tôi thấy không ổn bèn lấy hẹn đến bệnh viện kiểm tra. 
Bác sĩ nói tôi đã có thai nhưng những triệu chứng trên là dấu hiệu sinh non, cộng thêm thai nhi phát triển không bình thường, bác sĩ kiến nghị nên bỏ đứa bé. 
Tôi mờ mịt ngồi trong phòng khám, bỗng nhiên nhớ ra kiếp trước cũng ngay thời điểm này, tôi mang thai. 
Tình huống cũng giống như hiện tại, thai nhi phát triển không bình thường, bác sĩ kiến nghị bỏ đứa bé. 
Bởi vì hôm sau còn phải làm việc, tôi bèn lấy hẹn giải phẫu ngay lúc đó, kế tiếp là gọi điện thoại cho Chu Việt. 
Gọi rất nhiều cuộc, anh chưa từng bắt máy. 
Mãi cho đến khi tôi phẫu thuật xong, về đến nhà ngày thứ tư thì Chu Việt mới trở lại. 
Anh nói mình bận đi công tác nên không nhận được điện thoại, vì để trấn an tôi, anh thậm chí bỏ hết mọi việc, ở nhà với tôi suốt hai tuần. Lúc ấy, tôi chỉ cảm thấy Chu Việt rất yêu tôi. 
Thân thể tôi bị tổn thương vì lần sinh non đó, sau này không thể mang thai được nữa. 
Mà kiếp này, rốt cuộc tôi cũng biết anh đã đi đâu. 
Tôi ngồi trước cửa phòng phẫu thuật người qua kẻ lại, nhìn vào Wechat, một tiếng trước, Kiều Mộc đã đăng bài trong vòng bạn bè. 
Định vị ở sân bay: “Mang danh đi công tác, thật ra là đi du lịch hai người cùng anh chủ!”
Đi công tác gì chứ. 
Tôi nắm chặt điện thoại, trào phúng nở nụ cười, cảm thấy khoé mắt cay cay giống như giây tiếp theo nước mắt sẽ tuôn trào. 
Bỗng nhiên, một loạt tiếng bước chân dồn dập từ xa truyền tới gần rồi ngừng ngay trước mặt, giọng nói quen thuộc mang theo hơi thở gấp phát ra trên đỉnh đầu tôi: “Tư Tư.”
Tôi cứng đơ cả người. 
Chậm rãi ngẩng đầu, Chu Việt đang đứng trước mặt tôi, vừa thở dốc vừa nói: “Em phải phẫu thuật……. Vì sao không gọi cho anh?”
Chẳng biết có phải do ảo giác hay không, trong nháy mắt này, tôi cứ cảm giác trên người anh đã xảy ra sự thay đổi kì lạ nào đó, tựa như chỉ liếc mắt một cái, anh đã không giống như lúc trước. 
Tôi nhìn anh không nói gì, vừa hay lúc này y tá thò đầu ra, gọi tên tôi. 
Thế là tôi đứng dậy, bước hai bước đến cửa phòng phẫu thuật, tiếp theo bỗng nhiên đứng sững lại. 
Kiếp này, từ đầu đến cuối tôi chưa từng gọi điện thoại cho Chu Việt, sao anh biết tôi đang phẫu thuật?
Một suy nghĩ bất ngờ loé lên trong đầu, dường như có một cơn lốc thổi tới từ bốn phương tám hướng, máu trong người tôi cũng ngừng lưu thông. 
Vô số cảm xúc dâng lên trong lòng, mê mang, bừng tỉnh, oán hận, tuyệt vọng… Tất cả dồn lại tạo thành cơn địa chấn kéo dài không dứt. 
Tôi chậm rãi thong dong xoay người, nhìn Chu Việt đứng cách mình vài bước, nở nụ cười trông còn khó coi hơn cả khóc: “Anh trở về từ khi nào vậy, Chu Việt?”
Bầu không khí chìm trong im lặng. 
Chu Việt đang nhìn tôi, cảm xúc trong ánh mắt như những sợi tơ đan chéo vào nhau, rối tung thành một mớ bòng bong. 
Y tá phía sau lại hô một tiếng: “Lâm Ngôn Tư.”
Chu Việt tựa như vừa mới tỉnh mộng, đột nhiên bước nhanh về phía trước, vươn tay ra định túm lấy tay tôi. 
Mà tôi chỉ lui về phía sau, né tránh tay anh: “Đừng đụng vào tôi, anh bẩn lắm.”
“Đừng như vậy mà, Tư Tư.” Anh nhìn tôi bằng ánh mắt cầu xin, trong giọng nói là sự run rẩy, “Lần trước anh không tới kịp, lần này hãy để anh ở cùng em, được không?”
Giống như một lần nữa quen biết anh, khoảnh khắc này, nhìn Chu Việt đứng trước mặt, tôi chỉ cảm thấy anh vô cùng xa lạ. 
Tôi rũ mắt, trào phúng bật cười: “Lần trước không phải anh không tới kịp mà anh bận đi du lịch cùng Kiều Mộc, vốn không rảnh nghĩ đến tôi.”
“Ngoài điều đó ra, anh còn thất hứa rất nhiều lần, không liên lạc được. Kiếp trước là tôi ngốc nghếch không biết lý do, giờ tôi đã biết tất cả đều vì Kiều Mộc. Mỗi buổi đêm tôi không liên lạc được với anh, anh đều đang ở bên cạnh cô ta.”
Vừa dứt lời, tôi không màng Chu Việt còn định nói gì đó mà dứt khoát xoay người bước vào phòng phẫu thuật. 
Phẫu thuật giống nhau nhưng không vì làm lần thứ hai mà cảm giác đỡ đau hơn, huống chi nội tâm tôi đang kêu gào hỗn loạn, vô số cảm xúc điên cuồng đan xen nhưng không cách nào giải tỏa. 
Sau khi thuốc mê hết hiệu quả, tất cả những thứ này rốt cuộc cũng có cơ hội bộc phát khi tôi trông thấy Chu Việt đứng trước giường bệnh. 
“Chu Việt, anh muốn tôi tha thứ cho anh sao?” Tôi há miệng thở dốc, giờ mới phát hiện thanh âm của mình khô khan đến vậy, “Nói cho tôi biết, kiếp trước anh và cô ta bắt đầu mối quan hệ từ lúc nào? Kiếp này, anh lại trở về từ khi nào?”
Chu Việt đau khổ nhắm mắt lại: “Đừng hỏi điều này, Tư Tư, anh xin em mà.”
“Anh làm cũng đã làm rồi, vì sao tôi không thể hỏi? Là vì anh không muốn anh của kiếp này đối diện một Chu Việt quá mức ti tiện, không muốn mình kém xa so với ‘bản thân’ chung tình như một trong tưởng tượng của chính anh sao?”
Những lời này như đã vạch trần một sự thật mà Chu Việt không muốn đối mặt. 
“Anh không muốn kết hôn cùng cô ấy…… Trong một lần cô ấy nhắc lại vấn đề này, anh đã đề nghị chia tay. Vài hôm trước ngày kỷ niệm chín năm ngày cưới, em vẫn luôn nói về kế hoạch đã chuẩn bị cho ngày kỷ niệm, anh cảm thấy áy náy nên đã đặt một chiếc nhẫn lớn hơn, định kết thúc cùng cô ấy, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa. Không ngờ xe chạy được nửa đường thì xảy ra chuyện, mở mắt ra lần nữa đã là trên đường đến sân bay ngày hôm nay.”
Anh nói xong dường như đã lấy được một chút dũng khí, cẩn thận nắm lấy tay tôi đang rũ bên thành giường. 
“Tư Tư, một đời này, anh và cô ấy chưa từng phát sinh chuyện gì cả, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa, được không em?”
Tôi như đang nghe thấy câu chuyện cười hoang đường đến cực điểm, không nhịn được mà cười rộ lên: “Còn chưa đủ sao?”
“Như bây giờ còn chưa đủ sao? Chu Việt?”
“Anh không quan tâm đến lời phản đối của tôi, cứ tuyển cô ta vào công ty, dù lần đầu gặp mặt chẳng thoái mái gì cũng không thể ngăn cản anh đến gần cô ta, thậm chí cả ngày sinh nhật, anh cũng định dành thời gian cho cô ta — vậy còn không tính là có chuyện? Kiếp trước cô ta thậm chí còn có con với anh, ở cái lúc tôi đã không thể mang thai — ”
Nói tới đây, bỗng nhiên tôi bị ho sặc sụa. 
Chu Việt bưng một cốc nước tới, thật cẩn thận đút cho tôi uống xong. 
Tôi ngừng ho khan, mệt mỏi nâng lên mí mắt: “Chu Việt, chúng ta ly hôn đi.”
10.
Chu Việt một mực không chịu ly hôn. 
Tôi làm như không thấy mọi hối hận đau khổ của anh, sau khi xuất viện liền tìm luật sư: “Nếu anh ta cứ không chịu, khởi tố ly hôn đi.”
Nhưng vì đời này anh và Kiều Mộc vẫn chỉ ở thời kỳ ái muội, tôi không tìm được bất cứ chứng cứ ngoại tình nào nên chỉ có thể đi con đường tố tụng dài hơi. 
Chiều hôm đó, tôi về nhà lấy một ít đồ, Chu Việt cứ im lặng một đường mà đi theo tôi. 
Kết quả ở dưới lầu đụng phải Kiều Mộc. 
Cô ta vẫn chạy chiếc xe thể thao màu đỏ kiêu ngạo kia, vừa thấy hai người chúng tôi đã vọt tới: “Chu tổng, tôi không phạm bất cứ sai lầm nào, vì sao phải sa thải tôi?”
Cô ta vừa nói vừa dùng ánh mắt mang theo vài phần đắc ý và khiêu khích dừng trên người tôi: “Là chị à, thế nào, chỉ có vậy mà chị cũng ghen sao?”
Biết rõ còn cố hỏi. 
Tôi vô cảm nhìn cô ta một cái, định bước sang bên cạnh cô ta mà đi. 
Kiều Mộc lại bắt lấy cổ tay tôi: “Đừng đi chứ, chúng ta phải nói cho rõ ràng. Vô duyên vô cớ, chị dựa vào đâu mà tự mình suy diễn rồi bắt Chu Việt sa thải tôi?”
Cô ta gọi chính là “Chu Việt”. 
Tôi phiền chán rút tay lại, nhìn thẳng vào mắt cô ta: “Còn chưa hiểu rõ à? Từ đầu đến cuối đều là quyết định của một mình Chu Việt, anh ta là một cá thể độc lập, tôi vốn không có quyền can thiệp vào lựa chọn của anh ta.”
Vậy nên thời điểm bị Kiều Mộc hấp dẫn, anh mới có thể làm lơ cảm nhận và lời thỉnh cầu của tôi, cứ thế ngoan cố đến bên cô ta. 
Mà bây giờ anh trở về từ kiếp trước, cảm thấy hối hận lại không chút do dự vứt bỏ Kiều Mộc. 
Kiều Mộc thoáng sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía sau lưng tôi. 
Chu Việt thì làm lơ cô ta, chỉ đuổi theo tôi cầu xin: “Tư Tư, anh sẽ không có bất cứ mối liên hệ nào với cô ta nữa, chúng ta nói chuyện một lát đi, được không?”
Cứ thế một đường đi đến trước cửa.
Lúc tôi đang tìm thẻ mở cửa thì rốt cuộc Chu Việt đã bắt được tay tôi. 
Phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng kêu của Kiều Mộc: “Chu Việt!”
Tiếng kêu sắc bén mang theo yêu hận đan xen, cảm giác như một sợi dây căng chặt. 
Tôi giật mình, theo bản năng quay đầu lại nhìn về phía cô ta. 
Tà dương đỏ như máu dần nhuộm đẫm cả tầng mây. 
Cảm giác nóng ran xuất hiện, huyệt thái dương giật giật, cơn đau đầu đã lâu không thấy nay lại kéo tới như một cơn lốc. 
Kiều Mộc đứng cách đó không xa, gương mặt xinh đẹp bị ánh nắng chiều bao phủ thoáng hiện lên vẻ điên cuồng xảo quyệt. 
Cô ta khẽ cười, nhìn chằm chằm Chu Việt: “Tôi đều đã nói hết bí mật của mình cho anh biết, đổi lại anh đối xử như thế này với tôi?”
“Trêu tới tôi, sao có thể thoát được dễ dàng như vậy?”
Bị đôi mắt như rắn độc kia nhìn chằm chằm, đáy lòng tôi bỗng nhiên lạnh lẽo. 
Kiều Mộc nói xong câu đó rồi không thèm nhìn tôi nữa, chỉ xoay người lên xe, lái xe bỏ đi. 
Sau khi vào nhà, trong lúc tôi dọn đồ thì Chu Việt vẫn một mực đi theo phía sau. 
Anh nói rất nhiều, nói kiếp trước mình bị Kiều Mộc hấp dẫn như thế nào, lại nói anh cũng không biết mình bị làm sao, rõ ràng là ghét nhất loại phụ nữ ngang ngược vô lý như cô ta nhưng lâu dần, anh vẫn cứ một lần lại một lần thỏa hiệp. 
Chu Việt càng nói càng mờ mịt, đến cuối cùng, trong thanh âm thậm chí đã mang theo nức nở: “Anh cũng không biết tại sao lại vậy, Tư Tư, rõ ràng chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm nay, anh cũng xác định bản thân mình yêu em, có lẽ vì thời gian lâu rồi nên…”
Tôi ném mạnh hộp trang sức trong tay xuống đất kêu “bốp” một tiếng: “Thời gian lâu rồi?”
Tôi trào phúng nhìn Chu Việt: “Vậy thời gian của tôi không lâu? Bao nhiêu năm nay, tôi chưa từng gặp hạng người như Kiều Mộc sao? Nhưng vì tôi rất rõ chính mình yêu anh, lúc nghĩ đến những chuyện tương lai, trong đầu tôi chỉ toàn có anh.”
“Mà anh thì sao? Anh có thể ở bên cạnh cô ta suốt sáu năm, còn chẳng phải vì dựa vào tình yêu và sự tin tưởng của tôi đối với anh đấy sao?”
“Đúng vậy, trước kỷ niệm chín năm ngày cưới, tôi đã vắt hết óc chuẩn bị — đó là vì tôi cảm nhận được khoảng thời gian ấy anh không vui, còn tưởng là vì thời kỳ mấu chốt trước khi công ty lên sàn chứng khoán, áp lực tâm lý của anh quá lớn nên tôi muốn làm chỗ dựa vững chắc nhất cho anh. Tôi cứ nghĩ, tôi chính là người duy nhất trên thế giới này vĩnh viễn yêu thương anh vô điều kiện.”
“Vậy mà, thì ra tôi cũng không phải là người duy nhất.”
Chu Việt đứng yên tại chỗ, mặt xám như tro tàn. 
Có lẽ đổi hồn thật sự khiến thân xác thay đổi, giờ khắc này anh suy sụp tinh thần trông không khác là bao so với trước lúc chết ở kiếp trước, nhìn không ra đây là một Chu Việt hai lăm tuổi – độ tuổi hăng hái khí phách, sự nghiệp thăng hoa kia. 
Mà tôi cũng không còn đau lòng và hoang mang như kiếp trước, chỉ còn lại khoái ý vạn phần. 
Tôi tháo xuống nhẫn cưới đang đeo trên ngón tay, nhìn thẳng vào anh, oán độc bồi thêm một câu cuối cùng: “Vì sao anh lại trở về? Chu Việt, tôi thà rằng anh cứ chết trong vụ tai nạn ở kiếp trước kia đi.”
HẾT CHƯƠNG 5

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.