Không Muốn Làm Ngoại Thất Tướng Quân Lại Tặng Kiếm

Chương 47: Đây Là Gia Đình Thổ Hào Gì Vậy!





“Ngày xửa ngày xưa, trong chùa có một vị hòa thượng trẻ, nửa đêm cầm một cây tre dài chạy vào sân, hướng bầu trời đêm vẫy vẫy.
Âm thanh này làm cho vị sư già hoảng hốt, ông hét lên và hỏi: “Con đang làm gì mà nửa đêm không ngủ vậy?” Vị sư trẻ sợ hãi và lấy hết can đảm để trả lời: “Sư phụ, con muốn có những ngôi sao trên bầu trời”.

Nhưng dù có cố gắng đánh như thế nào nhưng không thể làm nó rơi xuống được…” Vị sư già nghe vậy, tức giận mắng: “Thật là ngốc, sao có thể đứng ở đó mà đánh tới được...!Ngươi không biết trèo lên mái nhà mà đánh à!" Sau đó lão hòa thượng nói: Hắn trèo lên mái nhà, vung gậy thật mạnh..."“Lão hòa thượng này quá ngu ngốc!” Lão phu nhân cười lớn.Tôn thị cũng cười ngặt nghẽo, lau nước mắt khi cười rồi nói: “Tưởng lão hòa thượng định mắng tiểu hòa thượng như thế nào, không ngờ lại lên nóc nhà!”Nha hoàn đứng một bên cố gắng nhịn cười nhưng vẫn cười không ngừng.Lận Tử Nghệ vừa lúc tới, nhìn thấy cảnh tượng này đều choáng váng không thôi!Tôn thị nhìn thấy Lận Tử Nghệ tới, vội vàng xua tay.“Tử Nghệ đến rồi, lại đây, để Hạ cô nương kể lại chuyện cười đi!”Lận Tử Nghệ đi tới với vẻ mặt kỳ quái, nhìn thấy sắc mặt lão thái quân hồng hào, cả người đều trở nên có tinh thần.Kể từ khi phụ thân của Lận Tử Nghệ qua đời, đã lâu rồi lão thái quân đã không cười như thế này.Lông mày Lận Tử Nghệ thả lỏng, tâm tư thả lỏng, tựa hồ những lo lắng của hắn là không cần thiết.“Tử Nghệ, canh giờ này sao lại ở đây, có phải có chuyện gì hay không?” Lão thái quân hỏi.“Tổ mẫu, về chuyện buổi sáng hôm nay con đã lấy đi ngân phiếu một vạn lượng, tôn nhi muốn nói rõ ràng một chút, miễn cho người hiểu lầm.” Lận Tử Nghệ nói.Lão thái quân nhìn về phía Tôn thị, hỏi: “Đây là có chuyện gì?”Tôn thị hành lễ, trả lời nói: “Buổi sáng hôm nay, tướng quân từ nhà kho lấy đi ngân phiếu một vạn lượng, cũng không tính là đại sự gì, cho nên liền không nói cho lão thái quân, xem Tử Nghệ vội vàng tới như vậy, xem ra là sợ chúng ta hiểu lầm Hạ cô nương.”Lão thái quân không phải là người keo kiệt, ngược lại còn rất hào phóng, nếu không thì tại sao bà lại đồng ý với ý định của Lận Tử Nghệ là muốn quét sạch nhà kho đầu nhập quân nhu sau mỗi lần có chiến tranh?Tuy nhiên, sau khi nghe Tôn thị nói, lão thái quân lại nghi hoặc, một nữ tử dùng nhiều ngân phiếu như vậy để làm gì?Phải biết một vạn lượng không phải là một số tiền nhỏ!Nghĩ đến đây, lão thái quân nghiêm túc hỏi: “Cẩn Nhi, con dùng một vạn lạng bạc này làm gì?”“Hồi lão thái quân, là dùng để mở tiệm cơm.” Hạ Cẩn đúng sự thật nói.Lão thái quân nghe xong lắc lắc tay, hướng về phía ngoài cửa hô: “La quản gia ngươi vào đây.”La quản gia đi đến, thật cẩn thận nhìn về phía Lận Tử Nghệ, lại nhìn về phía Hạ Cẩn, nghĩ thầm: không phải lão thái quân là bởi vì sự tình ngân phiếu mà sinh khí đi?Ngay lúc đang lo lắng thì nghe thấy lão thái quân nói: “Lấy thêm một vạn lạng bạc đến đây!”"Ah?""A, cái gì mà a, đi nhanh đi! Một vạn lượng bạc không đủ để mở cửa tiệm! Ít nhất cũng phải chuẩn bị hai vạn lượng!" Lão thái quân nghiêm túc trịnh trọng nói.Hạ Cẩn vội vàng xua tay nói: "Đủ rồi ạ!""Cứ cầm đi.
Kể từ bây giờ tasẽ ăn ở nhà hàng của con mỗi ngày.
Con phải giữ một chỗ cho ta đó.
Ta cũng sẽ đi đến cửa tiệm vào ngày khai trương để cắt băng khánh thành! ” Đôi mắt lão thái quân lấp lánh.Khi còn trẻ, bà luôn muốn mở một cửa tiệm nhưng vì nhiều lý do mà không thể thực hiện được.

Nhưng con người là thế, càng không làm được thì sau này lại càng muốn làm, thậm chí sẽ trở thành chấp niệm. Những năm cuối đời, lão thái quân cuối cùng cũng có thời gian, nhưng có lòng mà không có sức.Bà nghĩ đến việc để Tôn thị mở cửa tiệm, nhưng tính cách của Tôn thị không phù hợp với việc kinh thương cũng không có tham vọng lớn.Không cần phải nói, Lận Tử Nghệ suốt ngày không huấn luyện trong quân doanh thì cũng ra ngoài chiến đấu.Hiện tại nghe nói Hạ Cẩn chuẩn bị mở cửa tiệm, bà đương nhiên không nói lời nào đồng ý, cũng toàn lực ủng hộ.Ngay sau khi ăn xong mì thập cẩm tiên hương do Hạ Cẩn làm, lão thái quân bắt đầu nghĩ trong lòng, nữ tử tốt như vậy, nhất định phải cưới vào cửa!Trong thâm tâm đã coi Hạ Cẩn như cháu dâu rồi, tự nhiên sẽ không keo kiệt tiền bạc.Cái gì mà thân phận nô tịch, cái gì mà môn đăng hộ đối, hiện tại hết thảy đều không quan trọng!Người, mới là quan trọng nhất!Bà tự nhận là có mắt nhìn người, Hạ Cẩn là một cô nương tốt!Thấy lão thái quân kiên trì, Lận Tử Nghệ ho nhẹ một tiếng, nói: “Tổ mẫu có ý tốt, nàng cũng không cần chối từ.”Tướng quân đã nói như vậy, Hạ Cẩn chỉ phải hành lễ, nói: “Tạ lão thái quân!”Sau khi Hạ Cẩn cáo thì cùng Lận Tử Nghệ rời khỏi tướng quân phủ, Lận Tử Nghệ đưa nàng về nhà, trước khi đi, còn nói với Hạ Cẩn:“Tổ mẫu đã thật lâu rồi chưa vui vẻ như hôm nay, cảm ơn nàng.”Hạ Cẩn đứng ở cửa, nhìn theo bóng dánh hắn cưỡi ngựa rời đi …… hình như mình đã mở một blind box có một khoản tiền lớn thì phải!Vị kim chủ này cũng thật tốt quá đi! Còn có lão thái quân.
Hào phóng như vậy là tiêu tiền như nước sao!Đây là gia đình thổ hào gì vậy!!Hôm sau, sáng sớm tinh mơ, Hạ Cẩn đi Đức Thắng Lâu, đem ngân phiếu giao cho Tần Hạo Âu.“Số bạc ngươi đã trả trước đó giờ ta trả lại cho ngươi.”Tần Hạo Âu nghi hoặc nói: “Sư phụ, người lấy ngân phiếu từ đâu ra vậy?”“Tướng quân cho.” Nàng nhàn nhạt nói.“Hắn cho a……” Tần Hạo Âu bĩu môi, “Ta hiếu kính sư phụ là chuyện đúng đăn, không cần hắn cho, ta không cần!” Hắn cũng không nhận.Hạ Cẩn đang muốn khuyên bảo, dưới lầu liền truyền đến thanh âm ồn ào.“Tần đầu bếp, khi nào ngươi trả cho ta số bạc ngươi nợ ta đây!!”Hạ Cẩn nhìn về phía Tần Hạo Âu, “Sao lại thế này?”Tần Hạo Âu cúi đầu, thấp giọng nói: “Mẹ kiếp, Cao Đại Phú, sớm không tới muộn không tới, cố tình lúc sư phụ tới lại muốn đòi nợ, bây giờ muốn giấu mặt vào đâu……”“Phanh!” Tiếng bàn ghế bị đập vỡ vang lên từ bên dưới.Hạ Cẩn mở cửa đi ra ngoài, Tần Hạo Âu vội vàng đuổi theo đi, ngăn trở nói: “Sư phụ, ngài ngồi ở bên trong này nghỉ ngơi đi, việc nhỏ này ta tự mình giải quyết được!”“Tần Hạo Âu, ta nhìn thấy ngươi rồi !” Dưới lầu một thanh âm tức giận gầm lên.Tần Hạo Âu thấy không thể giấu được nữa nên đành phải đi xuống lầu, nhìn thấy một người đàn ông trung niên đầu mập, tai to, hai tay chắp sau lưng, bụng phệ đi tới."Gần đây Đức Thắng Lâu của ngươi rất nổi tiếng.

Ngươi cũng nhận đặt tiệc mừng thọ cho Phủ tướng quân.
Chắc hẳn đã kiếm được rất nhiều tiền phải không?"Tần Hạo Âu đi mau vài bước tới trước mắt hắn, chắp tay, cười nói: “Cao lão bản, có ít khách thôi, lên lầu ngồi đi!”“Đừng hòng làm thân với ta, ta tới nhắc nhở ngươi, ngươi còn có nửa tháng, nếu nửa tháng không trả hết bạc, đến lúc đó Đức Thắng Lâu cùng tòa nhà của ngươi đều sẽ là của Cao Đại Phú ta!”Nói xong, hắn hừ lạnh một tiếng, đá văng một chiếc ghế dài, xoay người đi ra ngoài.Hạ Cẩn đi xuống lầu, nghiêm túc nhìn Tần Hạo Âu, nói: “Nói một chút đi, sao lại thế này!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.