Không Còn Tâm Trạng Để Yêu

Chương 12:




Clare di chuyển quanh các thành viên khác nhau của các câu lạc bộ xã hội và các tổ chức từ thiện của mẹ cô, mỉm cười và dừng lại nói chuyện phiếm với họ. Thấp hơn những tiếng thì thầm đang nói chuyện, Bing Crosby đang ngân nga bài "The First Noel". Với buổi tiệc Giáng sinh hàng năm, Clare gắn một nhánh cây holly berries vào túi nhỏ ở chiếc áo len bằng lông thỏ angora. Áo len có một hàng nút bằng ngọc trai ở phía trước, độ dài ngang với lưng của chiếc quần màu đen của cô. Cô mang một đôi sandal cao gót màu đỏ và bện mái tóc đen nhánh của mình thành đuôi ngựa. Khuôn mặt được trang điểm hoàn thiện, đôi môi được tô đỏ phù hợp với màu áo len. Cô trông thật tuyệt. Cô biết mình đẹp. Không có gì có thể phủ nhận điều đó. Chỉ quá tệ là cô phủ nhận việc chăm chút ăn mặc vì hình ảnh một phóng viên nào đó trong đầu. Cô có thể nói rằng cô luôn cố làm cho mình trông tuyệt vời nhất, điều này khá là thật. Chỉ là cô chưa bao giờ quá cầu kỳ với việc trang điểm mắt bằng màu than chì, hay tô mascara và tách những sợi lông mi một cách quá hoàn hảo như thế này, chỉ để tham dự một trong những buổi tiệc của mẹ cô.
Cô không biết lý do tại sao cô lại làm mọi việc trở nên quá rắc rối. Cô chưa bao giờ thích Sebastian cơ mà. Ừm, không hẳn lắm. Chắc chắn là không đủ để cô phải lo quắn lên cho vẻ ngoài của cô. Quá tệ là cô có xu hướng quên đi việc cô thực sự không quan tâm đến anh tan gay giây phút đôi môi anh chạm vào môi cô. Anh có cách làm cho mọi ý nghĩ lý trí tan biến đi, như kích thích bên trong con người cô và làm cô say mê với khuôn ngực rộng lớn của anh.
Cô tự nói với chính mình rằng việc đó chỉ có một ít liên quan đến chính con người Sebastian và nó liên quan nhiều hơn với sự thật rằng anh ta là một người đàn ông thẳng tính khỏe mạnh. Chất testosterone bám vào da thịt anh ta như một chất độc, trong khi anh ta tạo ra đủ pheromone để làm say bất cứ một người phụ nữ nào trong vòng một trăm dặm. Sau Lonnie, cô đặc biệt dễ bị tấn công với kiểu sức mạnh nhục dục như thế.
Lần cuối cùng anh hôn cô, cô đã có ý định chỉ đứng yên một chỗ, xa lánh và không để tâm đến. Cách tốt nhất để làm thất vọng một anh chàng là tỏ vẻ thờ ơ trong vòng tay của anh ta, nhưng dĩ nhiên điều đó đã không xảy ra. Nếu Leo không đi vào nhà, cô không biết mình sẽ để mọi việc tiến xa đến mức nào trước khi ngăn anh lại.
Nhưng cô sẽ phải ngăn anh lại vì cô đã không cần người đàn ông trong cuộc đời cô. Thế tại sao lại là son môi màu đỏ và áo len cùng mau? Một tiếng nói bên trong cô vọng lên. Một vài tháng trước cô sẽ không phải ngập ngừng tự hỏi chính mình câu hỏi đó, huống chi là việc cân nhắc câu trả lời. Cô đứng nói chuyện một lát với một vài người bạn của mẹ cô khi cô nghĩ về nó và quyết định xem việc đó đơn giản chỉ là chuyện hư ảo cổ xưa, càng trầm trọng thêm bởi sự thiếu tự tin còn sót lại từ thời thơ ấu. Nhưng việc đó đã không còn quan trọng nữa. Chiếc xe thuê của anh đã không còn đậu ở phía trước nhà để xe. Anh chắc chắn đã quay lại Seattle, và cô đã phải vất vả để làm cho mình trông đẹp hơn trong ngôi nhà chỉ toàn là bạn bè của mẹ mình.
Một tiếng sau buổi tiệc bắt đầu, Clare phải thừa nhận rằng mọi việc diễn ra khá suôn sẻ. Những chuyện phiếm trải dài từ những chuyện thế tục đến việc không chấp nhận được thời tiết khắc nghiệt. Từ những người gây quỹ mới nhất và bao gồm năng lực kinh khủng của những thành viên câu lạc bộ trẻ, đến việc chồng của Lurleen Maddigan – một bác sĩ phẫu thuật tim – bỏ trốn cùng với Mary Fran Randall, ba mươi tuổi, con gái của ông bà Randall. Rất dễ hiểu là cả Lurleen và bà Randall đều đã từ chối đến buổi tiệc Giáng Sinh được tổ chức hàng năm của nahf Wingate
"Lurleen đã không còn ổn kể từ khi cô ấy phẫu thuật cắt bỏ tử cung". Clare nghe một ai đó thi thầm khi cô mang một khay bạc đựng bánh đến bàn trong phòng ăn.
Clare biết rõ về Bà Maddigan và cho rằng Lurleen chưa bao giờ ổn cả. Bất cứ người nào khiến Joyce Wingate trông giống như một người lười biếng đều có vấn đề về kiểm soát. Tuy nhiên, việc lừa dối là không đúng. Và việc bị bỏ rơi vì một người phụ nữ chỉ bằng nửa độ tuổi của bà ắt hẳn sẽ nhục nhã và tổn thương. Có theer còn nhục nhã và tổn thương hơn việc phát hiện thấy chồng chưa cưới của bạn cùng với một người thợ sửa chữa của Sears.
"Việc sáng tác của cháu thế nào, cháu yêu?" Evelyn Bruce, một trong những người bạn thân của Joyce hỏi. Clare hướng sự chú ý về phía Bà Bruce và kiềm chế hết sức để không phải nheo mắt lại. Evelyn từ chối không tin rằng bà thực sự đã đến độ tuổi bảy mươi, và vẫn nhuộm tóc màu đỏ rực. Màu tóc khiến vẻ mặt bà trắng như xác chết và chọi nhau với bộ vét St. John màu đỏ bầm.
"Vẫn tốt ạ", Clare đáp lời bà. "Cám ơn lời hỏi thăm của bác. Cuốn sách thứ tám của cháu sẽ được phát hành trong tháng này".
"Thật tuyệt. Bác luôn nghĩ rằng một người nào đó nên viết một cuốn sách về cuộc đời của bác"
Vấn đề là, hầu hết mọi người đều nghĩ cuộc đời họ thú vị hơn nhiều so với những gì họ thực sự có.
"Có thể bác sẽ kể cho cháu và cháu có thể viết nó ra"
Clare mỉm cười. "Cháu viết tiểu thuyết, bác Bruce ạ. Cháu chắc là mình không thể kể câu chuyện của bác tốt như bác được. Cháu xin lỗi". cô thoát khỏi bà Bruce và đi vào bếp, nơi Leo đang chuẩn bị một vài mẻ eggnog (1) . Một hỗn hợp mùi thơm của quế và đinh hương được ninh nhỏ lửa trên bếp, làm cả ngôi nhà tràn ngập không khí của mùa Giáng sinh.
(1) Eggnog là loại cocktail được làm bằng kem, sữa, đường và lòng đỏ trứng, có thể kết hợp với hương quế, hay nhục đậu khấu, thêm rượu brandy. Đây là thức uống phổ biến trong ngày lễ Giáng sinh và năm mới của người Mỹ và Canada
"Cháu giúp được gì cho bác?" cô hỏi khi tiến đến bàn phía sau lưng người đàn ông già
"Hãy tự mình hưởng thụ buổi tiệc"
Điều đó chắc chắn không xảy ra. Chẳng thú vị gì với những ông bà già thuộc hiệp hội Junior Leaguer. Cô nhìn ra ngoài phía cửa sổ, nơi chiếc Lexus của cô đậu kế bên chiếc Town Car của Leo – không có dấu hiệu của chiếc xe thuê.
"Sebastian về nhà rồi hả bác?" cô hỏi, và với tay lấy cái mở nút chai
"Không. Chúng ta trả lại chiếc xe nó đã thuê. Chẳng ích gì khi để nó lại vì Sebastian coa thể dùng chiếc Lincoln khi nó ở đây". Leo trộn lòng trắng trứng và hỗn hợp eggnog. "Nó đang một mình ở ngôi nhà gỗ. Bác chắc nó không phiền nếu cháu đến chào nó đâu"
Tin tức về việc Sebastian vẫn còn ở trong thành phố làm cô cực kỳ phấn khởi, và cô nắm chặt chai rượu trong tay. "Ồ.. à, cháu không thể để bác làm mọi thứ".
"Chẳng còn nhiều việc lắm đâu"
Điều đó hẳn là đúng, nhưng điều cuối cùng cô cần là ở một mình với Sebastian. Sebastian đã làm cô quên đi việc cô phải tránh xa đàn ông.
Cô nắm chặt chai chardonnay và cắm cái mở nút chai vào phía đầu chai. "Các quý bà luôn muốn dùng thêm rượu", cô nói
"Có điều gì xảy ra giữa cháu và Sebastian vào ngày hôm qua thế?" Leo hỏi khi ông đặt một bát eggnog vào tủ lạnh và lấy ra một bát khác mà ông đã chuẩn bị từ trước. "Khi bác đi vào nhà, cháu trông hơi hốt hoảng"
"À, không có gì ạ" Cô lắc đầu và cảm thấy hai má mình nóng dần lên khi cô nhớ lại nụ hôn vào ngày hôm qua. Chỉ giây trước cô đang thưởng thức tách cacao, giây tiếp theo, cô lại đang thưởng thức Sebastian.
"Cháu chắc không? Bác nhớ cách nó thường quấy rầy cháu khi cháu còn nhỏ". Leo đặt bát eggnog lên quầy bếp và rắc hạt nhục đậu khấu lên trên mặt. "Bác nghĩ nó thích kéo tóc của cháu chỉ vì muốn nghe tiếng cháu hét"
Clare lôi nút bần ra và một nụ cười dịu dàng xuất hiện ở khóe môi cô. Anh luôn có những cách chọc tức cô khác nhau trong những ngày đó. "Không có gì xảy ra cả. Anh ta không kéo tóc cháu hay lừa tiền của cháu". Không, anh chỉ hôn cô và khiến cô muốn thêm nhiều điều nữa.
Leo nhìn cô chăm chú, sau đó gật đầu. "Nếu cháu khẳng định như thế"
Chúa ơi, cô là một người nói dối tuyệt hảo. "Cháu khẳng định mà". Cô nắm lấy chai rượu và đi về phía phòng chứa thực phẩm.
Leo cười tủm tỉm và nói với sau lưng cô. "Nó có thể là một đứa tinh quái"
"Đúng vậy" Clare nói, mặc dầu còn có những từ khác thích hợp hơn cho anh ta ngoài từ tinh quái đó. Cô đẩy cánh cửa phòng chứa thực phẩm và bước vào trong, bật đèn, đi qua một cái thang gấp và những dãy đồ hộp. Cô lấy một hộp Wheat Thins và Rye Crisps ở kệ phía sau.
Quay trở lại phòng ăn, Clare đặ rượu bên cạnh những chai khác. Cô làm đầy khay đan bằng liễu gai màu đỏ với bánh quy giòn và ngắt một quả nho xanh từ chùm của nó. Từ phòng khách, cô có nghe tiếng cười của mẹ cô át đi tiếng trò chuyện của một nhóm người ở sảnh nghỉ kế bên cây thông Noel.
"Ngày nay họ cho phép bất cứ người nào gia nhập câu lạc bộ" một người nào đó nói. "Trước khi được gả vào nhà đó, cô ta làm việc ở Wal Mart"
Clare cau mày và thảy trái nho vào miệng. Cô thấy không có gì sai khi làm việc ở Wal Mart. Chỉ có những người nghĩ điều đó sai mới đúng là sai lầm.
"Chuyện tình duyên của cháu thế nào?" Berni Lang hỏi vọng qua từ bình hoa thủy tiên được đặt giữa bàn.
"Hiện giờ cháu chẳng có ai cả". Clare trả lời.
"Không phải cháu đã đính hôn sao? Hay đó là con gái của Prue William nhỉ?"
Clare thử nói dối, nhưng cô biết Berni không nhầm. Bà ấy chỉ sử dụng sự chất phác giả tạo như một đòn bẩy để thực hiện một ít việc tò mò lén lút. "Cháu có một lễ đính hôn ngắn ngủi nhưng nó không tiến được xa hơn"
"Điều đó thật tệ. Cháu là một cô gái quyến rũ, bác chỉ không hiểu tại sao cháu vẫn độc thân". Bernioe Lang ở độ tuổi sáu mươi lăm đến bảy mươi, mắc chứng bệnh loãng xương nhẹ và chứng xưng viêm của tuổi già. Nỗi đau đó làm tổn thương một vài phụ nữ sau độ tuổi bảy mươi với niềm tin rằng họ có thẻ đơn giản đến mức họ có thể hài lòng. "Cháu bao nhiêu tuổi? nếu cháu không phiền lòng với câu hỏi của bác?"
Dĩ nhiên là cô phiền lòng, vì cô biết cuộc hội thoại này sẽ đi đến đâu. "Không sao đâu. Cháu sẽ ba mươi tư tuổi trong một vài tháng tới"
"Ồ" bà ấy đưa ly rượu lên môi nhưng ngừng lại như thể một ý nghi nào đó vừa mới xuất hiện. "Thế thì tốt hơn hết cháu nên nhanh chóng kết hôn đi, phải không nào? Cháu không muốn trứng của cháu bị teo lại chứ? Điều đó đã xẩy ra với Linda, con gái của Patricia Beiderman. Vào thời điểm con bé tìm được người đàn ông của mình, con bé chỉ có thể thụ thai bằng ống nghiệm thôi đấy" bà uống một ngụm, sau đó nói thêm. "Bác có một đứa cháu trai mà cháu có thể thích đấy"
Berni sẽ là bà nội của tôi sao? Không đời nào. "Hiện cháu không muốn hẹn hò với ai cả" Clare nói, và cầm lấy khay canapé (2), "Cháu xin lỗi". cô rời phòng ăn trước khi cô muốn nói với bà Berni rằng trứng của cô không phải là việc của một bà già gần đất xa trời.
(2) Là món ăn nhẹ phổ biến nhất và không thể vắng mặt trong các buổi tiệc cocktail. Hình thức cơ bản của canapé khá đơn giản, bao gồm một miếng bánh mì sandwich nhở hoặc bánh mặn giòn, bánh nướng hoặc bánh xếp mặn được cắt theo nhiều hình dáng ngộ nghĩnh, vuông tròn, trên đính kèm một ít thức ăn thơm ngon như cá hồi, pate, phô mai, thịt nguội, trứng cá, gan, ngỗng, bơ… được trang trí công phu. Canapé thường có vị hơi mặn và cay nhằm kích thích khẩu vị thực khách ngay từ đầu bữa tiệc
Clare không tin đồng hồ sinh học bắt đầu đếm ngược cho đến khi một phụ nữ vượt quá độ tuổi ba mươi lăm. Cô còn an toàn trong một năm nữa, nhưng dạ dày cô quặn đau. Cô đoán là do sự căng thẳng khi ép buộc mình phải lịch sự. Không làm teo trứng. Nhưng … cái quặn thắt này dường như nằm bên dưới dạ dày. Liệu có phải…? bà Berni chết tiệt. Như thể cô không có đủ áp lực trong đời sống, và thay vì làm việc, cô lại đang mang món khai vị cho những người bạn của mẹ cô.
Cô mang khay vào phòng khách. "Có ai muốn dùng canapé không?"
"Cám ơn con", mẹ cô nói khi bà nhìn khắp cái khay. "Chúng thật đẹp". bà đẩy thẳng nhành holly berries trên túi của Clare, và nói, "Con nhớ bà Hillard chứ?"
"Dĩ nhiên". Clare giữ khay canapé sang một bên và hôn gió lên má của Ava Hillard. "Bà khỏe không?"
"Bác khỏe" Ava với tay lấy một miếng canapé. "Mẹ cháu nói với bác rằng cháu đã cho ra mwats một cuốn sách mới trong tháng này" bà ấy cắn một miếng canapé, sau đó rửa trôi nó bằng một ngụm chardonnay.
"Đúng vậy"
"Bác nghĩ điều đó thật tuyệt. Bác không thể tưởng tượng được việc viết cả cuốn sách như thế nào" bà nhìn Clare qua một cặp kính mắt đồi mồi mỏng dính "Cháu hẳn phải rất sáng tạo"
"Cháu chỉ cố gắng thôi"
"Clare luôn là một đứa bé có tính sáng tạo", mẹ cô nói khi bà sắp xếp lại canapé như thể chúng đã không còn được đặt đúng vị trí. Clare tiêu cực – công kích cổ xưa sẽ ngẫu nhiên nghiêng cái khay để chúng trượt sang một bên. Con người Clare mới đơn giản chỉ mỉm cười và để mẹ cô làm việc bà thích. Việc sắp xếp lại món canapé chẳng phải là điều gì to tát để buồn rầu
"Bác thích đọc sách" Ava là vợ mới nhất cả Norris Hillard, người giàu nhất trog bang và người giàu thứ ba ở nước Mỹ. "Mẹ cháu gợi ý rằng bác hỏi xin một cuốn sách mới nhất của cháu"
Nhưng việc mẹ cô hứa cho không bà ấy sách của cô làm cô hơi khó chịu. "Cháu không tặng ai sách mẫu cả, nhưng bác có thể mua chứng ở bất cứ nhà sách nào" cô nhìn mẹ mình và mỉm cười. "Con sẽ làm nóng chúng lại", cô nói, nhấc khay bánh lên."Con xin lỗi"
Cô đi len lỏi qua những người bạn của mẹ, phân phát thêm một vài miếng canapé, và đi thẳng đến nhà bếp mà không mất đi vẻ điềm tĩnh hay nụ cười của cô. Cô trông đợi được thấy Leo tất ta tất tưởi. Thay vào đó, Sebastian đứng ở quầy bếp. Anh ta đang đứng quay lưng lại, nhìn ra phía sân sau. Anh mặc một chiếc áo phông trắng bên dưới một chiếc áo len màu xám to lớn và chiếc quần hộp anh vẫn thường mặc. Tóc ở phía sau đầu anh vẫn còn ướt và được cắt cao ở cổ. Khi nghe tiếng gót giày vang lên trên nền gạch, anh quay lại và nhìn cô. Đôi mắt màu xanh lục của anh thu hút và níu giữ cô, cô đứng sững người lại
"Bác Leo đâu?" cô hỏi khi một vài đồ nguội khai vị chuyển động bấp bênh tiến đến gờ của cái khay
Sebatian, vẫn luôn là Sebastian, rất tự nhiên với ly rượu đỏ của Joyce được cầm trên tay. "Ông ấy bảo đi nghỉ một lát"
"Ở ngôi nhà gỗ sao?"
"Ừm", ánh mắt của Sebastian hạ từ mắt xuống đến miệng, sau đó nhẹ nhàng chuyển sang cành holly berries trên ngực cô. Anh đưa ly rượu chỉ về phía cô "Cô trông rất đẹp khi mặc đồ đó"
"Cám ơn" cô bước tới một vài bước và đặt khay xuống quầy bếp tách rời giữa phòng bếp. Anh trông cũng thật tuyệt, theo cách hoàn toàn có thể ăn được, và cô cố ý giữ khoảng cách với anh. Dạ dày cô cùng lúc vừa thư thái vừa nặng trịch, và cô cố gắng để có được một cuộc nói chuyện lịch sự. "Anh đã làm những gì ngày hôm qua?"
"Tôi thức đọc sách suốt đêm" anh nhấp một ngụm từ ly rượu cầm trên tay
Khoảng cách giữa họ cho phép dạ dày cô ổn định lại, và cô thở ra nhẹ nhõm. "Lần này anh đọc gì?"
Anh nhìn cô qua ly rượu anh đang cầm. "Cướp biển"
"Vi phạm bản quyền trên Internet?"
"Internet?" anh lắc đầu và một bên khóe miệng anh biến thành nụ cười. "Không. Ở biển khơi. Một kiểu thảo khấu thực sự cơ."
Hai cuốn sách đầu của cô nói về cướp biển. Cuốn đầu tiên nói về thuyền trưởng Jonathan Blackwell, con trai ngoài giá thú của Công tước Stanhope. Cuốn thứ hai với nhân vật chính William Dewhurst, người mà việc cướp đoạt ở Nam Thái Bình Dương là niềm yêu thích thứ hai sau niềm yêu thích được cưỡng đoạt Quý cô Lydia. Trong quá trình nghiên cứu cho hai cuốn sách đó, cô biết được rằng nạn cướp biển vẫn đang là vấn đề lớn đối với các nước. Dĩ nhiên nó không được thịnh hành như cách đây một vài trăm năm, nhưng nó vẫn tàn bạo như trước. "Anh đang biết bài về nạn cướp biển sao?"
"Không, không viết bài nào cả" anh bước về phía cô và đặt ly rượu kế bên khay bạc, xóa bỏ mọi khoảng cách an toàn giữa họ. "Buổi tiệc thế nào?"
Clare nhún vai. "Berni Lang bảo với tôi rằng trứng của tôi đang teo lại"
Anh đơn giản chỉ nhìn cô qua đôi mắt màu xanh lục đậm, không có manh mối về những gì cô đang nói. Nhưng anh thì biết. Đàn ông không cần phải lo lắng gì về việc đếm ngược đồng hồ sinh học hay sự hóa già của trứng.
"Bà ấy quan tâm rằng nếu tôi không bắt đầu, tôi sẽ không thế có con nếu không nhờ đến việc thụ tinh trong ống nghiệm"
"À" anh ngả đầu ra sau và nhìn xuống bụng cô "Cô đã lo về điều đó sao?"
"Không" cô đặt tay lên dạ dày mình như để che chở cô khỏi ánh nhìn đầy nhục dục của anh. Nếu có một người đàn ông có thể làm cho bạn thụ thai chỉ với ánh mắt, đó chỉ có thể là Sebastian Vaughan. "Hay ít nhất tôi không lo về điều đó cho đến ngày hôm nay. Giờ, tôi hơi sợ hãi"
"Tôi sẽ không lo lắng về điều đó nếu tôi là cô" anh liếc nhanh qua khuôn mặt cô. "Cô vẫn còn trẻ và xinh đẹp, và sẽ tìm được một ai đó để cùng sinh con với cô"
Anh nói cô xinh đẹp, và vì một lý do ngớ ngẩn nào đó, điều đó làm cô thấy nhẹ nhõm, ấm áp và bối rối. Nó đánh thức cô gái nhỏ bé trong cô, người vẫn thường lẽo đẽo theo anh khi còn bé. Cô tránh ánh nhìn của anh và nhìn xuống món đồ nguội khai vị. Cô đi vào bếp để làm một điều gì đó. Điều gì nhỉ?
"Nếu không, khi đó cô có thể xin con nuôi hoặc tìm kiếm nguồn hiến t*ng trùng"
Cô nâng khay bạc và đi về phía chậu rửa. "Không. Điều đó có thể chấp nhận được với một số phụ nữ, nhưng tôi muốn một người cha cho con tôi. Một người cha trọn vẹn". Nói về t*ng trùng và hiến tặng khiến cô nghĩ về việc tạo em bé theo kiểu cũ. Và điều đó làm cô nhớ về hình ảnh Sebastian đang đứng trước mặt cô với chỉ một cái khăn tắm quấn quanh hông. "Tôi muốn có nhiều hơn một đứa con, và tôi muốn một người chồng cùng giúp tôi nuôi dạy chúng" Cô lấy thùng rác từ bên dưới chậu rửa ra. "Tôi chắc anh biết tầm quan trọng của người cha trong cuộc đời của một cậu bé trai"
"Tôi biết, nhưng cô biết không, cuộc đời không phải lúc nào cũng hoàn hảo. Cô biết rằng thậm chí với những tình ý tốt đẹp nhất, năm mươi phần trăm các cuộc hôn nhân đều kết thúc băng việc ly hôn"
Việc nghĩ đến anh chỉ với chiếc khăn tắm khiến cô nghĩ đến hình ảnh anh khi không có chiếc khăn quấn ngang hông đó. "Nhưng năm mươi phần trăm còn lại không như thế cơ mà" cô phát biểu, không nghĩ đến những gì cô đang làm khi đổ tất cả các món đồ nguội khai vị vào thùng rác, cô nhớ ra mình vào bếp để làm nóng chúng chứ không phải đổ chúng đi.
"Cô muốn một câu chuyện thần tiên"
"Tôi muốn một cơ hội với điều đó". chết tiệt. Cô đã dành hàng giờ để làm những cuộn nấm đó. Trong một phần nghìn của một giây, cô nghĩ về việc nhặt chúng ra khỏi thùng rác. Đây là lỗi của Sebastian. Anh ta dường như hút hết không khí trong phòng và làm cho não cô thiếu đi khí oxy. Cô đẩy thùng rác vào lại bên dưới chậu rửa và đóng cửa lại. Giờ đây thì sao nào?
"Cô có thực sự tin vào hạnh phúc mãi mãi về sau không?"
Cô quay lại và nhìn anh. Anh không có vẻ gì là chế giễu, chỉ tò mò. Liệu cô có còn tin vào điều đó? bất chấp mọi thứ? "Có", cô trả lời một cách thành thật. Có lẽ cô không còn tin vào một tình yêu hoàn hảo, hay tình yêu sét đánh, nhưng liệu cô có còn tin vào một tình yêu vĩnh cửu không? "Tôi tin vào việc hai người có thể hạnh phúc và cùng nhau tạo ra một cuộc sống tốt đẹp" Cô đặt khay kế bên đĩa kẹo bơ vị bạc hà được ép thành hình những cây thông Giáng Sinh nhỏ. Cô thảy một viên vào miệng và tựa lưng vào quầy bếp. Cô đã nấu tất cả các món đồ nguội khai vị và đã bày biện chúng sẵn sàng cho việc phục vụ. Cô nhìn xuống những móng chân được sơn đỏ khi cô nhớ lại một vài con cá đông lạnh trong ngăn lạnh của mẹ cô, nhưng cô không thể làm được món gì với những thứ đó.
"Cha mẹ chúng ta không thể"
Cô ngước nhìn Sebastian. Anh quay về phía cô và hai tay khoanh lại ngang phần ngực của chiếc áo len khổng lồ. "Điều đó đúng, nhưng mẹ tôi và cha anh đã bắt đầu cuộc hôn nhân vì những lí do sai lầm. Mẹ tôi là vì bà nghĩ có thể thay đổi một người đàn ông lăng nhăng đầy quyến rũ, và cha anh thì.. ờ, vì…"
"Mẹ tôi đã có thai" anh giúp cô kết thúc câu nói của mình. "Và chúng ta biết việc đó trở nên thế nào. Đó là một thảm họa. Họ làm nhau khổ sở"
"Việc đó đáng ra không như thế"
"Thế điều gì sẽ ngăn việc đó lại? Tấm lòng, hoa và những tuyên bố vĩ đại về một tình yêu bất tử? đừng nói với tôi là cô thực sự tin vào điều đó?"
Cô nhún vai. "Tôi chỉ muốn một người nào đó yêu tôi một cách chân thành và say đắm như tôi yêu anh ta vậy". Cô bật người ra khỏi quầy bếp và đi về phía tủ lạnh. Cô mở ngăn lạnh và tìm một hộp kem cũ, một gói thịt gà, và con cá hồi mà Leo đã đưa cho Joyce vào lần ông và Sebastian đi câu cùng nhau. Cô đóng ngăn lạnh lại và hỏi, "Anh thì sao" Cô quá mệt mỏi vì chỉ nói về chính mình. "Anh có muốn có con không?
"Gần đây tôi nghĩ rằng tôi thích có một đứa con vào một ngày nào đó" Clare quay đầu liếc nhìn anh khi cô mở tủ lạnh. Anh nhấp thêm một ngụm rượu và nói tiếp. "Nhưng người vợ lại là một vấn đề khác. Tôi không thể tưởng tượng về đám cưới của chính tôi"
Cô cũng không thể tưởng tượng về đám cưới của anh. Cô cúi người về phía trước và đặt hai tay lên đầu gối nhìn chăm chú vào tủ lạnh. "Anh là một trong số những gã đó"
"Một trong số những gã gì?"
Sữa. Nước ép bưởi. Các lọ salsa (3) . "Những gã không thể tưởng tượng được đến việc trói buộc chính mình với một người phụ nữ trong suốt cuộc đời của họ, vì có quá nhiều phụ nữ ở ngoài kia đang đợi để được chinh phục. Kiểu đàn ông ‘tại sao phải ăn bột yến mạch mỗi ngày trong suốt cuộc đời khi chúng ta có thể ăn Cap’n Crunch, Lucky Charms, và Tasty O’s’". Phô mai tươi. Một mẫu gì đó có hình dáng như một lát bánh pizza. "Anh có biết việc gì sẽ xảy ra với những gã trai đó không?"
(3) Trong tiếng Tây Ban Nha hoặc tiếng Ý, salsa có thể liên quan đến bất cứ loại nước xốt nào, nhưng trong tiếng Anh của người Mỹ nó thường được dùng để nói về một loại gia vị, thường là các món sốt cay làm từ cà chua và bắp theo kiểu nấu của người Mexico, đặc biệt được sử dụng trong các món chấm
"Nói tôi nghe nào"
"Những gã đó đến năm năm mươi tuổi vẫn ở một mình và bỗng nhiên quyết định đã đến lúc cập bến. Vì thế họ quyết định uống một vài viên Viagra và tìm một cô độ tuổi hai mươi để kết hôn và sinh ra một vài đứa trẻ" Phô mai. Dưa chua. Trứng. "Chỉ la họ quá già để vui thú với những đứa con, và khi họ được sáu mươi tuổi, cô dâu hai mươi tuổi của họ bỏ rơi họ để đi theo một người nào đó bằng tuổi cô ta, quét sạch tài khoản ngân hàng. Họ buồn rầu và sụp đổ và không hiểu tại sao họ lại cô đơn" Cô với tay lấy một lọ ôliu Kalamata. "Những đứa con họ không muốn họ đến tham dự các chương trình vì họ đang gần về hưu và tất cả những đứa trẻ lớp bốn khác sẽ nghĩ rằng cha chúng là ông nội của chúng"
Ồ, điều đó nghe có vẻ cay độc, cô nghĩ khi đứng thẳng dậy. Chắc là vì cô lắng nghe Maddie nói quá nhiều. Cô đọc hạn sử dụng trên vỏ lọ ôliu. "Không phải tôi chế nhạo hay gì gì đó", cô nói với một nụ cười trên môi khi liếc nhìn anh qua vai cô. "Không phải tất cả đàn ông đều là những gã không chín chắn" cô nói thêm, và bắt gặp Sebastian đang nhìn chằm chằm vào mông cô. "Nhưng tôi có thể sai về điều đó"
Anh đưa mắt mình nhìn lên phía lưng cô. "Gì?"
‘Anh có nghe được một từ nào tôi đã nói không?" Cô đóng tủ lạnh và đặt lọ ôliu lên quầy bếp. Cô không dự định làm món gì từ chúng. Nhưng chúng trông tốt hơn tất cả những gì còn sót lại trong tủ lạnh
"Ừ. Cô cho rằng tôi không tưởng tượng việc mình sẽ kết hôn vì tôi muốn ‘chinh phục’ nhiều loại phụ nữ khác nhau và ăn Lucky Charms và Tasty O’s của họ’ anh cười toe toét. "Nhưng không phải trường hợp đó. Tôi không muốn kết hôn vì tôi đi quá nhiều. Theo kinh nghiệm của tôi, khoảng cách không làm cho hai trái tim đập chung cùng một nhịp. Khi tôi đi nhiều, hoặc cô ấy hoặc là tôi sẽ phải thấu hiểu nhau. Nếu không, cô ấy bỗng nhiên sẽ thấy công việc của tôi như đối thủ của cô ấy và muốn tôi bỏ bớt lịch trình để dành thời gian cho cô ấy"
Clare không thể chê trách anh vì về sau. Cô biết điều đó như thế nào khi phải làm việc trong khi bạn trai của bạn muốn vui chơi. Cô cảm thấy đồng cảm với Sebastian cho đến khi anh nói tiếp. "Và phụ nữ sẽ không bao giờ để yên mọi việc. Nếu mọi việc diễn ra tốt đẹp, họ sẽ chế giễu và xuyên tạc và lải nhải nó cho đến chết. Họ luôn muốn tranh cãi về những cảm xúc và suy nghĩ, về một mối quan hệ và đưa ra lời hẹn ước. Phụ nữ sẽ chăng bao giờ có thể làm cho việc đó nhẹ bớt đi"
"Chúa ơi, anh nên đi cùng với một bảng cảnh báo’
"Tôi chưa bao giờ nói dối với bất kỳ người phụ nữ nào tôi từng có quan hệ với họ"
Có thể không qua nhiều lời, nhưng Sebastian có cách nhìn một người phụ nữ khiến cô cảm thấy như thể cô là người đặc biệt với anh vậy. Trong khi thực tế cô chỉ đặc biệt cho đến khi anh thấu hiểu cô. Và bản thân cô, người cô biết rõ Sebastian là một người ăn nói lưu loát, cũng không miễn dịch được. Không miễn dịch được với cách anh nhìn, hôn, chạm nhẹ và hút cô vào ngay cả khi cô biết cô nên vừa chạy vừa hét lên về hướng ngược lại. "Một mối quan hệ xác định"
"Giê xu ơi" anh thở dài. "Cô thật là một cô gái.." anh đưa một tay lên, sau đó thả nó xuống ở bên hông. "Một mối quan hệ… như trong việc hẹn hò và quan hệ với cùng một người theo một nền tảng thông thường"
"Và anh thật là một anh chàng". Cô lắc đầu và đi về phía bên kia của quầy bếp tách rời. "Những mối quan hệ nên nhiều hơn một bữa ăn tối, một bộ phim và uống rượu vang trắng. "Cô có thể nói thêm nhiều hơn nữa nhưng cô không tin việc đó sẽ làm cho mọi việc tốt hơn thêm. "Mối quan hệ lâu nhất của anh là bao lâu?"
Anh suy nghĩ trong giây lát và trả lời. "Khoảng tám tháng"
Cô đặt hai tay và dùng tay gõ gõ lên nền đá lát trắng của kệ bếp khi cô nhìn vào mắt anh từ khoảng cách an toàn phía đối diện. "Thế, chắc hai người chỉ được gặp nhau nửa thời gian đó thôi"
"Không ít thì nhiều"
"Thế, tong cộng, là khoảng hơn bốn tháng". Cô lắc đầu lần nữa và bước ngang phòng đi về phía phòng đựng thực phẩm, âm thanh gót giày của cô tạo nên những âm thanh click-click nhỏ trên nền đá. "Tôi thật bàng hoàng"
"Cái gì? Vì nó không tồn tại lâu hơn sao?"
"Không" cô đáp lời anh khi cô mở cửa phòng đựng thực phẩm. "Rằng mối quan hệ đó tồn tại được lâu như thế. Bốn tháng là một khoảng thời gian khá dài không làm phiền anh với những cuộc nói chuyện về lời hẹn ước, những cảm xúc và suy nghĩ" cô cau mày với anh, sau đó bước vào trong phòng đựng thực phẩm. "Người phụ nữ tội nghiệp đó chắc phải kiệt sức về mặt tinh thần". Cô đi qua một chiếc thang nhỏ và tìm một hộp loại này hay một lon loại kia. Bất cứ thứ gì có thể phục vụ những người bạn của mẹ cô.
"Đừng cảm thấy quá tệ thay cho cô ấy" Sebastian nói từ khung cửa. "Cô ấy là một huấn luyện viên yoga, môn Pilates và tôi để cô ấy hướng dẫn tôi trên giường. Nếu tôi nhớ không nhầm thì tư thế yêu thích của cô ấy là chổng mông"
Điều đó chứng minh, một lần nữa, phụ nữ thực hiện tất cả các bước trong một mối quan hệ. "Ý anh là nằm cúi thấp xuống"
"Đúng vậy. Cô biết kiểu đó sao?"
Clare lờ đi câu hỏi. "Thế, vị huấn luyện viên yoga đó đã phải cúi người xuống khắp nơi để làm hài lòng anh. Tôi tưởng cô ấy phải làm anh chết lên chết xuống cả lúc trên giường lẫn lúc ra khỏi giường chứ. Nhưng hãy xem những gì cô ấy có được từ mối quan hệ đó? ngoài vùng bụng rắn chắc và cặp mông cứng như thép?"
Anh cười toe toét như một người phạm tội bẩm sinh vậy. "Ra khỏi giường, cô ấy có buổi ăn tối và đi xem phim. Lúc trên giường cô ấy đạt được cực khoái nhiều lần"
Ồ. Được rồi. Điều đó thật tuyệt. Cô chưa bao giờ đạt cực khoái nhiều lần. Mặc dầu cô nghĩ cô có thể sắp đến được điều đó chỉ một lần.
Anh đẩy một bên vai vào khung cửa. "Này? Cô không có điều gì để nói sao?"
Nhưng thật ra, cô không phải là tuýp người ham muốn lắm. Cũng đã lâu rồi, cô không ngại khi có một lần cực khoái như thế. "Như thế nào?"
"Như một mối quan hệ không chỉ là tình dục và một phụ nữ cần nhiều hơn việc đạt được cực khoái nhiều lần"
"Đúng vậy. Họ làm như thế". Cô nhắm mắt lại và lắc đầu. "Chúng ta cũng vậy, đúng rồi. Và một mối quan hệ có nhiều hơn tình dục". Cô quay lại nhìn anh đang đứng đó như một chàng trai lực lưỡng của tháng. Cô đang cho phép anh làm cho cô đi sai hướng với những ý nghĩ về cực khoái. Cô đi vào phòng đựng thực phẩm để tìm bánh quy giòn hay một món gì đó…
Anh đẩy người ra khỏi khung cửa và dùng chân đóng cửa phòng thực phẩm lại.
"Anh làm gì thế?" cô hỏi
Anh tiến thêm một vài bước cho đến khi cô phải ngẩng đầu để nhìn vào mặt anh. "Hình như tôi đang đi theo cô"
"Tại sao?" anh lại làm điều đó lần nữa. Đó là lấy hết không khí trong phòng và làm cô cảm thấy bị mê sảng. "Anh chán à?"
"Chán ư?" anh ngừng lại một vài giây để suy nghĩ về câu hỏi trước khi trả lời. "Không. Tôi chẳng chán chút nào cả"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.