Không Có Ngày Mai

Chương 31:




VỀ NGUYÊN TẮC, TÔI BIẾT cách tắt một chiếc điện thoại di động. Tôi đã thấy người ta làm việc đó, và tự tôi cũng đã làm việc này hơn một lần. Với hầu hết các mẫu máy, bạn chỉ cần giữ phím màu đỏ trong hai giây. Nhưng chiếc điện thoại lại nằm trong túi tôi. Không có khoảng trống để mở máy ra, và không có cơ hội tìm được phím màu đỏ chỉ bằng cách sờ vào máy. Lấy máy ra bật tắt đi khi mọi người nhìn thấy rõ ràng thì sẽ quá khả nghi.
Lila bấm số 9 để xin đường truyền và nhấn số.
Tôi thò tay vào túi, dùng ngón cái tìm lấy lẫy, tháo pin ra. Tách nó khỏi máy và xoay sang bên để tránh mọi khả năng vô tình khiến nguồn điện được tiếp xúc trở lại.
Lila Hoth chờ đợi, rồi thở dài và gác máy.
“Chẳng hy vọng gì được ở anh ta,” cô nói. “Nhưng rất trung thành.”
Đầu tôi cố gắng hình dung những bước đi có thể của Leonid. Cảnh sát, cấp cứu, có lẽ buộc phải đến phòng cấp cứu của bệnh viện St Vincent, không giấy tờ, có thể không biết tiếng Anh, có thể những lo ngại, những câu hỏi và rồi bị giữ lại. Rồi chuyến đi trở lại thành phố.
Bị giữ bao lâu, tôi không biết.
Chuyến đi nhanh chừng nào, tôi không thể đoán trước.
Tôi lên tiếng, “Đội người bản xứ đã nhắc tới tên John Sansom.”
Lila Hoth thở dài lần nữa và lắc đầu, thoáng biểu hiện lo lắng. Cô nói, “Tôi đã tóm tắt cho họ khi chúng tôi đến, rõ là thế rồi. Tôi đã kể cho họ nghe câu chuyện. Và chúng tôi có quan hệ khá tốt. Tôi nghĩ tất cả chúng tôi đều cảm thấy mình đang lãng phí thời gian để làm vừa lòng mẹ tôi. Nói thật, chúng tôi cùng nhau đùa cợt về vấn đề đó. Một trong mấy người của tôi đọc báo nói về Sansom. Anh ta bảo đây là một lính Mỹ tên John, khá gần với thời đó. Anh ta bảo có thể Sansom chính là người cô đang tìm. Trong một hay hai ngày câu đó trở thành một câu quen tai. Tôi cho ấy chỉ là chuyện đùa trong nhóm mà thôi. Chúng tôi nói, ta hãy gọi cho John Sansom đi và thế là xong việc. Dĩ nhiên là tôi chỉ đùa thôi, bởi khả năng xảy ra là bao nhiêu chứ? Có lẽ một phần triệu. Và họ cũng nói đùa thật, nhưng sau đó họ trở nên nghiêm túc một chút về chuyện ấy. Có lẽ do ảnh hưởng nó sẽ gây ra, vì ông ta là một chính trị gia nổi tiếng thế mà.”
“Ảnh hưởng nào? Mẹ cô đã làm gì với người đàn ông tên John này?”
Svetlana Hoth chăm chăm nhìn vào khoảng không, không hiểu gì. Lila Hoth lại ngồi xuống. Cô nói, “Mẹ tôi chưa bao giờ nói cụ thể về chuyện đó. Chắc chắn không thể là chuyện làm gián điệp. Mẹ tôi không phải kẻ phản quốc. Tôi nói điều này không phải với tư cách một đứa con gái trung thành, mà với tư cách một người có đầu óc thực tế. Bà vẫn còn sống. Vì vậy có nghĩa chưa bao giờ bà bị nghi ngờ. Và người bạn Mỹ của bà cũng không phải kẻ phản quốc. Móc nối với những kẻ phản bội nước ngoài là chức năng của KGB[32], không phải của quân đội. Và cá nhân tôi nghi ngờ rằng mối quan tâm của bà mang tính tình cảm. Nhiều khả năng đó là sự giúp đỡ kiểu nào đấy, giúp đỡ cá nhân, hoặc về tài chính hoặc chính trị. Có thể là bí mật. Hồi đó là thời kỳ tệ hại của Liên Xô. Nhưng có khả năng là mang tính tình cảm. Tất cả những gì mẹ tôi từng nói là người đàn ông này rất tốt với mẹ. Bà ấy bí mật lắm.”
“Hỏi bà ấy đi, ngay bây giờ ấy.”
“Ông có tưởng tượng được tôi đã hỏi bà bao nhiêu lần rồi không? Bà cứ lưỡng lự không nói.”
“Nhưng cô nghĩ là Sansom thực sự không liên quan à?”
“Không, không hề. Đó là một trò đùa vượt khỏi tầm kiểm soát. Chỉ thế thôi. Tất nhiên trừ trường hợp đó thực sự là trường hợp một trên một triệu. Nếu thế thì thật là phi thường, ông không nghĩ thế sao? Nói đùa về một chuyện rồi thì thấy nó biến thành sự thật!”
Tôi chẳng nói gì.
Lila Hoth nói, “Giờ tôi có thể hỏi ông một câu được không? Susan Mark đã cung cấp cho ông thông tin cô ấy định mang tới cho mẹ tôi hay không?”
Svetlana Hoth mỉm cười và gật đầu lần nữa. Tôi bắt đầu nghi rằng bà đã nhận ra hai từ mẹ tôi. Giống như con chó vẫy đuôi khi nghe gọi tên nó. Tôi nói, “Tại sao cô nghĩ Susan Mark cung cấp thông tin cho tôi?”
“Bởi những người tôi thuê ở đây bảo tôi là ông có nói với họ cô ấy đã làm thế. Thông tin số hóa, trong một chiếc USB. Họ chuyển cho tôi thông điệp đó, gửi cho tôi ảnh của ông, rồi từ bỏ nhiệm vụ của họ. Tôi không chắc vì sao. Tôi trả cho họ rất hậu đấy.”
Tôi cựa người trên ghế và nhét tay vào túi.
Lần xuống dưới, qua chiếc điện thoại đã bị tháo pin và tìm thấy chiếc USB mua ở Radio Shack. Tôi cảm nhận được lớp bọc cao su hồng cọ vào các ngón tay. Tôi lôi nó ra, giơ lên và quan sát đôi mắt của Lila Hoth rất cẩn thận.
Cô ta quan sát nó đúng kiểu mèo quan sát một con chim.
Lila Hoth hỏi, “Đó có thực là nó không?”
Theresa Lee cựa quậy trên ghế và nhìn tôi. Như thể cô đang hỏi. Ông sẽ nói ra điều đó, hay tôi nói? Lila Hoth bắt được ánh nhìn ấy liền hỏi, “Chuyện gì thế?”
Tôi nói, “Tôi e là với tôi toàn bộ câu chuyện có vẻ rất khác. Lúc trên tàu Susan Mark đã rất khiếp sợ. Cô ấy gặp rắc rối lớn. Cô ấy không có vẻ gì giống người tới thành phố gặp một người bạn để ăn tối và xem một buổi biểu diễn.”
Lila Hoth nói, “Tôi đã nói với ông từ đầu rồi. Tôi không thể giải thích điều đó.”
Tôi nhét chiếc USB trở lại túi. Rồi nói, “Susan không mang theo chiếc túi để ngủ qua đêm.”
“Tôi không thể lý giải điều đó.”
“Và cô ấy đã bỏ xe hơi rồi tới bằng tàu điện ngầm. Đó là điều kỳ lạ. Nếu cô đã chuẩn bị và đặt phòng sẵn cho cô ấy, tôi chắc rằng cô đã bố trí dịch vụ đậu và lấy xe cho khách.”
“Bố trí à?”
“Thanh toán ấy.”
“Tất nhiên rồi.”
“Và cô ấy mang theo một khẩu súng đã nạp đạn.”
“Cô ấy sống ở Virginia. Tôi nghe nói ở đó thì mang súng là việc bắt buộc.”
“Ở đó việc ấy là hợp pháp,” tôi nói. “Không phải việc bắt buộc.”
“Tôi không thể giải thích. Tôi xin lỗi.”
“Và con trai cô ấy hiện mất tích. Lần cuối cùng người ta trông thấy nó là khi rời quán bar, cùng một phụ nữ trạc tuổi cô, hình dáng giống cô.”
“Mất tích à?”
“Biến mất.”
“Một phụ nữ có hình dạng như tôi?”
“Một con bé hết sức ngon lành.”
“Thế nghĩa là sao?”
“Một phụ nữ trẻ đẹp.”
“Quán bar nào?”
“Một nơi ở LA.”
“Los Angeles à?”
“Ở California.”
“Tôi chưa bao giờ tới Los Angeles. Đời tôi chưa bao giờ tới. Tôi chỉ mới ở New York.”
Tôi không nói gì.
Lila Hoth nói: “Nhìn quanh ông xem. Tôi đã ở New York này ba ngày bằng thị thực du lịch và thuê ba phòng của một khách sạn thương mại. Tôi không có đội nào như cách ông gọi. Tôi chưa bao giờ tới California.”
Tôi chẳng nói gì.
Cô nói: “Quan điểm thường mang tính chủ quan. Và tôi không phải người phụ nữ duy nhất ở lứa tuổi bây giờ. Thế giới này có sáu tỷ người. Một nửa trong số đó mười lăm tuổi hoặc trẻ hơn. Thế nghĩa là vẫn có tới ba tỷ người từ mười sáu tuổi trở lên. Theo biểu đồ, có lẽ mười hai phần trăm số đó nằm trong độ tuổi từ hai tư tới hai sáu. Như thế là ba trăm sáu mươi triệu người. Chừng một nửa là phụ nữ. Thế là một trăm tám mươi triệu. Ngay cả khi chỉ một phần trăm trong số này có thể được đánh giá là đẹp, trong một quán bar ở California, thì khả năng John Sansom là người bạn của mẹ tôi còn cao gấp mười lần khả năng tôi có gì đó liên quan tới con trai của Susan Mark.”
Tôi gật đầu. Về mặt số học thì Lila Hoth đúng phóc. Cô nói, “Và dù sao cũng có thể đúng là Peter đang ở một nơi xa nào đó cùng một cô gái. Đúng, tôi biết tên anh ta. Thực ra tôi biết hết mọi điều về anh ta. Susan đã kể cho tôi nghe. Qua điện thoại. Chúng tôi đã nói chuyện về tất cả những vấn đề của mình. Cô ấy ghét con trai mình. Cô ấy ghét con người anh ta. Peter là tất cả những gì cô ấy không thích. Anh ta chỉ là một cậu sinh viên nông cạn với những quan điểm chưa trưởng thành. Anh ta không công nhận Susan vì anh ta ngả về cha. Mà ông biết tại sao không? Vì anh ta bị ám ảnh bởi nguồn gốc của mình. Và Susan là con nuôi. Ông thậm chí biết điều đó chứ? Con trai cô ấy nghĩ về cô chỉ với tư cách một đứa con ngoài giá thú. Anh ta căm ghét cô ấy vì điều đó. Tôi biết về Susan nhiều hơn bất kỳ ai khác. Tôi đã nói chuyện với Susan rất nhiều lần. Tôi đã lắng nghe cô ấy. Cô là một phụ nữ cô đơn, bị cô lập. Tôi là bạn của cô ấy. Cô ấy rất hào hứng tới đây gặp tôi.”
Vào lúc này tôi cảm nhận được rằng Theresa Lee cần phải đi, và chắc chắn tôi cần ra khỏi đây trước khi anh chàng Leonid trẻ tuổi lại xuất hiện. Thế nên tôi gật đầu, nhún vai như thể tôi chẳng có gì thêm để nói và không còn vấn đề nào nữa để bàn. Lila Hoth hỏi liệu tôi có thể đưa cho cô chiếc USB mà Susan Mark đã trao cho tôi không. Tôi không đồng ý mà cũng không từ chối. Tôi không hề trả lời. Tất cả bắt tay nhau thêm một lượt, rồi hai chúng tôi đi ra. Cánh cửa khép lại sau lưng và tôi cùng Lee bước theo hành lang tĩnh lặng rồi cửa thang máy mở ra. Chúng tôi bước vào, nhìn nhau qua vách thang máy bọc gương, Lee nói: “Này, ông nghĩ sao?”
“Tôi nghĩ cô ta đẹp,” tôi nói. “Một trong những phụ nữ đẹp nhất tôi từng thấy.”
“Ngoài điều đó.”
“Đôi mắt tuyệt vời.”
“Ngoài đôi mắt của cô ta.”
“Tôi nghĩ là cô ta cô đơn nữa. Cô đơn và bị cô lập. Cô ta nói về Susan, nhưng có thể cô ta cũng nói về chính mình.”
“Còn về câu chuyện của cô ta?”
“Có phải những ai có nhan sắc thì tự khắc khiến ta tin tưởng hơn không?”
“Tôi thì không đâu nhé, ông bạn. Mà thôi, bỏ qua đi. Sau ba mươi năm nữa cô ta sẽ trông hệt như bà mẹ mình. Ông có tin cô ta không?”
“Cô thì sao?”
Lee gật đầu. “Tôi tin cô ta. Bởi xác minh một câu chuyện như thế dễ như chơi. Chỉ một kẻ ngốc mới tạo cho chúng ta nhiều cơ hội như thế để chứng minh rằng hắn sai. Ví dụ như, quân đội thực sự có nhiều sĩ quan báo chí không?”
“Vài trăm.”
“Thế nên tất cả những gì ta phải làm là tìm ra người đã nói chuyện với cô ta rồi hỏi. Thậm chí ta có thể lần ra những cú điện thoại từ London. Tôi có thể liên lạc với Tổng Hành dinh Cảnh sát Anh. Tôi thích làm việc ấy. Ông có thể tưởng tượng được không? Docherty phá đám tôi, tôi liền bảo Lượn đi anh bạn, tôi đang nói chuyện điện thoại với Tổng Hành dinh Cảnh sát Anh. Đó là giấc mơ của mọi thám tử đấy.”
“NSA[33] sẽ có các cuộc gọi ấy,” tôi nói. “Một cú điện thoại từ nước ngoài gọi vào Bộ Quốc phòng sao? Mấy cuộc gọi ấy đã thành một phần phân tích tin tình báo ở đây đó rồi ấy chứ.”
“Và chúng ta có thể tìm được những cú điện thoại Susan Mark gọi ra từ Lầu Năm Góc. Nếu họ đã nói chuyện thường xuyên như Lila đã nói, ta có thể dễ dàng tìm thấy chúng. Những cuộc gọi quốc tế tới Anh, có lẽ họ đã đánh dấu riêng rồi.”
“Vậy thì làm tới thôi. Xác minh đi.”
“Tôi nghĩ mình sẽ làm,” Lee nói. “Và ắt hẳn cô ta biết rằng tôi có thể làm được. Ấn tượng cô ta để lại ở tôi là một phụ nữ thông minh. Cô ta biết rằng hãng British Airways và Bộ An ninh Nội địa có thể nắm được những lần cô ta vào và ra khỏi nước Mỹ. Cô ta biết chúng ta có thể nắm được cô ta từng bay tới LA bao giờ chưa. Cô ta biết chúng ta chỉ cần tiến tới hỏi Jacob Mark xem có phải chị anh ta là con nuôi hay không. Tất cả chuyện đó đều dễ xác minh. Nói dối về những chuyện đó có mà điên. Cộng thêm chuyện cô ta tới đồn cảnh sát khu vực và tự khiến mình dính dáng tới chuyện này. Và cô ta vừa mới cho tôi xem hộ chiếu của mình. Việc đó trái ngược hoàn toàn với hành vi khả nghi. Đó là những điểm lớn có lợi cho cô ta.”
Tôi lấy điện thoại di động ra khỏi túi, lắp pin vào. Tôi bấm nút khởi động, màn hình liền sáng lên. Nó hiển thị một cuộc gọi nhỡ. Chắc là Lila Hoth, từ phòng của cô, cách đây mười phút. Thấy Lee đang nhìn chiếc điện thoại, tôi bảo: “Điện thoại của Leonid đấy. Tôi đã lấy nó từ hắn.”
“Thực tế là hắn đã tìm thấy ông à?”
“Tôi đã tìm thấy hắn. Đó là lý do tôi đã biết sâu đến tận khách sạn này.”
“Giờ hắn ở đâu?”
“Có thể đang cuốc bộ từ bệnh viện St Vincent về.”
“Đây là điều ông thực sự muốn nói cho một thám tử NYPD sao?”
“Hắn ngất. Tôi đã giúp hắn. Chỉ có thế. Cứ nói chuyện với các nhân chứng thì biết.”
“Dù là gì thì việc đó cũng sẽ không hay ho gì với Lila đâu.”
“Cô ta nghĩ rằng ở Virginia sở hữu súng là điều bắt buộc. Có lẽ cô ta nghĩ rằng ở New York cướp bóc là điều bắt buộc. Cô ta đã lớn lên trong những luận điệu tuyên truyền.”
Chúng tôi ra khỏi thang máy ở sảnh và hướng về phía cửa giáp mặt phố. Lee hỏi, “Nhưng nếu như toàn bộ chuyện này không có vấn đề, tại sao có các nhân viên điều tra liên bang nhảy vào?”
“Nếu câu chuyện có thật, một lính Mỹ đã gặp một chính trị viên Hồng quân hồi Chiến tranh lạnh. Các nhân viên điều tra liên bang muốn chắc chắn tuyệt đối rằng điều đó trong sáng. Đó là lý do việc trả lời của HRC bị trì hoãn lại nhiều tuần. Họ đang bận tìm hướng xử lý và tổ chức sắp xếp theo dõi.”
Chúng tôi vào xe của Lee. Cô nói, “Ông không nhất trí với tôi về toàn bộ câu chuyện, đúng không?”
Tôi đáp, “Nếu chuyện gia đình nhà Hoth là trong sáng thì nói làm gì. Nhưng có gì đó không trong sáng. Điều đó thì quá chắc chắn. Và chúng ta nói rằng có điều gì đó khác đã đưa Susan Mark tới một địa điểm chính xác vào một thời điểm chính xác. Quả là một sự trùng hợp lạ lùng quá thể.”
“Rồi sao?”
“Đã bao nhiêu lần cô biết đến người có cơ hội một phần triệu trở thành người chiến thắng chưa?”
“Chưa bao giờ.”
“Tôi cũng chưa. Nhưng tôi nghĩ chuyện ấy đang diễn ra ở đây. Khả năng đấy không phải John Sansom là một triệu trên một, nhưng tôi nghĩ ông ta có liên quan.”
“Tại sao?”
“Tôi đã nói chuyện với ông ta.”
“Ở Washington à?”
“Thực tế là tôi đã phải theo ông ta tới Bắc Carolina.”
“Ông không chịu bỏ cuộc, phải không?”
“Đó là điều ông ta nói. Rồi tôi hỏi Sansom đã bao giờ nghe nhắc cái tên Lila Hoth chưa. Ông ta bảo chưa. Khi ấy tôi quan sát nét mặt ông ta. Tôi tin tay nghị sĩ này, và tôi cũng nghĩ là khi ấy ông ta nói dối. Cả hai việc diễn ra đồng thời. Và có lẽ ông ta thế thật.”
“Như thế nào kia chứ?”
“Có thể ông ta đã nghe thấy cái tên Hoth chứ không có Lila. Vậy thì thực tế là không, ông ta đã không nghe thấy cái tên Lila Hoth. Nhưng có lẽ ông ta đã nghe cái tên Svetlana Hoth. Có lẽ ông ta rất quen với cái tên này.”
“Điều đó nghĩa là sao?”
“Có thể nhiều hơn chúng ta nghĩ. Bởi nếu Lila Hoth đang nói sự thật thì ở đây đang diễn ra một dạng logic kỳ quặc. Tại sao Susan Mark lại dồn quá nhiều tâm sức cho một vụ thế này?”
“Vì cô ấy có sự thông cảm.”
“Tại sao lại đúng là cô ấy?”
“Tôi không biết.”
“Vì cô ấy là con nuôi. Con ngoài giá thú, có thể đôi khi cô ấy tự hỏi về nguồn cội thực của mình. Thông cảm với những người khác cùng hoàn cảnh. Có thể giống Lila Hoth. Một tay nào đó từng rất tốt với mẹ cô ấy trước khi cô ấy ra đời sao? Có rất nhiều cách hiểu một câu như vậy.”
“Chẳng hạn?”
“Trường hợp tốt nhất là ông ta đã cho bà ấy một chiếc áo khoác ấm trong mùa đông.”
“Còn xấu nhất?”
“Có thể John Sansom là cha của Lila Hoth.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.