Không Có Kiếp Sau

Chương 271: Ollie của cậu




Ngày ấy, không ai biết chuyện phát sinh trong gian phòng đó.
Trong nháy mắt cửa phòng họp mở ra, Olivia là người thứ nhất lộ diện. Mím môi với gương mặt vô cảm, đi thẳng một mạch về phía trước. Ngoài phòng họp là hành lang thật dài, trên hành lang trải thảm dài hẹp màu đỏ tươi, vách tường hai bên cũng đỏ sẫm, không có cửa sổ, trên tường treo ngay ngắn hai hàng tranh sơn dầu mang chủ đề chân dung nhân vật.
Hành lang đỏ sẫm hoa lệ, trang nghiêm, cực kỳ áp lực.
Giống như cảm giác hiện tại của Olivia.
Olivia cất bước vững vàng, rời khỏi nơi này bằng tốc độ nhanh nhất.
Hắn không trở lại nơi đóng quân, mà lái Bạch Vân Đóa Đóa bay thẳng về hành tinh Bạch Lộ. Cũng không phải tự tiện rời đồn trú, trước khi đi, hắn đã nộp đơn xin lên Nguyên soái Rothesay rồi, đồng thời còn nhận được câu trả lời.
Ra khỏi cửa khoang, Olivia cởi áo khoác quân phục, thiếu quân hàm tỏ rõ quân hàm trên áo khoác, chỉ mặc áo sơ mi đồng phục và quần quân phục khiến hắn trông như một sĩ quan bình thường.
Hắn trực tiếp về nhà.
“Con về rồi.” Lúc mở cửa, Olivia quen miệng báo một tiếng.
Nhà cửa lặng ngắt, Olivia liếc thoáng qua đồng hồ trên tường.
Giờ này các bác hẳn đang trông tiệm bánh bao đằng trước, nhóm đế long trăng rằm thì đang làm việc trong xưởng nhỏ tại sân sau, Mục Căn đi làm, trong nhà chẳng một bóng người.
Olivia hơi mất mát.
Mở tủ lạnh, các loại rau củ tươi mới xếp gọn gàng bên trong, đồ ăn thừa này nọ hoàn toàn không có – người máy Viên Đá nắm bắt tương đối chính xác giữa lượng cơm cần nấu và lượng cơm mọi người ăn, nhà họ trên cơ bản không có thứ gọi là cơm thừa.
Cõi lòng trống rỗng, bụng cũng trống rỗng, vì thế Olivia xơi ba trái cà chua, sau đó chạy bình bịch đến phòng Mục Căn.
Hai phát đạp rớt giày, không cởi quần áo, hắn mở tung cái chăn xếp chỉn chu ra, trùm kín đầu ngủ.
Nhóm người máy Alpha về nhà thì lập tức phát hiện Olivia trở lại.
“Ngày tốt lành, Alpha.” Manh Manh đang nhổ cỏ trong sân chủ động chào hắn, nó là người máy rỗi rảnh ở không, Olivia ngủ rồi thì nó hết việc, trong cơ thể không có bao nhiêu chương trình nấu ăn và gia vụ, vì vậy quyết định đi nhổ cỏ dại.
“Giờ Olivia đáng lẽ phải công tác ở nơi đóng quân chứ, sao lại về?” Nếu là nhân loại, bác Alpha ắt hẳn đã chau mày rồi.
“Xin yên tâm, cấp trên đồng ý cho cậu ấy về rồi, tâm trạng cậu ấy không tốt lắm.” Manh Manh vội nói đỡ.
Alpha gật đầu, nhanh chóng đi vào nhà.
Lúc người máy Viên Đá đi chợ về và bỏ thức ăn mới mua vô tủ lạnh, hắn tức khắc chú ý thấy cà chua trong tủ lạnh biến mất, bèn báo cho Alpha biết.
“Phiền cậu đi mua thêm chút đồ ăn nữa, nếu không kịp thì sang nhà hàng xóm cạnh bên mượn một ít, Olivia về rồi.” Alpha dặn dò đâu vào đấy: “Thực đơn tối nay hãy thêm món bít tết tháp tháp long, một phần bánh rán hạch đào, cả một phần lớn salad trái cây nữa.”
Cả ba đều là món Olivia yêu nhất.
“Còn nữa, đến tiệm bà Maria mua một phần kem núi tuyết, không thêm kẹo dẻo.” Alpha dừng một lát, cuối cùng vẫn bổ sung món Olivia thực sự mê nhất: “Tâm trạng Olivia không tốt lắm.”
Hắn giải thích lý do như vậy.
“Được.” Người máy Viên Đá tuân lệnh ra ngoài.
Dựa theo danh sách của Alpha mua bổ sung rau quả và thịt xong, hắn tới tiệm bà Maria mua kem núi tuyết, song không phải phần kem không thêm kẹo dẻo như Alpha dặn.
“Làm ơn cho thật nhiều kẹo dẻo vị mâm xôi, đừng điểm xuyết trên kem mà giấu bên dưới ấy ạ.” Để phía dưới thì Olivia có thể ăn được kẹo dẻo, còn không bị Alpha phát hiện.
“Ừm ~ biết rồi, tiểu Ollie về hở?” Bà Maria ngầm hiểu.
“Đúng vậy, tâm trạng cậu ấy không tốt.” Viên Đá gật đầu.
“Tâm trạng không tốt thì phải ăn đồ ngọt, thiệt nhiều đồ ngọt! Nào, để ta cho thằng nhỏ nhiều nhiều đồ ngon đặng an ủi nó.” Bà Maria nói, đoạn vùi thêm một miếng chocolate ngọt lừ bên dưới kem núi tuyết.
“Cám ơn bà.”
Nên cuối cùng, phần kem núi tuyết Viên Đá mang về nhà chính là phần kem to gấp ba phần kem lớn bình thường.
Alpha liếc nhìn đống kem đầy ụ sặc mùi khả nghi, hệ thống quét hình giúp hắn nhận ra đồ ngọt “vi phạm lệnh cấm” bên dưới ngay tắp lự, nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì, mặc Viên Đá bỏ kem vô ngăn đá.
Thậm chí, hắn còn liên lạc với máy truyền tin của Mục Căn: “Tối nhớ về sớm ăn cơm, Olivia về rồi, tâm trạng nó không tốt lắm.”
“Dạ? Được ạ.” Mục Căn đồng ý vô cùng dứt khoát.
Là đứa trẻ được Alpha nuôi lớn, cách nghĩ của Mục Căn hiển nhiên cùng nằm trên trục hoành với hắn: Mục Căn mang một phần kem núi tuyết về, size cực lớn, tất nhiên cũng giếm không ít hàng lậu. Ngoài ra, cậu còn mua bít tết tháp tháp long và trái cây Olivia thích ăn.
“Viên Đá, làm cho Ollie một phần bít tết tháp tháp long, bánh rán hạch đào và salad trái cây đi.” Ngay cả lời nói cũng y xì đúc dặn dò của Alpha!
“Yên tâm, Alpha có dặn rồi, bít tết tháp tháp long đang chiên.” Người máy Viên Đá cười híp mắt ^_^
“Tốt quá.” Mục Căn đặt nguyên liệu nấu ăn lên bàn bếp, nói: “Tôi vô phòng ngủ thay quần áo trước đã.”
“Đi đi, bốn mươi phút nữa mới chiên xong bít tết.” Viên Đá gật đầu với cậu.
“Tâm trạng Olivia không tốt hả?” Mục Căn vào phòng ngủ không bao lâu, Sigma cũng về, còn cầm một quả bóng cao su nhỏ màu trắng: “Sigma mua bóng cao su cho Olivia nè!”
Một tay Sigma cầm bóng cao su, muốn tót vô phòng ngủ an ủi Olivia ngay tắp lự, song thoáng cái đã bị Alpha xách cả người lẫn bóng lên: “Cậu đi gọt vỏ trái cây phụ Viên Đá.”
Chủ gia đình Alpha vô tình đập tan mộng đẹp lười biếng của Sigma.
***
Tiết trời bữa nay khá xấu, tầng mây dày đặc, không khí lạnh lẽo, dấu hiệu cho thấy quãng ngày rét mướt sắp cận kề.
Nhưng trong nhà Mục Căn vẫn ấm áp hòa thuận trước sau như một.
Mùi thơm của bít tết tháp tháp long và vị ngọt của trái tháp hương tỏa khắp gian bếp, cũng lưu luyến trên thân hình của mỗi người đi ngang qua bếp.
Mục Căn mang một thân ngập mùi bít tết quyến rũ vào phòng ngủ.
Không bật đèn, vào rồi thì tiện tay đóng cửa phòng, đoạn cởi áo khoác, lẳng lặng ngồi bên giường.
“Thơm quá…” Giọng nói khàn khàn của Ollie vang tên từ trong chăn, đồng thời hai cánh tay cũng vươn ra, eo Mục Căn bỗng chốc bị ôm chặt cứng.
“Viên Đá chiên bít tết tháp tháp long cậu thích nhất đó, bác cả còn dặn cậu ấy mua kem núi tuyết cho cậu nữa.” Mục Căn nở nụ cười trên mặt, nhẹ nhàng mò đến tóc Olivia: “Cậu đổ nhiều mồ hôi quá.”
“Tôi, vừa mơ ác mộng.” Giọng Olivia vẫn khàn khàn, nghe khác hẳn bình thường: “Trong mơ, bị cái người tên Louis chém đầu.”
“Tại cậu không cởi quần áo đã ngủ chớ sao, áo sơmi còn cài đến nút trên cùng nữa, chặt quá đấy.” Mục Căn lại mò vào sờ soạng bên trong, lập tức rờ đến sơmi của Ollie.
“… Cậu cởi giùm tôi đi.” Olivia cất giọng mơ hồ.
“Ừ.” Mục Căn đáp ứng, dịu dàng thò tay vào chăn, từ từ lột quần áo giúp Olivia.
Tuy rằng đổ rất nhiều mồ hôi, song mùi cơ thể của Olivia tuyệt không khó ngửi, trong chăn nóng hầm hập, Mục Căn lần tìm từng nút áo.
Mục Căn vừa lột sạch quần áo giúp Olivia xong, hắn lại thình lình ngồi dậy. Trong bóng đêm, Mục Căn cũng không thấy rõ mặt hắn, nhưng cậu biết tầm mắt Olivia đang tập trung trên mặt mình.
“Sao… Sao thế?” Mục Căn không lảng tránh ánh mắt Olivia, chỉ nhẹ giọng hỏi hắn.
Trong bóng tối, Mục Căn cảm giác Olivia đứng lên, đến bên giường, sau đó quỳ xuống, chôn mặt thật sâu vào đùi người đang ngồi trên giường.
“Ollie, cậu đang sợ sao?” Mục Căn hỏi khẽ.
Cái đầu trên đầu gối gật nhè nhẹ.
“Tại sao?” Giọng Mục Căn rất bình tĩnh, không phải ngữ điệu tra hỏi.
“… Vì người đàn ông trong ảnh.” Bởi giờ khắc này đang dựa vào Mục Căn, nên Olivia giải phóng toàn bộ cảm xúc của mình, không hề có ý giữ lại: “Bọn họ nói… Tôi có quan hệ với người đó.”
“Người đó… Gen khiếm khuyết bẩm sinh, thể chất gầy yếu dẫn đến tính tình tàn bạo, cá tính u ám, cuối cùng biến thành kẻ điên… Bị Louis đệ nhất tự tay chém đầu.”
“Vậy quan hệ gì với cậu?” Chăm chú nghe hắn nói xong, Mục Căn hỏi.
“Tôi… Tôi không biết.” Olivia há miệng, sau cùng vẫn chẳng nói gì.
Thế là Mục Căn nói hộ hắn:
“Ollie mà tớ biết là người rất tốt. Thông minh, mạnh mẽ, nho nhã lễ độ và đảm việc nhà, không ai không thích cậu ấy.”
“Biết cậu về, cấp trên của tớ lập tức phê chuẩn cho tớ về sớm. Ông ấy bảo cậu là anh hùng quốc gia, hiếm lắm mới được về nhà một lần, nên đồng ý tớ về sớm; bác cả thì vội vàng dặn nấu món cậu thích, bà Maria lén giấu đủ thứ đồ ngon dưới kem, ông Tony còn nói lát nữa sẽ đem điểm tâm cậu thích tới đây. Chưa hết đâu, hôm qua có vài tiểu chíp ló đầu từ bên kia tường hỏi cậu chừng nào về, tụi nó nhớ cậu lắm…” Giọng Mục Căn trong veo, vô cùng êm tai, cuối cùng luôn khiến người ta kiềm lòng chẳng đậu trước sức hút trong lời cậu.
“…” Olivia im lặng.
“Ollie luôn là đứa trẻ ngoan.
Biết nhà chúng ta không giàu có, hồi đi học Ollie luôn cố gắng giành học bổng, đi làm rồi thì giao tiền lương cho nhà, bao năm qua chưa từng ngừng nỗ lực kiếm tiền vì gia đình, còn đánh nhau vì người trong nhà nữa kìa.”
“Hở?” Olivia ngẩn ngơ.
“Chuyện lâu ơi là lâu trước kia rồi, một lần đại diện Đế tổng đi tham gia thi đấu bên ngoài, tự dưng có một học sinh nói xấu cậu với tớ trong toilet.” Mục Căn bâng quơ nói.
“Vậy hả? Nó nói gì?” Tư thế không thay đổi, dù rằng đang hồi hập, nhưng ngữ khí của Olivia vẫn cực điềm tĩnh, giọng khàn như vừa tỉnh ngủ, hoặc như mới khóc xong.
“Nó kể cậu bắt nạt nó trong trường.” Mục Căn đáp.
“Gì nữa?” Olivia rầu rĩ hỏi.
“Rồi còn lải nhải rất nhiều câu sỉ nhục các bác.” Đó là lần đầu tiên Mục Căn bị người ta ân cần thăm hỏi người nhà.
“Vậy… Sau đó thì sao?” Olivia thoáng giương cằm lên.
“Thì tớ tẩn nó một trận chứ sao.” Mục Căn có lý chẳng sợ: “Đánh xong còn yêu cầu nó giải thích lý do, rồi nó cũng chịu nói.”
“Tại bọn nó nói xấu nhà mình nên cậu mới đối xử với nó như vậy, không phải sao?”
Năng lực nhìn ban đêm của Olivia cực tốt, dẫu đang trong bóng tối, hắn vẫn có thể trông thấy đôi mắt trong suốt của Mục Căn.
Nhìn đến cùng, không hề giấu giếm.
Cậu ấy là thế, luôn tin tưởng mình triệt để.
Olivia ngây ra.
Hắn vùi đầu, dùng cằm cọ cọ đầu gối của Mục Căn.
Mục Căn… Cậu vậy mà tin tưởng Olivia kia đến thế ư?
Tin tưởng, Ollie của cậu?
Nhưng trước mặt người khác, Ollie thực sự không tốt như vậy đâu.
Sở dĩ kinh hãi, chẳng qua là bởi lời người khác chọt trúng tim đen của mình mà thôi.
Vì sinh hoạt hiện tại, Ollie kia đích xác đã đối xử tàn nhẫn với rất nhiều người, cũng dùng rất nhiều thủ đoạn đen tối. Chỉ khi nghĩ đến Mục Căn, nghĩ đến gia đình này, hắn mới miễn cưỡng kiềm chế được một “bản thân” thô bạo khác trong mình.
Cho nên —
Olivia nhắm mắt lại, thành kính hôn lên đầu gối cậu trai.
“Xin cậu mãi mãi ở bên cạnh tôi.”
Như vậy, hắn sẽ mãi mãi là “Ollie của cậu”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.