Không Biết Vị

Chương 32:




Đầu lưỡi Đoàn Hạc Thừa liếm láp trong miệng Chu Dục Cảnh một lúc lâu, không được đáp lại rất bất mãn, trước tiên hắn ôm Chu Dục Cảnh từ ghế lái ngồi quỳ lên chân mình, lại cau mày nói: “Tại sao em không hôn tôi.”
“Hả…” Chu Dục Cảnh mới lấy lại tinh thần trong khiếp sợ to lớn vội vàng nói: “Xin, xin lỗi anh Cửu, em hôn ngay.”
Mắt thấy Chu Dục Cảnh muốn cúi đầu hôn hắn, đôi môi vẫn chưa dán lên, đã bị Đoàn Hạc Thừa duỗi tay ngăn lại, hơi tức giận: “Tôi bảo em hôn, em mới hôn?”
Mắt Chu Dục Cảnh sáng lên, theo bản năng gật đầu.
Ai ngờ Đoàn Hạc Thừa sầm mặt, rõ ràng không vui, Chu Dục Cảnh lại vội vàng lắc đầu: “Không phải.”
“Vậy là gì?” Đoàn Hạc Thừa hỏi.
Chu Dục Cảnh chỉ có thể thành thật trả lời: “Em muốn hôn anh Cửu, cho dù anh Cửu không cho, em cũng muốn hôn…”
Lúc này Đoàn Hạc Thừa mới hài lòng, khai ân: “Vậy hôn đi.”
Chu Dục Cảnh hôn xuống, dây dưa răng môi cùng hắn.
Không gian trong xe không tính là nhỏ, nhưng hai thanh niên ngồi trên ghế phụ vẫn hơi chật, quần Chu Dục Cảnh đã bị Đoàn Hạc Thưa cởi sạch sẽ, ngón tay khớp xương rõ ràng vẽ vài vòng lên nếp uốn ở miệng huyệt, nhân lúc người ta không để ý, chen vào vách trong nhỏ hẹp, thịt mềm nóng ẩm như chờ đợi đã lâu, cấp tốc quấn lấy ngón tay hắn, mút vào không thả.
Một bàn tay to khác nắn bóp mông thịt của Chu Dục Cảnh, Đoàn Hạc Thừa liếm cắn lỗ tai cậu hỏi: “Ngón tay đủ không?”
Bụng ngón tay quẹt qua điểm mẫn cảm, không nhẹ không nặng, Chu Dục Cảnh khó chịu huyệt sau co rút lại, bực bội nói: “Không, không đủ.”
Đoàn Hạc Thừa hỏi: “Vậy cái gì mới đủ?”
Chu Dục Cảnh chôn mặt vào hõm cổ hắn, nhỏ giọng nói: “Xin…” Đột nhiên nhớ ra Đoàn Hạc Thừa không thích nghe chữ “Xin”, vội sửa lại: “Muốn anh Cửu…”
“Muốn chỗ nào?” Hơi thở nóng ẩm quanh quẩn bên tai, giọng nói khàn khàn, cảm giác như muốn xẹt qua màng nhĩ chui vào não cậu.
Chu Dục Cảnh rên rỉ nói: “Muốn anh Cửu … anh Cửu…”
Đoàn Hạc Thừa cũng không ép cậu, chỉ là động tác ngón tay càn rỡ làm xằng làm bậy hơn, thỉnh thoảng còn nhanh chóng đâm rút mấy lần, cho đến khi Chu Dục Cảnh ngứa ngáy khó chịu, chỉ muốn cái thứ cứng rắn của Đoàn Hạc Thừa có thể đâm vào, nhưng lúc này Đoàn Hạc Thừa cũng không hỏi cậu muốn gì, giống như chỉ cần cậu không mở miệng, sẽ vĩnh viễn không cho cậu.
Chu Dục Cảnh kẹp chặt ngón tay trong cơ thể, do dự giây lát nói: “Muốn, muốn, anh Cửu…”
“Ừm?”
“Muốn gậy… thịt… của anh Cửu..”
Đoàn Hạc Thừa khẽ cười một tiếng, mở khóa quần, dương v*t cứng rắn ngẩng đầu bật ra: “Muốn nó làm gì?”
“Chơi… chơi em…” Dứt lời, dương v*t nóng hổi đã xâm nhập huyệt sau chặt chẽ, dịch ruột non trơn ướt đã bôi trơn đủ từ lâu, vách trong quấn lấy gậy th*t to lớn, lấp kín tất cả ngứa ngáy trống rỗng, Chu Dục Cảnh sảng khoái run rẩy toàn thân, ôm chặt bả vai Đoàn Hạc Thừa, nhấp nhô lên xuống theo va chạm mãnh liệt.
Trong xe tràn ngập mùi rượu cùng tiếng xác thịt va đập, Đoàn Hạc Thừa không cho Chu Dục Cảnh nín nhịn, mỗi lần đâm vào, đều muốn nghe thấy tiếng rên rỉ dinh dính mềm mại của cậu, Đoàn Hạc Thừa thích nghe, càng ngày càng đâm dữ dội hơn. Cao trào đột kích, gậy th*t trần trụi của Chu Dục Cảnh trướng đến độ rỉ nước run run rẩy rẩy, cậu muốn dùng tay để mình bắn ra, bị Đoàn Hạc Thừa đè mạnh cổ tay lại kẹp chặt ở phía sau, mạnh mẽ đâm chọc mang theo khoái cảm cực lớn, chạy loạn toàn thân, Chu Dục Cảnh không kiểm soát nổi gấp rút thở dốc, sau một trăm lần tinh dịch nóng hổi bắn vào trong cơ thể, vật nhỏ đáng thương cũng giật theo mấy lần phun ra chất lỏng trắng đục.
Tình sự kịch liệt bình ổn lại, Đoàn Hạc Thừa ôm cậu hỏi: “Yêu tôi vì sao không nói?”
“Em…” Chu Dục Cảnh trốn trong hõm cổ hắn, nghe theo trả lời: “Em sợ không xứng với anh Cửu.”
“Không xứng với?” Rượu đỏ tác dụng chậm mười phần, gần đây tâm trạng Đoàn Hạc Thừa rất kém, uống vừa nhanh vừa mạnh, lúc này đầu óc choáng váng, cố gắng để mình tỉnh táo một chút, nghiêm túc nói: “Cho em thời gian một tuần, chỉnh đốn xong tâm lý tự ti của em, tôi nói em xứng.” Sau đó đẩy Chu Dục Cảnh ra, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt không cho kháng cự: “Em sẽ xứng.”
Sau một đêm, Đoàn Hạc Thừa tỉnh lại ở tòa C, trên người nhẹ nhàng khoan khoái, mặc đồ ngủ, say rượu nên hơi đau đầu, hắn xoa ấn đường ngồi dậy, kí ức tối qua vụn vặt, nhớ nhất là câu nói của Lưu Nghị, không thể bỏ qua lưỡng tình tương duyệt…
Lúc này Chu Dục Cảnh bưng trà giải rượu bước vào, thấy hắn tỉnh rồi, vội vàng đưa qua, Đoàn Hạc Thừa nhận lấy uống một ngụm, con ngươi xinh đẹp chuyển lên người Chu Dục Cảnh.
Chu Dục Cảnh hỏi: “Anh Cửu, có chỗ nào khó chịu sao?”
Đoàn Hạc Thừa im lặng chốc lát, buông trà giải rượu xuống, gọi tên cậu.
“Vâng.” Chu Dục Cảnh ngẫm nghĩ thấy không đúng, khẩn trương đổi cách trả lời: “Sao, sao vậy anh Cửu.”
“Tôi….” Đoàn Hạc Thừa nói “Tôi” mấy giây rồi không nói tiếp nữa, thấy Chu Dục Cảnh trông mong đợi hắn, ánh mắt phức tạp phất tay, nằm lại gường, nhắm mắt nghỉ ngơi: “Không sao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.