Không Biết Ngọt

Chương 1:




Sau khi trời vào tiết nóng, tiếng ve kêu không ngừng.
Sắp tới buổi trưa, mỗi ngày đến canh giờ này, trên đường hầu như không có bóng người, ánh nắng chói chang trải đầy trên lối đi, khiến người ta không tài nào mở mắt nổi, ngay cả trong hơi thở cũng mang theo một luồng nhiệt nóng nực.
Đường Cam nằm nhoài sau quầy hàng ngủ gật, trong cổ áo lộ ra một đoạn cổ mảnh mai bị phủ một lớp mồ hôi mỏng, hai gò má đỏ lên, y ngủ không yên, thỉnh thoảng nhíu mày chép miệng một cái.
Lúc này, một bàn chân trần lặng yên không một tiếng động bước qua ngưỡng cửa, người tới không mang giày, hắn đến đây trên con đường bị nắng sưởi nóng, một chân ở trong còn một chân ở ngoài, nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng.
Cửa tiệm mở toang, không ai trông coi, không sợ gặp trộm à?
Trả lời nghi hoặc của hắn là tiếng nói mớ nhỏ vụn của Đường Cam, người đến đi tới trước quầy ló đầu nhìn, không khỏi cười khẽ thành tiếng.
Người đang nằm úp, gối gò má trên cánh tay gầy, thịt trên mặt bị đè trề ra, khiến cho vành môi khẽ vểnh, khóe miệng còn có một vệt nước miếng lấp lánh, dường như y đang nằm mộng, lông mày hơi nhíu, trong miệng nói mớ lung tung: “Bốn… Chín…”
Vị khách đi chân đất duỗi một ngón tay chọc gương mặt Đường Cam một lúc, dường như nhận thấy xúc cảm không tệ lắm, liền tiếp tục nghịch ngợm trong phút chốc, sau đó Đường Cam mới mơ mơ màng màng mở mí mắt nặng trĩu ra.
Đập vào mắt là một ngón tay thon dài, gan bàn tay có một lớp chai, trong lòng bàn tay có một vết thương thật nhỏ đã lành, nhìn theo cánh tay, ống tay áo đã được kéo lên đến khuỷu, gân xanh lộ ra trên cánh tay, cũng không có vẻ dữ tợn, trái lại mang theo một luồng cảm giác giữ lực.
Cho đến khi đối mặt với đôi mắt của người kia, Đường Cam mới khẽ giật mình một cái, hoàn toàn tỉnh táo lại.
Đôi mắt của nam nhân đứng trước quầy như điểm nước sơn, trong mắt lấp lóe một tia đùa giỡn, muốn cười nhưng không cười nhìn y chăm chú, khuôn mặt tuấn lãng vô song, mái tóc không được buộc lên, để xõa sau gáy, vài sợi tóc rơi vào một bên mặt, tăng thêm một luồng khí chất phóng đãng lưu manh.
“… Đương gia.” Đường Cam đứng lên, ánh mắt lại bị cổ áo nới lỏng của nam nhân hấp dẫn, có chút hốt hoảng không dám nhìn lồng ngực cường tráng để lộ một nửa kia, ho hai tiếng nói: “Hôm nay về sớm như vậy.”
Lục Thương lười biếng nhếch khóe miệng, khuỷu tay chống trên quầy nói: “Nóng quá, cá trốn sâu cả rồi, ta thấy ngày hôm nay nóng mãnh liệt như vậy nên đơn giản trở về, một con cá cũng chẳng câu được.” Nói rồi hắn lắc lắc giỏ trúc đựng cá ở trong tay, rõ ràng là ngữ điệu bình thường, nhưng Đường Cam lại nghe ra được một ít tủi thân be bé từ bên trong, nội tâm chợt xuất hiện một chút thương cảm, y xoay người lại lấy điểm tâm trong quầy, “Sáng nay ta làm bánh đường mới, trộn một chút mật hoa quế làm năm ngoái, còn mấy cái thiếu chút nữa cũng bị Tôn đại nương mua mất,” y đặt một đĩa bánh nhỏ tròn vo trên quầy, rồi vừa đi về hướng sau nhà vừa cười nói, “Để ta xuống hầm lấy cho ngươi thêm một bát chè mơ lạnh, uống vào sẽ không còn thấy nóng.”
Một đại nam nhân như Lục Thương bị Đường Cam xem là con nít, vừa dùng điểm tâm vừa dùng chè ngọt để dỗ dành, thế nhưng Lục Thương cũng không tức giận, trái lại một mặt vui vẻ chịu đựng, hắn cười toe toét, lộ ra răng nanh nhọn, trong giọng nói thu lại chút xíu ảo não giả tạo vừa nãy, “Đặc biệt để dành cho ta sao?”
Động tác vén rèm của Đường Cam chợt ngừng một chút, lỗ tai dùng tốc độ mắt thường có thể thấy nhuộm thành một màu hồng phấn, “Mới không phải, làm ra ăn ngon quá nên ta để dành cho mình thôi.” Rèm vừa buông xuống người liền chạy, Lục Thương tựa ở trên quầy cười trầm thấp một tiếng, bỏ vào trong miệng một viên bánh ngọt trong veo.
Cho đến lúc Đường Cam bưng một bát chè mơ lạnh đi ra, vén rèm cửa lên liền thấy Lục Thương cười toe toét ngồi trên ghế bành trong cửa hàng, chân dài thẳng tắp duỗi ra, một chân khác gác trên tay vịn, tư thế này không khỏi quá bệ vệ, hơn nữa ống tay áo lẫn ống quần của Lục Thương đều xắn lên, còn giầy thì không biết tung tích, Đường Cam đi tới đặt chè mơ lên bàn, “Giầy của ngươi đâu?”
Lục Thương vô tội chớp mắt mấy cái, bưng chè mơ lên uống một hớp, thoải mái thở dài một tiếng rồi nói: “Ta câu không được, liền nhảy xuống bắt cá, giày cởi đặt trên bờ sông, trở lên thì không thấy đâu, không biết là bị vật nhỏ nào tha đi rồi.”
“Giầy của ngươi không thể ăn, tha đi làm cái gì.” Đường Cam bất đắc dĩ nói, trong lòng cảm thấy bó tay, nhưng nhìn dáng vẻ miệng nhét đầy bánh ngọt phồng hai má của Lục Thương, bỗng dưng lại có cảm giác thỏa mãn kỳ diệu, nam nhân hơn hai mươi này có lúc làm nũng thật giống như trẻ con, nhưng lại cực kỳ dễ dỗ dành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.