Thời Tuế nghĩ gì liền nói nấy.
Cho đến khi lời nói thốt ra, đối mặt với ánh mắt Yến Thính Lễ đang nhìn chằm chằm.
Một giây, hai giây.
Từ biểu cảm của anh, Thời Tuế đọc được sự được voi đòi tiên.
——Anh chưa nghe đủ.
Đang chờ cô nói thêm vài câu.
Thời Tuế trầm mặt im lặng mấy giây.
Cuối cùng cũng nhận ra.
Lúc nãy.
Hình như, có lẽ, cô vừa tỏ tình.
Rõ ràng là bắt Yến Thính Lễ theo đuổi mình.
Vậy mà lại tự lộ tim đen trước.
Chỉ tại quá trình họ ở bên nhau quá hỗn loạn!!
Yến Thính Lễ từ đầu đã quen chiếm đoạt.
Giờ bắt anh từng bước theo đuổi kiểu thuần khiết chẳng khác nào ăn chay niệm Phật, điều này quá khó khăn.
Cô không thắng nổi anh.
Ngược lại còn tự điều chỉnh bản thân trước.
Thời Tuế càng nghĩ càng thấy ngượng, không khách khí búng tay vào má anh.
“Hết! Chỉ vậy thôi!” Cô ngẩng cằm lên, “Giờ anh phát biểu đi.”
Má Yến Thính Lễ in hằn vết tay cô.
Nhưng lúc này anh đang chìm đắm trong hạnh phúc, nên trò nghịch ngợm của cô không khiến anh khó chịu.
“Lâu dài,” Yến Thính Lễ cuối cùng lên tiếng, như đang tự nói với chính mình.
Anh giữ tay cô áp vào má, dùng đường chỉ tay cô để cọ cọ, “Lâu dài là bao lâu?”
Thời Tuế bí từ: “…Lâu dài, tất nhiên là thời gian rất dài.”
Đôi mắt anh dán chặt vào mặt cô.
Gần như bệ.nh ho.ạn hỏi: “Là ở bên anh đến chết sao?”
Thời Tuế lại véo anh một cái, bất lực: “Anh có thể dùng từ đỡ cực đoan hơn không?”
“Em lại nói anh cực đoan.”
Giọng anh ỉu xìu, không phải bất mãn, mà là vẻ oán thán đầy tự tin.
Như bị đuôi chó con quét nhẹ qua, Thời Tuế mềm lòng: “Chỉ cần anh luôn làm em hạnh phúc, chúng ta sẽ mãi bên nhau.”
“Cả đời này?”
“Ừ.”
Yến Thính Lễ khẽ cúi mắt: “Không đủ.”
Thời Tuế: ?
Yến Thính Lễ nhìn cô, sự ám ảnh lộ rõ. Anh nở nụ cười: “Trong đời anh, anh sẽ nghiên cứu ra cách đạt được sự bất tử kỹ thuật số.”
“Tương lai, dù thân xác tiêu tan, ý thức chúng ta vẫn bất diệt. Ở một thế giới khác.”
“Đó mới là ‘lâu dài’ anh muốn.”
Dù không hoàn toàn hiểu khái niệm “bất tử kỹ thuật số”, Thời Tuế vẫn choáng váng.
Cô mở to mắt nhìn anh.
Có khoảnh khắc, sống lưng cô căng cứng lại.
Yến Thính Lễ nhìn cô, đã nhận ra biểu cảm khác thường.
Nhưng giọng anh không chút nhượng bộ, tay siết chặt không cho cô cơ hội trốn chạy: “Ôm anh, ngay bây giờ.”
Thời Tuế cảm thấy mình nên sợ hãi.
Nhưng lúc này.
Muốn ôm anh dường như lấn át cả nỗi sợ.
Cuối cùng, Thời Tuế vòng tay ôm lấy anh, chìm vào vòng tay ấy.
Eo bị siết chặt đến nghẹt thở.
Trong tĩnh lặng, ngoài cửa sổ tiếng gió xào xạc cùng những hạt mưa rơi.
Lại một trận mưa thu nữa.
“Tuế Tuế, nói thêm chút nữa đi.” Giọng anh đầy vẻ nũng nịu.
Thời Tuế cúi đầu xuống, mặt nóng bừng, không muốn nói gì.
Giọng điệu bất mãn của Yến Thính Lễ như đứa trẻ đòi kẹo không được:
“Em luôn keo kiệt lời ngọt ngào với anh.”
Thời Tuế nhắm mắt lại, cố tình trêu: “Thính Lễ ca ca siêu đẹp trai chân dài đẳng cấp chuyện ấy cũng cực phê…”
Yến Thính Lễ đột ngột cắn nhẹ cô một cái, giọng hơi giận: “Không phải mấy thứ này.”
Thời Tuế giả vờ ngây ngô: “Vậy không phải lời ngọt sao?”
“Đây là sự thật hiển nhiên.”
“…”
Cuộc cãi vã vô thưởng vô phạt này không chút áp lực khiến Thời Tuế thấy thú vị lạ thường, sẵn sàng chiều theo: “Vậy anh muốn em nói gì?”
“Nói em yêu anh nhiều thế nào.”
Thời Tuế cố ngẩng đầu lên nhìn anh.
Yến Thính Lễ ấn xuống như đập chuột đồ chơi: “Cứ thế này mà nói.”
…Lại còn ngại nữa chứ.
Thời Tuế muốn bật cười: “Được rồi yêu anh yêu anh yêu anh nhất trên đời này là anh.”
Thời Tuế diễn đạt không hay, không thể nói những lời đường mật hoa mỹ.
Nhưng mấy thứ vô vị này, Yến Thính Lễ lại muốn nghe.
Im lặng không ngắt lời, tham lam đòi cô tiếp tục.
Thời Tuế đành vắt óc suy nghĩ.
Ký ức cô bất chợt trở về buổi chiều mưa bão năm nào ở thị trấn nhỏ.
Ngón tay bị dằm đâm, cà chua đổ lăn lóc, và người tưởng sẽ không bao giờ gặp lại.
Cô nói: “Mùa hè năm đó, em không khóc vì bị ngã.”
Một câu nói đột ngột.
Nhưng nhịp thở Yến Thính Lễ chậm lại, anh hiểu.
Mảnh ký ức Thời Tuế rời rạc, nhưng cô cố gắng tìm những chi tiết yêu thương: “Bãi biển tím rất đẹp, em ước anh cũng ở đó.”
“Nắng California rất ấm, em luôn nghĩ anh sẽ thích.”
Khi cô nói, ngoài trời mưa rơi lất phất.
Mưa thu sắp mang đến cho thành phố một đợt lạnh mới.
Lạnh giá và ẩm ướt, thời tiết mà Yến Thính Lễ ghét nhất.
Thời Tuế nói: “Anh không thích mưa. Em biết mà.”
Cô không biết những lời vụn vặt nông cạn này có được coi là “lời ngọt ngào” trong mắt Yến Thính Lễ không.
Nhưng Thời Tuế đã cố hết sức rồi.
Nếu Yến Thính Lễ vẫn đòi hỏi thêm, thì đừng trách cô “trở mặt” ngay lập tức.
Mấy giây im lặng.
Yến Thính Lễ bất chợt nói: “Giờ anh không ghét nữa.”
Thời Tuế không hiểu: “Hả?”
Yến Thính Lễ: “Không ghét ngày mưa.”
“Tại sao?”
“Vì em luôn nói yêu anh những ngày mưa.”
Lần này là ngày mưa.
Thị trấn nhỏ ngày ấy cũng luôn mưa.
Yến Thính Lễ nói chuyện luôn mang tư duy động vật vừa ngây thơ vừa lý tính.
Đôi khi thẳng thừng đến mức thô cứng.
Nhưng khoảnh khắc này, lại khiến cô rung động hơn bất kỳ lời đường mật hoa mỹ nào.
Trái tim Thời Tuế đập nhanh như muốn xuyên thủng màng nhĩ, giống như giai điệu piano anh từng chơi cho cô nghe năm nào.
Tối hôm đó, họ chỉ ôm nhau hôn và trò chuyện trên sofa.
Dường như đều trân trọng khoảnh khắc hòa hợp khó khăn mới có được, không muốn dừng lại vì bất cứ lý do gì.
Đến nỗi khi Thời Dược và Lê Uyên về nhà, họ vẫn còn trên sofa.
Thời Tuế vội vàng tách khỏi anh.
Thời Dược xách túi đồ ăn bước vào, thắc mắc: “Ai gọi đồ thế? Gần hai tiếng rồi mà không ăn?”
Là Thời Tuế gọi lúc tan làm, dặn không gọi điện chỉ để trước cửa.
Cô quay mặt đi, ngượng đến mức không biết giấu mặt vào đâu.
Lê Uyên thấy vẻ mặt con gái liền hiểu chuyện gì xảy ra, đánh trống lảng: “Mẹ đi hâm nóng lại rồi nấu thêm ít mì nhé.”
Yến Thính Lễ không chút ngượng ngùng: “Dì để con phụ.”
Thời Tuế thì chỉ biết úp mặt vào sofa.
–
Mấy ngày nay, bố mẹ cô bận tối mắt tối mũi, cuối tuần cũng chẳng thấy bóng dáng, sáng sớm đã lên công ty.
8 giờ sáng hôm sau, Thời Tuế đang ngủ nướng thì bị chuông cửa đánh thức.
Người bên ngoài có vẻ rất lịch sự, không hề gấp gáp, cách một lúc lại nhấn chuông một lần.
Nhưng âm thanh liên tục không ngớt, hoàn toàn không cho cô cơ hội từ chối.
Thời Tuế nheo mắt nhìn qua màn hình camera, đắp chăn kín đầu bực bội: “Tiểu Ốc, mở cửa cho anh ấy đi.”
3.0: [Vâng ạ, cửa đã mở cho ngài Yến.]
Người kia bước vào phòng khách liền thẳng tiến về phòng ngủ của cô rồi gõ cửa.
Thời Tuế bị làm phiền đến phát cáu: “Đừng giả vờ nữa, cứ tự nhiên vào đi. Sau này cũng đừng gõ cửa làm gì.”
Trong tầm nhìn mờ ảo, Yến Thính Lễ mặc bộ đồ ngủ dáng áo hoodie dài đứng ngay cạnh giường.
Ánh mắt anh nhìn cô như chú chó đói đang chờ được cho ăn.
Từ lúc chia tay tối qua đến giờ chưa đầy 10 tiếng.
Sáng sớm đã sang đây, Yến Thính Lễ lười biếng ngày xưa biến đi đâu rồi?
Đầu óc cô hỗn độn, dụi mắt định ngồi dậy thì bị Yến Thính Lễ đ.è xuống giường.
Anh áp mặt vào xương quai xanh cô, hít hà tham lam như đang hấp thụ sự sống.
Thời Tuế tưởng tượng ra chiếc đuôi lớn đang vẫy sau lưng anh.
“Anh không ngủ à?” – giọng cô yếu ớt.
“Anh muốn ngủ cùng em.”
Thời Tuế hiểu nhầm ý, cáu kỉnh: “Đã bảo không muốn làm rồi.”
Yến Thính Lễ giả điếc, quỳ gối lên giường, nằm sát bên cô.
Ngoài việc đá chú gấu bông khổng lồ của cô xuống đất rồi chiếm chỗ, ôm cô vào lòng…
Yến Thính Lễ không có động thái nào khác.
Thời Tuế đợi một lúc, bất ngờ nghe thấy tiếng thở đều đều của anh.
Sự hiện diện của Yến Thính Lễ quá mạnh mẽ.
Màn kịch này khiến cô tỉnh táo hẳn.
Từ từ xoay người lại, Thời Tuế chăm chú quan sát khuôn mặt đang ngủ của anh.
Tưởng là bóng mi mắt, cô đưa tay chạm nhẹ.
Ơ? Là quầng thâm à?
Thời Tuế tưởng mình ngái ngủ nên nhìn nhầm.
Cô dụi mắt thêm lần nữa.
Nhìn kỹ lại, không hề nhầm chút nào.
Sao trước kia khuôn mặt hoàn hảo không tì vết thế kia?
Hay là dạo này thức khuya quá nhiều?
Nhớ đến chức năng theo dõi giấc ngủ của 3.0, Thời Tuế khẽ lấy điện thoại, nhắn tin hỏi nó: [Dạo này Yến Thính Lễ ngủ không ngon à?]
3.0: [Từ khi tôi được tạo ra đến nay, do áp lực công việc liên tục nên chất lượng giấc ngủ của ngài Yến luôn thấp hơn tiêu chuẩn sức khỏe. Từ khi cô trở về thì tình hình có cải thiện đôi chút.]
Thời Tuế không hỏi thêm.
Đúng lúc đó, Yến Thính Lễ trở mình, tiếp tục ghì chặt cô vào lòng.
Thời Tuế chớp mắt, lén lấy điện thoại chụp nhanh gương mặt đang ngủ của anh.
Trong lòng cô nảy sinh suy đoán kỳ lạ.
Đợi anh tỉnh dậy sẽ hỏi.
Yến Thính Lễ ngủ một mạch đến trưa, đến mức Thời Tuế nằm đau cả xương mới chịu không nổi, vỗ một cái đánh thức anh dậy.
Bị đánh thức đột ngột, Yến Thính Lễ lên cơn gắt ngủ.
Nhưng không nghiêm trọng lắm.
Anh chỉ úp mặt vào gối, trong cổ họng phát ra tiếng rên bất mãn.
Thời Tuế đẩy cánh tay anh: “Dậy đi, em nằm đau cả người rồi.”
Yến Thính Lễ làm ngơ, vẫn nằm ì ra.
Thời Tuế kéo cổ áo anh, đe dọa: “Không dậy là em trừ điểm đấy.”
Vừa dứt lời, Yến Thính Lễ mở mắt, ánh mắt sắc lạnh dán chặt vào cô: “Tối qua chúng ta đã chính thức bên nhau rồi.”
Anh chống tay lên, giọng lười biếng: “Anh đã đạt điểm tối đa.”
Thời Tuế lại một lần nữa kinh ngạc trước sự trơ trẽn của anh: “Anh có điểm nào xứng đáng điểm tối đa chứ?”
Nếu không phải cô chủ động mềm lòng, cả đời này anh cũng không thể đạt điểm tối đa.
“Siêu đẹp trai, chân dài, đẳng cấp trên giường, chỗ đó cũng rất hoành tráng.”
Nguyên văn trả lại cho cô.
“…”
Thời Tuế thở mạnh một hơi.
Bỗng giơ điện thoại sát mặt anh, giọng tò mò: “Sao dưới mắt anh thâm thế?”
Yến Thính Lễ nheo mắt nhìn một giây.
Đột nhiên bật dậy khỏi giường, mặt lạnh như tiền đi cướp điện thoại.
Thời Tuế lập tức trốn dưới chăn.
Nằm đè lên điện thoại vừa giấu vừa hỏi: “Sao trước đây không có nhỉ?”
“Tại sao thế nhỉ?” – giọng cô châm chọc – “Do dùng đồ trang điểm à? Hiệu gì mà che khuyết điểm tốt thế, giới thiệu em với.”
“Thời Tuế!” Cằm cô bị Yến Thính Lễ bóp lại.
Mặt anh đỏ ửng một màu Thời Tuế chưa từng thấy, nổi bật trên làn da trắng.
Người đàn ông đẹp trai này ngay cả khi giận dữ cũng rất cuốn hút.
Yến Thính Lễ nghiến răng: “Em muốn bị làm phải không?”
Thời Tuế không chút sợ hãi đáp lại: “Em sắp đến kỳ rồi.”
“Vậy thì dùng cái miệng trên này.” Ngón tay anh ấn lên môi cô, “Nói nhiều quá, anh muốn bịt lại.”
Có vẻ như lại chọc quá tay, sắp kích động con thú điên trong anh.
Thời Tuế lập tức thuận theo chiều gió, ngây thơ chớp mắt: “Thính Lễ ca ca, dù có thâm quầng hay không thì mặt anh vẫn đẹp, em đều thích.”
Vài giây im lặng.
Yến Thính Lễ mặt lạnh đứng dậy, uống ngụm nước từ cốc của cô.
“Xóa ảnh đi.”
“Ngay.”
Thời Tuế: “Xóa xóa xóa.”
Trước mặt anh, cô xóa bức ảnh.
Rồi quay lưng lại lè lưỡi.
Mới không xóa.
Muốn khôi phục lại dễ như trở bàn tay.
Anh dường như không phát hiện ra hành động nhỏ của cô.
Yến Thính Lễ bây giờ dễ lừa lắm.
Đã đến trưa.
Yến Thính Lễ tự nhiên như ở nhà mình, vào bếp tìm đồ nấu ăn.
Có người vừa dở lại vừa thích thể hiện, Thời Tuế bất lực: “Em muốn gọi đồ ăn.”
Đồ ăn ngoài là cấm kỵ tuyệt đối với Yến Thính Lễ vì nó ngang hàng với rác rưởi.
Thấy biểu cảm anh lạnh nhạt, Thời Tuế đổi giọng: “Hoặc ra ngoài ăn cũng được.”
Yến Thính Lễ: “Em nghĩ anh nấu ăn dở, đúng không?”
Thì ra anh cũng biết! Thời Tuế phùng má, không thể nói dối rằng ngon được.
Cô nghĩ Yến Thính Lễ kiên trì nấu ăn cũng là cách anh cố chấp đổ mọi thứ của mình lên cô, bắt cô phải chấp nhận.
Thời Tuế suy nghĩ một chút, không trực tiếp nói là dở.
Cách giao tiếp trước đây của họ luôn quá cứng nhắc, chỉ biết chọc vào điểm yếu của nhau.
Trong mối quan hệ lâu dài, nghệ thuật ngôn ngữ cũng vô cùng quan trọng.
Vì vậy cô chọn lọc từ ngữ: “Có lẽ hơi nhạt chút, thêm gia vị nữa là được.”
“Hoặc là,” Thời Tuế nghĩ thêm, “em sẽ cùng anh nấu, để Tiểu Ốc hướng dẫn chúng ta.”
Lông mày Yến Thính Lễ khẽ nhướng.
Những chiếc gai nhọn vừa lộ ra dường như cũng từ từ thu lại.
Họ dùng nguyên liệu còn lại trong tủ lạnh làm hai món.
Bữa trưa hôm đó, Thời Tuế được ăn món ngon nhất từ trước đến nay do Yến Thính Lễ nấu.
Dù trong quá trình Yến Thính Lễ vẫn thường xem xét công thức và xuất xứ gia vị với vẻ khó hiểu.
Bị Thời Tuế giật lấy, đổ ầm ầm vào nồi: “Cho nhanh đi, em ăn nhãn hiệu này 20 năm rồi, có chết ai đâu.”
Lời nói bạt mạng của cô khiến Yến Thính Lễ trừng mắt lạnh lùng.
Thời Tuế chớp mắt, lập tức đứng nhón chân hôn lên má anh.
“Thính Lễ ca ca nấu ăn giỏi quá.”
“Thơm lắm.”
Yến Thính Lễ im thin thít.
Sau bữa ăn, Yến Thính Lễ vẫn tỏ ý định ở lại.
Thậm chí còn bảo thư ký mang máy tính đến để xử lý công việc tồn đọng, nhất quyết không chịu về.
Cứ thế cho đến tối khi bố mẹ cô trở về, đêm khuya buộc phải đi thì anh mới chịu rời đi.
Chủ nhật lại lặp lại như cũ.
Sáng sớm Thời Tuế đang ngủ say, Yến Thính Lễ thẳng thừng bước vào, thậm chí còn tự mang theo đồ ngủ, thay xong liền nằm bên cạnh cô.
Hành động “xâm nhập tư gia” này của Yến Thính Lễ tiếp diễn đến giữa tháng 11 khi mùa mua sắm qua đi, bố mẹ cô sắp có ngày cuối tuần rảnh rỗi.
Trước thềm mùa mua sắm, vào thứ bảy cuối cùng, Yến Thính Lễ nằm bên cạnh cô.
“Anh muốn kết hôn.”
“Tuế Tuế.”
“Anh muốn kết hôn, anh muốn ngủ với em một cách đường hoàng.”
“Và làm mỗi ngày.”
Không thể tiếp tục sang ngủ nhờ, Yến Thính Lễ vô cùng bất mãn.
Đè cô xuống, liên tục thì thầm bên tai.
Dùng từ “muốn”.
Không hẳn là ép buộc, nhưng ánh mắt khao khát như muốn thiêu đốt cô.
Anh như muốn ấn đầu cô xuống, thay cô đồng ý.
Thời Tuế quay mặt đi, ổn định tâm thần: “Không được, vẫn quá sớm, em chưa chuẩn bị tinh thần.”
Yến Thính Lễ mím môi, khí áp thấp tỏa ra khắp người.
Đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm, lại mang theo sự áp chế của kẻ ám ảnh.
Dường như sắp mất kiểm soát.
Thời Tuế không khách khí, búng tay vào trán anh: “Anh bình thường chút đi.”
Yến Thính Lễ hơi thu liễm.
Cúi mắt xuống, dùng im lặng để gây áp lực.
Thời Tuế chuyển sang cọ má vào anh, bình tĩnh nói: “Em chưa tốt nghiệp, công việc cũng chưa ổn định. Kết hôn sớm quá.”
Khóe môi Yến Thính Lễ nhếch lên châm chọc.
Ánh mắt soi xét từng biểu cảm nhỏ của cô, dường như cho rằng cô chỉ đang viện cớ: “Kết hôn với anh thì tại sao em cần tốt nghiệp, cần công việc ổn định?”
Thời Tuế nghẹn lời.
Khoảng cách và ánh mắt thế tục này, trong mắt anh dường như không tồn tại.
Cô đành nói thật: “Kết hôn là chuyện lớn. Chúng ta cần thời gian thấu hiểu nhau hơn.”
Mối quan hệ của họ mới chỉ cải thiện được một thời gian ngắn.
Yến Thính Lễ nghe xong, lạnh lùng quay người.
Anh không vui, đang kìm nén cảm xúc.
Không phát điên với cô, Thời Tuế sẵn lòng chiều anh chút.
Áp mặt lại gần, thì thầm: “Cộng điểm.”
Trò nhỏ này không còn tác dụng, Yến Thính Lễ lười đáp lại.
Thời Tuế: “Lần này là điểm cộng cho hôn nhân.”
Lông mi Yến Thính Lễ khẽ rung, tiếc là vẫn không có phản ứng mạnh hơn, thậm chí thờ ơ: “Em định treo củ cà rốt trước mặt anh bao lâu nữa?”
Có lẽ gần đây được chiều chuộng nhiều, anh càng ngày càng khó dỗ.
Cần ra đòn mạnh hơn.
Thời Tuế đảo mắt.
Xoay người, ngồi vắt lên người anh.
Vừa đ.è xuống.
Anh lập tức có phản ứng dâm dục tương ứng.
Mí mắt nhấc lên, ánh mắt như muốn đâm xuyên cô qua không khí.
Thời Tuế áp sát thì thầm: “Em hết kỳ rồi.”
“Những chỗ khác, cũng có thể ‘thấu hiểu’ một chút.”
………………………..
Yến Thính Lễ giây lát ngẩn người: “Em—”
Thời Tuế đỏ mặt bịt miệng anh, đường hoàng: “Gần mực thì đen.”
Anh nói toàn lời tục tĩu, ở cùng lâu ngày thì học lỏm cũng đủ.
Yến Thính Lễ ngừng một nhịp, bỗng cười khẽ.
Xương ngón tay siết chặt, bóp eo cô.
………………………………………….
“Vậy bây giờ, cho anh xem em ‘mài’ thế nào.”
“Dùng lực mạnh vào.”
Ở phương diện này, đúng là anh vẫn dâm hơn.
Thời Tuế nhanh chóng đỏ mặt tía tai, cúi gằm đầu xuống.
Yến Thính Lễ cứng rắn nâng mặt cô lên.
Bóp cằm cô hôn: “Không phải muốn ‘hợp’ sao?”
Từ khi về nước đến giờ chưa làm, anh thực sự đã đến giới hạn chịu đựng.
Thời Tuế suýt thét lên trong cổ họng.
Không nhớ đã bao lâu, gần như cả ngày, cũng không đếm được bao nhiêu lần.
Chao đảo.
Như muốn bù lại ba lần một tuần trước đó.
Hoàng hôn buông, Thời Tuế mới uể oải chống tay dậy.
Với lấy điện thoại, nhóm công việc 99+ tin nhắn.
Đang nghỉ ngơi nên cô không muốn xem, ngón tay trực tiếp lướt qua.
Cho đến khi thấy tin nhắn riêng của Lý Đình Ngôn.
Toàn tin nhắn thoại dài.
Thời Tuế nhức đầu, chuyển sang đọc văn bản.
Đại khái trưa nay Triệu Sanh họp trực tuyến, nội dung là tiến độ dự án thay đổi, phim phải nộp sớm, cả nhóm phải tăng tốc.
Cô và Lý Đình Ngôn được phân công việc, phải hoàn thành chỉnh sửa cuối tuần để sáng thứ Hai họp.
Tin cuối cùng khi chuyển văn bản, tay Thời Tuế run nhẹ.
Giọng Lý Đình Ngôn vang lên trong phòng ngủ trống vắng: “Tuế Tuế, ngày mai chúng ta gặp ở quán cà phê, cùng nhau—”
Phần sau bị Thời Tuế vô thức ngắt.
Tiếc là hơi muộn.
Đã làm phiền giấc ngủ chập chờn bên cạnh.
Yến Thính Lễ nhấc mí mắt.
Hai người nhìn nhau trong chớp mắt.
Khóe môi anh lạnh lùng, chống tay dậy với vẻ lười biếng, nghiêng đầu hỏi: “Tại sao phải ngắt? Có gì anh không được nghe à?”
Nhận ra mình phản ứng thái quá, Thời Tuế cũng hối hận trong lòng: “Em sợ làm phiền giấc ngủ của anh.”
“Mỗi lần đánh thức anh đều là em,” Yến Thính Lễ lạnh lùng nói, “em có biết sợ là gì không?”
Thời Tuế bất lực giải thích: “Người này là đồng nghiệp của em, công ty đột xuất tăng ca, cậu ấy cần trao đổi công việc.”
Yến Thính Lễ khẽ “hừ” một tiếng: “Tăng ca cần hẹn riêng quán cà phê?”
“Cậu ấy cũng là thực tập sinh, có lẽ vẫn mang tư duy sinh viên.” Dù sao thời sinh viên làm bài tập nhóm cũng hay hẹn nhau ra ngoài.
Yến Thính Lễ bỗng cười khẽ: “Thực tập sinh? Chỉ là đồng nghiệp, sao em phải bênh vực cậu ta?”
Thời Tuế: “Em chỉ đang nói sự thật.”
“Cậu ta tên gì?”
Thời Tuế không biết Yến Thính Lễ định làm gì, liệu có lại như với Phương Hoành Cảnh, liên lụy người vô tội hay không.
Cô thận trọng né tránh: “Chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi.”
Rõ ràng, câu trả lời của cô không làm anh hài lòng.
Yến Thính Lễ toàn thân toát ra khí chất nguy hiểm, giọng điệu băng giá: “Mới mấy ngày anh không để mắt, đã có người mới rồi?”
Cái chất bướng bỉnh vô lý của anh lại có dấu hiệu quay về.
Mỗi khi bên cô xuất hiện bất kỳ người khác giới nào, anh đều phát bệnh ở mức độ khác nhau.
Thời Tuế cảm thấy ngột ngạt trong lòng.
Cô tự nhủ phải bình tĩnh, phải kiên nhẫn.
Nhưng áp lực tái xuất này khiến cô sống lại cảm giác ngạt thở như ngày xưa, tưởng thành công nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Thời Tuế bình thản nói: “Yến Thính Lễ, anh không thể can thiệp vào công việc và cuộc sống bình thường của em.”
“Cuộc sống bình thường là đi cà phê với người khác giới?” Yến Thính Lễ bóp cằm cô, “Anh chết rồi hay sao?”
Thời Tuế không nhịn được nữa: “Em nào nói sẽ đi cà phê với cậu ta?”
“Với lại có đi cũng là công việc, sao anh luôn nhìn nhận mối quan hệ của em với người khác giới qua lăng kính màu mè vậy?”
Yến Thính Lễ lạnh lùng: “Gọi người mẫu nam với Chu Tú Nghiên, để Phương Hoành Cảnh đút ăn, hẹn hò với Theodore.”
“Anh có oan em việc nào không?”
Ánh mắt anh như vũng nước đóng băng: “Thời Tuế, em chỉ hợp bị nhốt trong nhà, chỉ được nhìn mỗi anh.”
“Em căn bản không có khái niệm giới hạn.”
Yến Thính Lễ hiếm khi nói dài như vậy, khiến Thời Tuế nghẹn đắng không thở nổi.
Lời nói tuôn ra không kịp nghĩ: “Đấy là do anh b.ệnh h.oạn, anh nên đi gặp bác sĩ tâm lý đi.”
Lời vừa thốt ra, cô đã hối hận.
Vì Yến Thính Lễ chớp mắt, biểu cảm trở nên đáng sợ như cơn bão sắp ập tới.