Khó Vượt Qua - Hoài Cố

Chương 31: Chương 31




Lần đầu gặp mặt chính thức ngoài đời giữa Thời Tuế và Theodore, cô chọn bãi biển Santa Monica làm điểm hẹn.

Nơi ấy gió biển mát rượi, buổi chiều ngả dần sang hoàng hôn, mặt trời đỏ rực chìm xuống phía tây. Tản bộ ở đây vừa thư thái, vừa nhuốm màu lãng mạn.

Cũng nhân dịp gặp mặt lần này, Thời Tuế cuối cùng đã ghi nhớ rõ khuôn mặt của Theodore. Là con lai Mỹ – Trung, nhưng ngoại trừ mái tóc bạch kim nổi bật, đường nét gương mặt anh lại mang nhiều vẻ mềm mại đặc trưng phương Đông.

Đặc biệt là đôi mắt đen sâu khi cụp xuống nhìn cô, ánh nhìn ấy khiến đồng tử Thời Tuế như giãn ra, cô bất giác ngẩn người rất lâu.

Rồi Theodore cười. Chỉ một nụ cười thôi, đôi mắt anh liền cong lên thành hình vòng cung, mí mắt sâu.

Khác hẳn với người kia—mí mắt mỏng như chỉ khẽ phủ, mỗi lần cười ánh mắt vẫn lạnh lẽo, chẳng bao giờ chạm đến đáy.

Thời Tuế lập tức bừng tỉnh, nhẹ nhàng cụp mắt, giấu đi biểu cảm vừa thoáng qua.

“Mặc dù anh lớn lên ở Mỹ, nhưng mẹ anh là người Trung Quốc. Tiếng Trung của anh cũng không tệ đâu.”

Theodore vẫn thường dùng tiếng Trung để trò chuyện với cô.

Thời Tuế cười: “Đúng là không tệ.”

Hai người cùng dùng bữa tối thịnh soạn tại một nhà hàng ven biển.

Theodore thể hiện sự lịch thiệp và dịu dàng một cách hoàn hảo, thậm chí còn rất biết cách khiến con gái cảm thấy vui vẻ và thoải mái.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, anh không tiếc lời khen ngợi cô: “Đôi mắt em giống như Aphrodite vậy, là cô gái Trung Quốc xinh đẹp nhất mà anh từng gặp.”

“Đôi mắt anh,” Thời Tuế khẽ cười, nhẹ nhàng nói, “…em cũng rất thích.”

Bầu không khí chung của buổi tối hôm đó khá vui vẻ, Thời Tuế không bài xích việc tiếp xúc với anh. Cho đến trước khi chia tay, Theodore đề nghị cô có thể tặng anh một nụ hôn.

Thời Tuế không đồng ý.

Mặc dù biết rõ trong văn hóa hẹn hò ở đây, nam nữ gặp nhau một lần là hôn và ôm, thậm chí phát sinh quan hệ thân mật hơn, nhưng những điều này đều không áp dụng với cô.

Cô vốn là người tính cách khuôn phép. Huống chi, lần duy nhất trong đời cô vượt quá giới hạn đã gần như đã tiêu hao hết sức lực và năng lượng của cô.

Thế là Thời Tuế bày tỏ với anh thái độ và quan điểm bảo thủ của mình, nghiêng về việc tìm hiểu lẫn nhau trước, xác định mối quan hệ rồi mới có thể có những tiếp xúc xa hơn.

Nếu anh không chấp nhận thì coi như kết bạn, sau này cũng không cần lãng phí thời gian nữa.

Theodore nhìn cô hồi lâu, trong mắt khó giấu vẻ thất vọng.

Tưởng rằng cuộc gặp gỡ này sẽ kết thúc chóng vánh tại đây nhưng không ngờ vài ngày sau, Theodore đưa ra lời mời thứ hai, bày tỏ chấp nhận quan điểm của cô, nguyện ý theo đuổi cô cho đến khi cô bằng lòng thì thôi.

“Ồ, chàng trai này không tệ đâu,” trong video, Chu Tú Nghiên đang đắp mặt nạ, bày tỏ sự khẳng định đối với biểu hiện của Theodore, “Cậu có thể tiếp tục tiếp xúc xem sao.”

Thời Tuế gật đầu: “Vậy thì nghe cậu.”

Chu Tú Nghiên nghe mà buồn cười: “Cái gì mà nghe tớ, có phải tớ tìm đàn ông cho cậu đâu. Thế cậu không thích sao? Không rung động sao?”

Thời Tuế nghĩ một lát, mới chậm rãi nói: “Tớ không ghét anh ấy.”

“Không ghét? Vậy những chàng trai theo đuổi tớ tớ cũng không ghét, nhưng tớ lại không muốn ở bên họ.” Chu Tú Nghiên tiếp tục nói nói, “Cậu có thích anh ấy đặc biệt ở điểm nào không? Đặc điểm gì đó.”

Đôi mắt. Thời Tuế lập tức nghĩ ra câu trả lời này.

Nhưng giây tiếp theo, cô cảm thấy một trận hoảng loạn khó hiểu, nhanh chóng nói: “Có lẽ vẫn là thời gian quen biết quá ngắn, tớ gặp anh ấy thêm vài lần nữa xem sao.” 

“Cũng phải.” Chu Tú Nghiên nói, “Vậy cậu cứ tiếp tục quan sát xem sao.”

Hai tháng sau đó, Thời Tuế lại tranh thủ thời gian gặp Theodore vài lần. Họ cùng nhau đến trung tâm thành phố xem triển lãm tranh, nghe hòa nhạc, hoặc đi dạo chụp ảnh ở công viên quốc gia.

Mỗi lần gặp mặt, Theodore đều đòi cô một nụ hôn. Thời Tuế ban đầu còn có thể kiên quyết từ chối nhưng khi những lần đề nghị ấy trở nên thường xuyên hơn, nhìn thấy ánh mắt tổn thương khi anh nhìn cô khiến cô không khỏi từ chối mềm mỏng hơn.

“Tuế.” Anh đã biết tên tiếng Trung của cô, gọi một chữ, “Có phải em thấy anh không có sức hút không? Anh rất thất bại phải không.”

Thời Tuế nhìn anh với lòng bình lặng như mặt nước, không biết phải nói gì. “Fine.” Theodore nhún vai, sắc mặt không tốt lắm.

Về vấn đề này, quân sư Chu Tú Nghiên kết luận: “Yêu đương là cần một chút rung động sin.h lý, hai cậu ra ngoài chỉ xem triển lãm đi dạo công viên, cậu thử thân mật với anh ta một chút xem sao?”

Thời Tuế: “Để xem đã.” Trong lòng lại dâng lên một nỗi bồn chồn khó tả.

Đến bây giờ, ngoại trừ việc quá muốn tiến thêm một bước ở những phương diện khác thì biểu hiện của Theodore đều không tệ.

Nhưng tại sao cô vẫn không có chút xíu rung động nào muốn tiến xa hơn với anh?

Nhận ra chuyện này chiếm quá nhiều tâm trí, Thời Tuế dứt khoát không nghĩ nữa, lại vùi đầu vào sáng tác.

Rất nhanh đã đến mùa xuân. Cũng vào thời khắc này ở bên kia bờ đại dương, mảng tài chính và công nghệ trong nước đột nhiên bị một tin tức làm nổ tung.

Đầu tháng ba, Trí Liên Future tổ chức nghi lễ rung chuông tại sàn giao dịch Nasdaq của Mỹ, vừa lên sàn, giá cổ phiếu trong ngày đã tăng vọt theo cấp số nhân, giá trị thị trường trực tiếp tiến sát ngưỡng nghìn tỷ đô la Mỹ mà các chuyên gia dự đoán, cuối cùng đạt đến con số kinh ngạc là một nghìn hai trăm tỷ đô la Mỹ.

Cùng ngày, buổi họp báo được tổ chức tại sàn giao dịch Nasdaq.

Chủ tịch đương nhiệm của Trí Liên Future Yến Tắc Thành, cùng phó chủ tịch Tống Khiết và các thành viên chủ chốt trong hội đồng quản trị tham dự buổi họp báo.

Các bước trước đó đều tính là thông thường, toàn bộ hội trường đạt đến cao trào khi Yến Tắc Thành giới thiệu con trai mình, giám đốc kỹ thuật đương nhiệm, tổng giám đốc điều hành của Trí Liên Future – Yến Thính Lễ.

Ánh đèn flash nháy liên tục với tốc độ hàng nghìn lần mỗi giây.

Không vì gì khác, thật sự là khuôn mặt này trẻ đến mức không dám tin.

Không ai ngờ được rằng, một công nghệ mới chấn động thế giới lại xuất phát từ chính bàn tay của chàng trai trẻ đang đứng trước mắt.

Yến Thính Lễ khi xuất hiện, khoác trên mình chiếc áo khoác cách tân màu đen, kiểu dáng cài chéo truyền thống. Ở cổ tay, từng đường thêu kim tuyến mờ ẩn hiện theo mỗi cử động, càng tôn lên vẻ thư sinh thanh tú, cao quý mà khó diễn tả thành lời.

Các phóng viên chen nhau đặt câu hỏi, anh khẽ cười, đôi mắt đen láy bình thản lướt nhìn xuống khán đài: “Feel free, everyone. I will share everything I know and hold nothing back.” (Mọi người cứ tự nhiên đặt câu hỏi, tôi sẽ biết gì nói nấy, không giấu giếm gì hết.)

Việc Trí Liên Future lên sàn không chỉ làm sôi sục toàn bộ sàn giao dịch Nasdaq mà còn gần như vực dậy toàn bộ thị trường chứng khoán A đang ảm đạm.

Tin tức truyền về nước vào rạng sáng đã làm nổ tung trang nhất của vài mục tin tức trong nước, và với tốc độ nhanh như chớp, kéo theo hàng loạt cổ phiếu khái niệm liên quan đến “CN” trong thị trường A tăng trần liên tục.

Tin tức giải trí, video buổi họp báo của Yến Thính Lễ cũng nhanh chóng lan truyền với tốc độ chóng mặt, thiêu đốt toàn bộ mạng xã hội. Giới truyền thông phương Tây thậm chí còn không tiếc lời tung hô, gọi anh là ‘Hoàng tử AI – thiên tài đến từ phương Đông.

Tất cả các tạp chí thương mại hàng đầu, bao gồm cả tổng biên tập các mục tài chính, công nghệ, giải trí, đều dùng hết tài nguyên và thủ đoạn, xếp hàng muốn liên lạc với vị tổng giám đốc Yến trẻ tuổi đang cực kỳ nổi tiếng này.

Thời Tuế hoàn toàn không kịp đề phòng. Lúc nhìn thấy lại khuôn mặt Yến Thính Lễ, là khi Theodore cầm tạp chí Forbes mới nhất, chỉ vào người đàn ông trẻ tuổi trên trang bìa, nửa đùa nửa thật hỏi cô: “Bạn anh nói anh hơi giống người này đấy, Tuế, em thấy sao?”

Lúc đó Thời Tuế đang vẽ storyboard ở bãi cỏ quen thuộc, nghe thấy giọng Theodore nên cô quay đầu lại.

Giây tiếp theo. 

Bút vẽ trong tay Thời Tuế rơi xuống đất, ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt trên trang bìa.

Ngẩn ngơ hồi lâu. Bọn họ đã bao lâu không gặp nhau rồi.

Thời Tuế cố gắng nhớ lại. Không nhớ rõ nữa.

Nhưng chắc chắn là có, rất lâu rồi, rất lâu đến mức khi cô nhìn thấy khuôn mặt này, cô phải tỉ mỉ nhận dạng lại. Người trước mắt và chàng trai trong tấm ảnh cuối cùng dưới đáy CCD kia rốt cuộc có phải là một người không?

Rõ ràng lúc đó anh đến chụp ảnh cũng không nguyện ý, bây giờ lại nguyện ý lên bìa tạp chí.

Trong ảnh, chàng trai không mặc bộ vest cắt may vừa vặn trăm kiểu như một, ngược lại là một chiếc áo kiểu Trung Quốc cách tân màu đen cài chéo, trước ngực thêu móc tinh xảo hình trúc xanh.

Thời Tuế không thể không thừa nhận, loại quần áo này mặc trên người anh thật sự đẹp đến không thể tin được, câu “Hoàng tử phương Đông” trên bìa cũng không tính là khoa trương.

Ánh mắt cô di chuyển xuống dưới.

Nhìn thấy trên đôi chân thon dài mà chàng trai tùy ý đặt xuống, còn có Bình An đang lười biếng nheo mắt nhìn ống kính.

Trên tạp chí thương mại hàng đầu thế giới, anh cứ thế tùy tiện mang theo một con mèo ta nhỏ, cùng nhau lên trang bìa.

Nhìn Thời Tuế cứ ngẩn ngơ nhìn bìa tạp chí hồi lâu, thậm chí cả hốc mắt cũng hơi đỏ lên.

Theodore thấy lạ nên thu tạp chí lại, còn đưa tay vẫy vẫy trước mặt cô: “Này, đừng nhìn nữa, nhìn nữa thì người đàn ông đó cũng không phải của em đâu.”

Thời Tuế hoàn hồn, dụi mắt một cái, sau đó không nói một lời thu hồi ánh mắt. Cô đưa bàn tay trắng nõn ra: “Cho em xem tạp chí một chút.” Theodore: “Không cho.”

Thời Tuế liền thu dọn máy tính bảng đứng dậy.

“Em đi đâu thế?” Đối với sự lạnh nhạt của cô, Theodore càng ngày càng bất mãn, mấy lần muốn từ bỏ nhưng lại nghĩ đến đã lãng phí nhiều thời gian như vậy, cuối cùng bỏ dở càng không đáng.

Sự mâu thuẫn này khiến anh càng thêm bực bội.

Thời Tuế liếc anh: “Đi mua tạp chí.” 

“Anh cho em xem là được rồi.” Theodore nói.

Thời Tuế ngồi xuống lại, lật tạp chí về phía sau.

Những chương phỏng vấn phía sau thường gồm các câu hỏi chuyên môn, hầu hết là bằng tiếng Anh, khiến Thời Tuế có phần khó hiểu. Cô cố gắng đọc hiểu từng câu, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.

Đến những câu hỏi riêng tư cuối cùng, ngón tay cô dừng lại, ánh mắt dừng trên đoạn chữ đó.

Phóng viên: “Con mèo này là do cậu nuôi sao? Thật đáng yêu.” 

“Ừm.” 

“Tên gì vậy?”

 “Bình An.” 

“Ồ? Tên thú vị đấy, có câu chuyện nào đằng sau nó không?” 

“Con trước tên là Tuế Tuế.”

Bởi vì là tiếng Anh, “Tuế Tuế” này cũng đổi thành chữ cái đồng âm “sui sui”.

“Ồ! Tên hay đấy,” phóng viên tiếp tục hỏi, “Vậy Tuế Tuế của cậu đâu rồi?”

“Chạy rồi.” 

“Vậy thì thật đáng tiếc.” 

“Không tiếc, chạy rồi thì bắt lại nhốt vào là được.” 

“Ồ! Cậu thật là thú vị.” 

“Thú vị lắm sao, tôi cũng thấy vậy.”

“Có cần anh nhắc em không,” Theodore bên cạnh buồn chán nói, “Em đã nhìn chằm chằm vào cái tạp chí này nửa tiếng rồi.”

Thời Tuế hoàn hồn, mặt không biểu cảm trả tạp chí cho anh: “Cảm ơn.”

Theodore liền chống tay ngồi dậy từ bãi cỏ, đặt tạp chí và mặt mình cạnh nhau, vẫn không từ bỏ hỏi: “Anh và anh ta thật sự giống nhau sao?”

“Không giống.” Thời Tuế thu dọn túi xách, lơ đãng nói.

“Why?”

“Chỗ nào cũng không giống.” Thời Tuế đi về phía ký túc xá. Nếu thật sự có một chút giống thì cũng không đến nỗi lâu như vậy mà không khiến cô có một chút rung động nào.

Theodore dường như đột nhiên cảm thấy chán nản tột độ. Nhún vai, nhìn cô đi xa: “Này, mai đi biển, đi không?”

Thời Tuế khựng bước một chút, gật đầu đồng ý. Có vài lời cũng phải nói rõ với anh, cô không có cảm giác với anh, không cần lãng phí thời gian nữa.

Đêm đó, Thời Tuế về ngủ một giấc rất dài.

Lại mơ thấy mùa hè ở thị trấn nhỏ đó. Tóc ướt sũng, cả người lôi thôi lếch thếch của Yến Thính Lễ thi ném đá với cô, thắng thì cười rạng rỡ.

Họ ở bụi cây nhặt được Bình An hơn hai tháng tuổi. Anh cố chấp kéo tay cô, nói đây là mèo của hai người.

Bình An bây giờ bao nhiêu tuổi rồi? ——Không nhớ rõ nữa.

Cảnh tượng chuyển đổi. Lại đến ngày mưa năm đó, Yến Thính Lễ đứng trước tòa nhà chính cả ngày với khuôn mặt trắng bệch. Cô nhìn anh từng chút tan biến trong đám đông.

Cuối cùng giấc mơ không biết chuyển đến đâu, xung quanh một mảnh tối đen, cô nghe thấy tiếng xích sắt vang lên, cả người đều không thể động đậy.

Có những đầu ngón tay lạnh lẽo siết chặt cổ cô, Yến Thính Lễ bên tai cô khẽ cười, dùng giọng điệu đe dọa khiến cô sợ hãi nhất nói: “Em còn dám xuất hiện trước mặt anh.”

“Vậy thì cả đời này bị anh xích lại cùng nhau, được không.”

Thời Tuế giật mình tỉnh giấc, mới phát hiện trán đầy mồ hôi, má cũng đầy nước mắt. Tim vừa chua xót vừa sợ hãi, vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc trong mơ.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vừa hửng sáng. Mới hơn bốn giờ sáng mà ánh sáng đã dần tràn ngập bầu trời.

Nắng California rất đẹp, nhưng vào khoảnh khắc này, Thời Tuế đột nhiên vô cùng nhớ tất cả mọi người ở trong nước, nhớ quê hương bốn mùa rõ rệt, mưa mùa hè, tuyết mùa đông.

Muốn trở về bên cạnh bố mẹ, làm một người bình thường đơn giản hạnh phúc nhất. Ngày thường đi làm, cuối tuần ngủ nướng đi dạo phố.

Nơi đó không có mùa hè bất tận nhưng có bạn bè, có người thân.

Còn có. Yến Thính Lễ.

Cô khẽ thì thầm cái tên này trong lòng.

Mặc dù không muốn lặp lại vết xe đổ như trước đây, nhưng có thể trở về nước, ở gần anh một chút, thỉnh thoảng nghe Chu Tú Nghiên và họ kể về tình hình gần đây của anh thì cũng tốt rồi.

“Trông em có vẻ không được khỏe.” Chiều hôm sau, Theodore lái xe đến đón cô, nhướng mày nói với cô.

Thời Tuế đặt tay lên mắt: “Tối qua hơi khó ngủ.” 

“Được rồi.” Theodore nói.

Cuộc đối thoại gần đây của họ là như vậy, Thời Tuế có thể cảm nhận được sự hời hợt của anh, chỉ nghĩ đến việc tìm một cơ hội thích hợp để cắt đứt liên lạc.

Sau khi ăn một bữa tối không mấy ngon miệng, Theodore đề nghị đến quán bar chơi một chút, hát cho cô nghe.

Theodore gọi cho cô một ly rượu nhưng Thời Tuế để đó, không uống một ngụm nào.

Anh vẫn rất hứng thú lên sân khấu đàn hát một bài tặng cô. Trong tiếng đàn piano du dương, tâm trạng Thời Tuế hơi tốt hơn một chút, nguyện ý kết thúc liên lạc với anh một cách dịu dàng hơn.

Ra khỏi quán bar, đêm đã khuya.

Trên ghế lái, Theodore không khởi động xe ngay. Anh nghiêng đầu, đôi mắt đen láy nhìn chăm chú vào mặt cô, nhẹ nhàng nói: “Tuế, chúng ta đã quen nhau được năm tháng rồi.”

“Năm tháng này, anh chỉ tiếp xúc với em, em là cô gái đầu tiên anh nghiêm túc như vậy.” Anh nắm lấy cổ tay Thời Tuế, đặt lên trước ngực mình, “Tình cảm của anh dành cho em thế nào, em còn không biết sao?”

Thời Tuế mím môi, nhàn nhạt nói: “Anh buông em ra trước đi.”

“Anh không buông.” Anh ta mạnh mẽ nói, “Anh muốn hôn em.”

Lời này khiến Thời Tuế khẽ giật mình. Cô cảm thấy trái tim mình lâu lắm rồi mới khẽ rung động một chút, như có lông vũ lướt qua nhưng thoáng chốc rồi biến mất.

Có lẽ sự thất thần của cô bị coi là ngầm đồng ý. Ánh mắt Theodore tối sầm lại, nghiêng người tiến lại gần.

Thời Tuế nhìn anh chậm rãi tiến đến, không né tránh ngay. Cô cũng thật sự hơi tò mò, bản thân mình rốt cuộc có thể chấp nhận sự thân mật của một người con trai không ghét hay không.

Cho đến khi cô ngửi thấy mùi mồ hôi lẫn thuốc lá trên người khi anh tiến lại gần.

Mùi lạ lẫm khó tả này khiến Thời Tuế nhíu mày ngay lập tức, vô thức bài xích: “Không.”

Nhưng một ánh đèn chói lóa còn nhanh hơn cả giọng nói của cô, ánh đèn trắng như lưỡi dao rọi thẳng vào. Cô bị chói đến mức dùng tay che mắt, quay đầu lại nhưng không nhìn rõ gì cả.

Chỉ nghe thấy trong tiếng gầm rú của động cơ, một chiếc siêu xe màu đen với tốc độ không kiêng nể gì lao thẳng về phía này.

Năm trăm mét, ba trăm mét, một trăm mét. Mang theo một sự điên cuồng bất chấp tất cả.

“Fuck,” Theodore vội vàng khởi động rồi vặn vô lăng, kinh hoàng thốt ra tiếng Anh, “Who let this lunatic here?” (Thằng điên nào ở đây vậy?)

Động tác của anh vẫn chậm một bước, mắt thấy sắp đâm vào, Thời Tuế che mắt, hét lên đến nghẹn cả họng.

May mắn là chiếc siêu xe kia dường như đã tính toán kỹ lưỡng, vào giây cuối cùng hơi lệch hướng một chút, lướt qua xe của họ.

Tiếng ma sát chói tai và the thé, phát ra âm thanh rợn người.

Thời Tuế bịt tai lại. Đợi đến khi tiếng gầm rú xa dần, chiếc siêu xe quẹo một cái, biến mất trong màn đêm.

Nhưng mãi rất lâu sau, nhịp tim của cô nhảy lên tận cổ họng vẫn chưa bình tĩnh lại, con ngươi mở to nhìn về phía trước.

Vừa rồi có khoảnh khắc cô thật sự cảm thấy chỉ cách cái chết một tích tắc. Chiếc xe đó thật sự muốn cùng họ đồng quy vu tận.

Ở Mỹ nhiều kẻ điên thật, cô càng muốn về nhà hơn – Thời Tuế nghĩ.

Theodore xuống xe, nhìn chiếc xe bị trầy một mảng sơn lớn, không ngừng chửi rủa.

Thời Tuế trấn tĩnh lại, xuống xe. Cô không còn chút sức lực nào để tiếp tục nữa rồi nói với Theodore: “Em không có cảm giác với anh, chúng ta dừng lại ở đây thôi.”

Sắc mặt Theodore càng tệ hơn. Đạp mấy cái vào xe, liên tục chửi mấy tiếng “fuck”, không biết là đang chửi cô hay chửi cái xe kia.

Thời Tuế càng thêm chán nản, đi ra khỏi con phố quán bar rồi bắt taxi về trường.

Sau khi cô đi, Theodore lại quay về quán bar. Tay guitar quen thuộc của anh đến hỏi: “Sao rồi, vẫn chưa tán đổ được à?”

“Đừng nhắc nữa, gặp phải một bà sơ,” anh ta đạp một cái vào ghế, “Người thì không ngủ, còn lãng phí bao nhiêu thời gian.” Xung quanh vang lên tiếng cười nhạo.

Theodore càng nghĩ càng không cam tâm, uống vài ly rượu, càng khó kiềm chế d.ục vọ.ng, liếm môi nói: “Lâu lắm rồi không gặp được em nào thuần khiết như vậy, ngủ chắc chắn sướng lắm.” 

“Cậu muốn ngủ cũng không được đâu, rượu người ta còn không thèm uống.” Nghĩ đến Thời Tuế gần như bất khả xâm phạm, Theodore bực bội lại đạp một cái vào ghế.

Đến tận khuya, Theodore mới say khướt ra khỏi quán bar.

Phố sau quán bar đâu đâu cũng là tiếng nhạc xập xình, còn có người say xỉn nằm vật vạ bên đường.

Dựa vào xe hút một điếu thuốc, anh ta vứt tàn thuốc xuống.

Vừa quay người, anh ta liếc thấy chiếc siêu xe kia—loại xe trên toàn thế giới chỉ có vài chiếc, anh ta không nhận nhầm được.

Trong mắt Theodore lóe lên vẻ hung ác, vừa định bước tới.

Sau lưng truyền đến một giọng Anh khó chịu, quỷ dị nhẹ nhàng vang lên: “Are you looking for me?” (Anh có vẻ đang tìm tôi à?)

Theodore đột ngột ngẩng đầu, và khi nhìn thấy sau lưng, không biết từ lúc nào một người đàn ông đã đứng đó.

Áo sơ mi đen, dáng người cao ráo hiếm thấy. Khuôn mặt lại ẩn trong bóng tối, không nhìn rõ, chỉ thấy một đoạn cằm da trắng lạnh.

Theodore xắn tay áo lên: “Chính là mày phá hỏng chuyện tốt của tao, còn làm trầy xe của tao à?”

Người kia khẽ cười một tiếng: “Mày nên cảm thấy may mắn, ‘chuyện tốt’ của mày không thành công.” 

“Nếu không, không chỉ là xe của mày hỏng đâu.”

Giọng điệu của người đàn ông này có thể nói là lịch sự, nhưng Theodore lại cảm thấy lạnh lẽo, như một con rắn độc bò dọc sống lưng, lè lưỡi phì phò vào cổ anh ta.

“Mày muốn làm gì?”

“Hỏi mày vài câu nhỏ thôi.” Theodore thận trọng nhìn anh.

“Vừa rồi tay nào chạm vào cô ấy?” Theodore cười lạnh: “Liên quan gì đến mày?”

Người kia lại cười, mang theo một sự vui vẻ phấn khích nào đó. “Cũng tốt.” Anh vừa gật đầu vừa khẽ lẩm bẩm, “Vậy thì cùng nhau phế đi.”

Theodore còn chưa kịp phản ứng lại ý nghĩa kinh khủng trong lời nói của anh thì đã bị người đàn ông từ trong bóng tối bước ra đá ngã xuống đất.

Rượu trong bụng cuộn trào, anh ta gần như muốn nôn ra ngay lập tức.

Người đàn ông rõ ràng đã trải qua huấn luyện chiến đấu bài bản, hơn nữa còn hiểu rõ cơ thể người. Ra tay vừa nhanh vừa hiểm, toàn nhắm vào những chỗ đau nhất trên người mà dùng sức.

Theodore gần như không có sức chống cự, đừng nói đến phản công.

Cho đến khi tay phải của anh bị người ta dùng đế giày giẫm lên đất. “Wait!” Anh ta vội vàng nói, “Là tay trái! Tao dùng tay trái.”

“Thật sao,” người kia chậm rãi nói, mang theo chút khó xử, “Nhưng tao lại không thích tay phải của mày.” Thậm chí còn ngồi xuống, dùng một giọng điệu kỳ lạ nói: “Dài lắm sao?”

Anh nghiêng đầu đánh giá một chút, gật đầu: “Có vẻ là khá dài.” 

“Ghét quá.” Giọng điệu uể oải.

Theodore nghe anh ta lẩm bẩm một mình, cảm thấy người này phần lớn là có bệnh.

Giây tiếp theo, anh liền phát ra tiếng kêu đau đớn chói tai.

Ngón tay bị giẫm lên đất, đế giày người kia nghiền đi nghiền lại, giọng nói lại trở nên nhẹ nhàng: “Vậy thì phạt mày một năm không được chơi piano nữa.”

Theodore chưa từng thấy loại người điên này, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển muốn tự cứu. “Tuế? Có phải mày đến đây vì Thời Tuế không?”

Lời vừa ra khỏi miệng. Người kia giẫm càng mạnh hơn, khẽ hỏi anh ta: “Ai cho phép mày gọi tên cô ấy?”

Á á á đồ thần kinh! Toàn thân Theodore đều đau đớn, thần kinh cũng bị giày vò đến gần như suy sụp, mang theo tâm lý đồng quy vu tận hét lên: “Có phải mày rất quan tâm đến cô ta không? Ha ha ha ha! Vậy thì mày không biết rồi, tao vừa ngủ với cô ta xong, trên giường của tao, dâm đãng—á!”

Người kia đạp một cước vào bụng dưới anh ta. Còn chưa kịp kêu đau, trên trán đã lạnh lẽo một vật gì đó, hơi thở Theodore gần như ngừng lại, ngước mắt nhìn họng súng kề sát da đầu.

Cũng vào lúc này. Anh ta cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông, không dám tin mà ngây người.

Chính là dùng khuôn mặt giống hệt như trên tạp chí “Forbes”, đôi mắt đen láy hơi cụp xuống, ánh mắt nhìn anh ta như nhìn người chết.

Tất cả biểu cảm trên mặt anh ta biến mất, nghiêng người, ghé sát tai anh ta. “Mày nói thêm một câu nữa, tao cũng không chắc chỗ này của mày có còn không đâu.”

Trong khoảng lặng, kèm theo tiếng lên đạn, người kia bên tai anh ta phát ra một tiếng âm u.

“Bùm.” 

“Nổ rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.