Tháng mười mùa thu vàng, sau Tuần lễ Vàng, khuôn viên trường đại học A lại trở nên náo nhiệt.
Buổi chiều thứ hai là môn tự chọn, vài giây trước khi chuông reo, Tiết Tĩnh và Lâm An Nhiên mới thở hổn hển đến lớp.
Không có Thời Tuế, cả hai người họ đều ngủ say như chết, chuông báo thức reo mấy lần cũng không biết, mới khai giảng một tháng mà đã đi trễ ba lần.
“Bịch” một tiếng, Tiết Tĩnh đặt ba lô xuống, vỗ ngực thở dài: “May quá may quá, kịp rồi.”
Tô Hân đã giữ chỗ cho họ từ lâu nhích sang bên cạnh, hừ lạnh: “Lần sau còn muộn như vậy là không giữ chỗ cho nữa, ra hàng đầu ngồi đi.”
“Đừng có nhỏ mọn thế chứ.” Tiết Tĩnh vừa nói vừa ném mấy gói đồ ăn vặt nhỏ sang tay Tô Hân.
“Một gói tận hai trăm calo,” Tô Hân liếc nhìn lượng calo ghét bỏ, “Tớ không ăn đâu.”
“Không ăn cậu đừng có cầm chứ.” Tiết Tĩnh biết cô nàng lại bắt đầu miệng chê nhưng lòng thích.
Tô Hân hừ một tiếng: “Đã đưa ra là của tớ rồi, tớ muốn nhận thì nhận.”
“Xì, cái đồ…”
Hai người cứ qua lại cãi nhau. Lâm An Nhiên bị ồn ào đến váng đầu, bịt tai than thở lần nữa: “Nhớ Tuế Tuế quá.”
Vốn dĩ Thời Tuế ngồi giữa họ, luôn có thể vài câu dỗ dành hai cô chị này vui vẻ.
Quan trọng nhất là có Thời Tuế, họ sẽ không đi trễ.
Phòng ngủ cơ bản rất sạch sẽ, nước nóng cũng luôn đầy bình.
Thời Tuế còn trồng mấy chậu cây xanh nhỏ ở ban công, lá xanh mướt tràn đầy sức sống đón gió, nhìn thôi đã thấy thư thái.
Bây giờ cây xanh cũng úa vàng rồi, cô và Tiết Tĩnh tưới nước bón phân thế nào cũng không cứu lại được.
Bốn chữ này trực tiếp khiến sắc mặt Tiết Tĩnh thay đổi, cô nàng đặt mạnh hộp bút xuống, lạnh nhạt nói: “Đừng nhắc đến cậu ấy nữa, ra nước ngoài là biệt vô âm tín, không liên lạc được, căn bản không coi chúng ta là bạn bè mà.”
Nghe vậy, Tô Hân bên cạnh nghiêng đầu nhìn cô nàng, khẽ mở miệng, vừa định nói gì đó thì chuông vào học reo lên.
Một tiếng bước chân không nhanh không chậm lẫn vào đó, dần dần tiến lại gần.
Để giữ chỗ cho Tiết Tĩnh và Lâm An Nhiên, Tô Hân trực tiếp bá đạo chiếm trọn hàng ghế cuối cùng, cũng dẫn đến việc bên cạnh cô nàng vừa hay còn một chỗ trống—
Có người chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cô.
Tô Hân có dự cảm không lành nên liền quay đầu lại, sau khi đối diện với đôi mắt như cười như không của Yến Thính Lễ nhìn cô, da đầu cô căng ra, theo phản xạ lùi về sau, trực tiếp dính sát vào Tiết Tĩnh.
“Lâu rồi không gặp,” anh vờ như không thấy động tác phòng bị của cô, khóe môi cong lên chào hỏi, “Bạn học Tô xinh đẹp.”
Câu “xinh đẹp” mang đầy vẻ trêu chọc này, Tô Hân không đọc ra chút ý khen ngợi nào mà ngược lại mang theo vẻ chế giễu quỷ dị, âm u.
Thầy giáo trên bục đã bắt đầu giảng bài, xung quanh cũng sáng sủa. Tô Hân miễn cưỡng trấn định lại, không để ý đến lời chào hỏi của anh, mắt không rời nhìn lên bảng đen.
Ngược lại, Tiết Tĩnh bên cạnh không hiểu chuyện gì nhìn Yến Thính Lễ, quay đầu bát quái huých tay Tô Hân, nhỏ giọng nói: “Trời ạ, cậu thành công rồi? Anh ấy bây giờ đến theo đuổi cậu ngược lại hả?”
Tô Hân đau khổ nhắm mắt: “…”
Đúng vậy, đến đòi mạng rồi.
May mắn là cả tiết học, Yến Thính Lễ không có hành động thừa thãi nào.
Anh cực kỳ yên tĩnh ngồi đó, hơi thở cũng nhẹ đến mức gần như không nghe thấy.
Tô Hân thật sự không nhịn được, hơi nghiêng mắt liếc nhìn một chút. Thấy làn da trắng như sương tuyết của anh và đôi môi không thấy chút máu nào.
Đây thật sự không phải là ốm sao?
Trong lòng cô có chút kinh ngạc. Chia tay một cái là mất luôn nửa cái mạng rồi à?
Dường như cảm nhận được ánh mắt dò xét của cô, Yến Thính Lễ chậm rãi quay mặt, chậm rãi nở một nụ cười dịu dàng.
Đáng sợ quá. Tô Hân rùng mình một cái.
Không lẽ thật sự muốn truy sát cô sao? Tô Hân càng nghĩ càng hoảng, thật sự ngồi không yên, giữa giờ giải lao còn chạy vào nhà vệ sinh bình tĩnh lại.
Sau khi cô rời đi, ở giữa trống ra một chỗ.
“Lâu rồi không gặp, bạn học Tiết.” Đột nhiên bị gọi tên, Tiết Tĩnh đặt cốc nước xuống, “…Ừm?”
Cô cảm thấy có chút ngạc nhiên, xem ra Yến Thính Lễ thật sự rất thích mỹ thuật, liên tiếp hai học kỳ đều chọn lớp của khoa họ.
Yến Thính Lễ mỉm cười với cô, giọng điệu bình thường hỏi: “Thời Tuế đâu, trước đây các cậu luôn cùng nhau đi học, sao không thấy cô ấy nữa?.”
Nhắc đến Thời Tuế, sắc mặt Tiết Tĩnh tối sầm lại: “Cậu ấy đi nước ngoài trao đổi rồi.”
“Vậy sao, đi đâu vậy?”
“Anh.”
“Ồ.” Anh chống cằm như rất tò mò hỏi, “Sao lại chọn Anh nhỉ?”
“Không biết nữa, thật ra chúng tớ cũng thấy rất kỳ lạ.”
“Ồ? Không hỏi nguyên nhân sao?”
“Sau khi cậu ấy đi, chúng tớ không liên lạc một thời gian rồi, WeChat cũ của cậu ấy cũng không dùng nữa. Chắc là đổi số rồi, muốn liên lạc cũng không liên lạc được.”
Khóe môi Yến Thính Lễ thoáng hiện một nụ cười lạnh nhạt: “Thật nhẫn tâm.”
Mặc dù Tiết Tĩnh cũng rất buồn nhưng vẫn không muốn người khác nói Thời Tuế không tốt, liền giải thích: “Có lẽ là có nguyên nhân gì đó, Tuế Tuế không phải là người như vậy.”
“Vậy sao.” Anh rũ mắt, giọng điệu nhàn nhạt, “Cô ấy chọn trường, không thương lượng với các cậu sao?”
“Có chứ.” Đối với sự biến mất đột ngột của Thời Tuế, Lâm An Nhiên cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ, không nhịn được chen lời, “Nhưng bọn tớ đều không ngờ cậu ấy sẽ đi Anh, bởi vì ban đầu cậu ấy điền giấy tờ đều là trường ở Mỹ.”
“Mỹ?” Anh hơi nhướng mày.
“Đúng vậy, Tuế Tuế có phải còn nói rất thích nắng California đúng không?.” Lâm An Nhiên nhớ ra gì đó rồi hỏi Tiết Tĩnh, “Vậy tại sao lại đi Anh? Cậu ấy có nói với cậu không?”
Lời vừa dứt, Yến Thính Lễ đột nhiên phát ra một tiếng cười. Tiếng cười mang theo một niềm vui gần như run rẩy khiến Tiết Tĩnh không nhịn được ngẩng đầu.
Nhìn ngón tay thon dài của anh gõ nhẹ lên mặt bàn, vừa gõ vừa lẩm bẩm như suy nghĩ: “California, California sao.” Khóe môi cũng cong lên lớn hơn, mang theo một niềm hoan lạc bình tĩnh.
Anh đột nhiên đứng dậy, mắt cũng cong lên, chậm rãi nói: “Cảm ơn hai cậu.” Đã giúp anh tiết kiệm rất nhiều phiền phức.
Nếu không thì bắt Tô Hân uy hiếp Tô Diệp, khó tránh khỏi làm tổn hại tình thầy trò.
Anh vừa đi vừa chạy ra ngoài, vừa hay lướt qua Tô Hân đang bước vào.
Cô nàng cứng đờ, đang lo lắng Yến Thính Lễ sẽ tính sổ với mình thế nào thì anh ở phía đối diện lại vui vẻ nhìn cô nàng một cái: “Tha cho cô rồi, lucky girl.”
Tô Hân khó hiểu đứng tại chỗ một lúc.
Trở lại lớp học, Tiết Tĩnh và Lâm An Nhiên cả hai mặt vẫn còn ngơ ngác. “Sao vậy?” Tô Hân hỏi.
“Kỳ lạ quá, bọn tớ còn đang nói chuyện thì Yến… anh ấy đột nhiên bỏ đi.”
Đột nhiên phản ứng lại điều gì đó, con ngươi Tô Hân rung lên, kéo tay Tiết Tĩnh hỏi: “Vừa nãy Yến Thính Lễ nói gì với các cậu?”
Tiết Tĩnh có chút ngơ ngác: “…Hả?”
“Anh ta có phải hỏi các cậu về Thời Tuế không?”
“…Sao cậu biết?”
Tô Hân không kịp giải thích: “Các cậu đã nói gì?”
Lâm An Nhiên liền kể lại sự thật: “Sao vậy? Có gì không thể nói sao…”
Tô Hân hít sâu một hơi: “Không sao, không liên quan đến các cậu.” Dù sao bọn họ cũng không biết gì.
Trăm kế ngàn đoan không bằng một sơ hở, đối với loại người điên như Yến Thính Lễ, bất kỳ sơ hở nào cũng có thể dẫn đến thất bại hoàn toàn.
Cô xoa xoa thái dương. Nhớ đến việc mình đã vỗ ngực hứa với Thời Tuế, chỉ cần cô không muốn, Yến Thính Lễ cả đời này cũng không tìm thấy cô ấy. Bây giờ mới thời gian ngắn như vậy, mà anh đã biết nhiều như thế.
California. Lẽ nào Thời Tuế thật sự ở California sao?
Tô Hân đau đầu như búa bổ, khổ sở đợi đến khi tan học mới lập tức chạy đến văn phòng của bố.
Cô đối với bạn bè vô cùng nghĩa khí, chuyện đã hứa nhất định sẽ làm được. Nếu cuối cùng vẫn không thể giúp Thời Tuế thoát khỏi sự khống chế của Yến Thính Lễ, còn khiến Thời Tuế phải rời xa quê hương chạy trốn xa như vậy, vậy thì cô còn mặt mũi nào mà ăn nói.
“Phải làm sao đây,” Tô Hân ôm cánh tay Tô Diệp, không ngừng nói, “Yến Thính Lễ cái tên thần kinh này, đáng sợ quá. Bố, bố nhất định không được để anh ta tìm thấy Tuế Tuế, nếu không không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.”
Tô Diệp cũng nghe mà nhíu mày: “Thằng nhóc này, đúng là xem thường nó rồi.”
“Vậy phải làm sao đây bố?”
Tô Diệp bình tĩnh vỗ vỗ tay cô, cười lạnh: “Bố ở Mỹ bao nhiêu năm rồi? Tay nó dài đến đâu mà qua được bố? Bố có một vạn cách, khiến nó từ bỏ cái ý nghĩ đó.”
Ngông cuồng như vậy, dù không phải vì cô bé kia thì mình cũng phải dằn mặt cái sự ngông cuồng và sắc sảo của thằng nhóc này.
Nói cho nó biết, trên đời này chuyện nó không làm được, người nó không tìm thấy nhiều vô kể.
Ít nhất là bây giờ. Yến Thính Lễ không chịu mài giũa tính tình cho tốt thì đừng hòng trèo qua Ngũ Chỉ Sơn của ông.
–
Nếu bảo Thời Tuế miêu tả cuộc sống du học ở California, có lẽ đó là một cuộc thí nghiệm hỗn hợp giữa “bùng nổ ý tưởng và cà phê tiếp sức”.
Bảy giờ rưỡi sáng, cô sẽ bị ánh nắng mặt trời đánh thức ở tầng hai ký túc xá, dù sao thì California cũng không bao giờ keo kiệt ánh nắng.
Lười biếng mặc áo hoodie, đi đến quán cà phê trong trường. Trong khi đợi cà phê xay tay, nghe cuộc trò chuyện ở bàn bên cạnh: “Tối qua cậu làm hoạt hình stop-motion đến mấy giờ?”
“…Năm giờ, đầu nhân vật chính của tớ rớt ra, gắn lại mất ba tiếng.”
Thời Tuế nghe mà khẽ bật cười. Tiếng Anh của cô đã đủ để cô nghe hiểu phần lớn các đoạn hội thoại tiếng Anh.
Tiếng Anh Yến Thính Lễ dạy nghiêng về giọng Anh, đôi khi ngữ pháp sẽ phức tạp hơn, giọng Mỹ thì đơn giản dễ hiểu.
Nhận ra mình đang thất thần, lại nghĩ đến người đó. Thời Tuế vội lắc đầu, gạt bỏ tạp niệm.
Lấy cà phê xong, cô đi ngang qua hành lang, ánh nắng phản chiếu bóng dáng cô. Bên cạnh tường dán đầy những tác phẩm “Triển lãm ý tưởng chớp nhoáng nửa đêm” do sinh viên tự tổ chức, Thời Tuế cảm thấy mới lạ dừng lại xem.
Chín giờ sáng, cô chậm rãi bước vào lớp học. Lớp học ở đây không bao giờ thiếu sự va chạm và trao đổi ý tưởng, giáo sư sẽ mặt đối mặt, ngậm bút chì dí dỏm nhận xét bài tập của cô: “Nhân vật phản diện em vẽ, ánh mắt vẫn chưa đủ ‘dịu dàng giết chết khán giả’.”
Thời Tuế liền nhanh chóng lấy sổ phác thảo ra sửa. Sửa xong trong nửa tiếng, nhận được lời khen không tiếc lời của giáo sư: “Ồ, một tác phẩm vĩ đại.”
Lịch học ở đây không nhiều như trong nước, thiên về sáng tác cá nhân nhiều hơn. Buổi chiều, Thời Tuế sẽ ôm cốc cà phê chưa uống hết, cắm đầu vào chỗ làm việc, xung quanh toàn là tiếng ồn ào của dựng hình 3D, như là tiếng ồn trắng dịu dàng.
Cô trợ lý tóc vàng nhanh nhẹn cũng sẽ đột nhiên xuất hiện, nhận xét tác phẩm của cô: “Cảnh áp chót trong storyboard của em như bị táo bón ấy.”
Thời Tuế đã dần quen với kiểu hài hước Mỹ này, thậm chí còn từ sự lúng túng ban đầu đến bình tĩnh đáp lại: “Vậy em cố gắng ‘rặn’ ra nhé.” Thành công nhận được ánh mắt ghét bỏ lại cạn lời của trợ lý.
Buổi tối khuôn viên trường càng náo nhiệt hơn. Đến gần nhà ăn, còn có thể thấy sinh viên câu lạc bộ âm nhạc phong cách cyberpunk đang chơi ukulele.
Rạng sáng trải thảm trong ký túc xá sửa phân cảnh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng saxophone ngẫu hứng từ ngoài cửa sổ, có lẽ lại là một nghệ sĩ điên nào đó mất ngủ.
Mặc dù phần lớn thời gian Thời Tuế vẫn ở một mình nhưng mỗi khoảnh khắc của cuộc sống mới đều khiến cô cảm thấy muôn màu muôn vẻ.
Bởi vì cảm giác mới lạ này nên không bao giờ biết khoảnh khắc tiếp theo sẽ có chuyện gì mới mẻ xảy ra, khiến cô luôn giữ được sự mong đợi vào cuộc sống.
Thời Tuế liên lạc với bố mẹ, cơ bản nửa tháng một lần.
Cô vẫn không dám liên lạc nhiều, bởi vì mấy lần trước gọi video với Lê Uyên, giao diện thỉnh thoảng bị giật, sau đó tự động ngắt kết nối.
Loại tín hiệu này khiến Thời Tuế cảm thấy bất an. Sau này lời Tô Diệp cũng chứng thực sự bất an của cô – nếu giao diện bị giật, điều đó có nghĩa là có người đang theo dõi nghe lén, sẽ gây nhiễu tín hiệu.
Đây là sau khi Thời Tuế đến California một tháng, Tô Diệp chủ động liên lạc nói với cô.
Trong điện thoại, đối với vị giáo sư Tô nổi tiếng lẫy lừng này, Thời Tuế bày tỏ lòng biết ơn chân thành.
Nhưng ngay sau đó, Tô Diệp bảo cô trong vòng một tháng này hãy ít ra ngoài, bởi vì Yến Thính Lễ đã tìm ra California.
Tô Diệp đã liên hệ người che giấu thông tin nhập học của cô ở trường, đồng thời cho người thả tin giả, đổi vị trí IP của cô sang bang khác.
Nhưng không ngăn được Yến Thính Lễ đích thân bay đến California, tiến hành tìm kiếm tỉ mỉ từng trường một. “Theo cái kiểu điên cuồng hiện tại của cậu ta,” Tô Diệp cười lạnh, “Làm ra cái chuyện ngu xuẩn này cũng không có gì lạ.”
Thời Tuế nghe mà ngón tay lạnh buốt. Cái cảm giác nghẹt thở khi bị cuốn trở lại, một lần nữa bao trùm lấy cô, dường như ngay cả ánh nắng California cũng nhuốm màu u ám.
Tháng tiếp theo, ngoại trừ những môn học bắt buộc hàng tuần, Thời Tuế đều ở nhà không ra ngoài.
Ngoài ra cô thay đổi cách ăn mặc quen thuộc, mua tóc giả màu vàng, trang điểm theo kiểu “gái hư” Mỹ đang thịnh hành trong trường, khác hẳn với khí chất trước đây.
Tháng mười một ở Los Angeles ánh nắng vẫn dồi dào, chỉ có ban đêm thêm chút se lạnh.
Hôm kia lại thức khuya vẽ storyboard, chiều thứ bảy, trời nhá nhem tối, Thời Tuế mới chậm rãi ra khỏi nhà, ngáp ngắn ngáp dài đi theo con đường nhỏ đến nhà ăn cách đó ba trăm mét tìm đồ ăn.
Trời bắt đầu mưa phùn, Thời Tuế ngẩn người một chút, đưa tay ra hứng, cảm nhận được những hạt mưa mát lạnh. Hàng năm vào mùa khô, lượng mưa trung bình hàng tháng ở California chỉ có hai mươi milimet.
Nhưng hôm nay lại mưa.
Thời Tuế vào nhà ăn, lên tầng hai tìm một góc gần cửa sổ, ăn chiếc bánh mì sandwich vô vị, lười biếng nhìn ra ngoài qua cửa kính.
Đột nhiên, ánh mắt cô khựng lại, lông gáy dựng đứng.
Dưới tòa nhà chính của trường đối diện. Yến Thính Lễ mặc áo khoác đen dựa vào tường không làm gì cả, chỉ là yên tĩnh, tỉ mỉ đứng đó nhìn đám đông.
Đó thường là nơi đông người nhất trong trường. Dù đi đâu cũng phải đi qua đó. Yến Thính Lễ gầy đi rất nhiều, khí chất cả người càng thêm âm u. Có lẽ do vẻ ngoài quá nổi bật, lại đứng đó dầm mưa, có cô gái nhiệt tình tiến lên đưa ô.
Không biết trao đổi gì, sắc mặt cô gái không tốt lắm mà bỏ đi.
Bàn tay Thời Tuế cầm bánh mì sandwich khẽ run. Đầu óc cũng trống rỗng.
Anh tìm ra cô rồi sao?
Thời Tuế không dám nghĩ tiếp, cô kéo vành mũ xuống thấp, lại vuốt lại tóc giả, che đi phần lớn khuôn mặt, chuẩn bị theo đường nhỏ trốn về ký túc xá.
Trời gần như tối hẳn. Thời Tuế vừa định đi thì lại nhìn ra ngoài, thấy Yến Thính Lễ chậm rãi bước đi, quay người rời khỏi.
Cô nhận ra đó là hướng ra cổng trường.
Động tác chuẩn bị về ký túc xá của cô dừng lại, cuối cùng cũng chậm rãi nhận ra, Yến Thính Lễ rất có khả năng vẫn chưa tìm thấy cô.
Nguyên nhân xuất hiện ở đây cũng thật sự chứng thực câu nói của Tô Diệp, đích thân bay đến California, tìm kiếm ngóc ngách từng trường một.
Tốn công vô ích. Hy vọng còn nhỏ đến mức mong manh.
Có thể ép anh đến bước này, chắc chắn đã hết cách rồi.
Thời Tuế mở to mắt. Nhìn anh từng bước biến mất trong đám đông hỗn loạn, trở thành một chấm nhỏ. Cho đến khi không còn nhìn thấy nữa.
Thời Tuế khẽ chớp mắt. Cảm thấy có chất lỏng ấm nóng vô thức chảy xuống rơi trên mu bàn tay. Cô dùng sức lau mặt.
Về đến ký túc xá, người bạn cùng phòng người Nhật Miyeko thấy cô, chủ động bắt chuyện: “Lily, tớ tưởng cậu vẫn còn ngủ chứ, dạo này ngày nào cũng thức đến nửa đêm, ban ngày cũng không ra ngoài.”
Người bạn cùng phòng trước đã chuyển ra ngoài sống với với bạn trai, còn Miyeko mới chuyển đến tháng này.
Thời Tuế tháng này ít ra ngoài, thường xuyên thức đêm ngủ ngày, không thân với cô ấy lắm.
Cô miễn cưỡng lấy lại tinh thần: “Hôm nay dậy sớm.”
“Vậy lúc cậu ra ngoài có thấy hiệp sĩ ma cà rồng ở tòa nhà chính không?”
Động tác Thời Tuế khựng lại, nhìn cô ấy.
“Tớ nói này,” Miyeko đặt tay lên má, “Hôm nay tớ gặp một mỹ nam siêu cấp đẹp trai, anh ấy giống như ma cà rồng lạnh lùng bước ra từ truyện tranh vậy.”
“Hôm nay anh ấy đứng ở tòa nhà trung tâm cả ngày. Tớ đi đi lại lại mấy lần, anh ấy vẫn luôn ở đó, tớ không nhịn được, liền tiến lên hỏi anh ấy có cần giúp gì không.”
Sắc mặt Thời Tuế có chút trắng bệch. “Vậy hai người,” cô liếm đôi môi khô khốc, khàn khàn hỏi, “Nói gì?”
“Tớ chỉ giới thiệu bản thân, rồi hỏi anh ấy đến đây làm gì, định ở lại đến khi nào.”
“Anh ấy nói anh ấy đang tìm một cô gái Trung Quốc tên là Thời Tuế, hỏi tớ có nghe nói đến không,” Miyeko nghĩ một chút, “Anh ấy còn nói anh ấy chỉ ở lại đến khi trời tối, bởi vì cô gái đó chắc chỉ ra ngoài khi trời nắng đẹp.”
Mi mắt Thời Tuế khẽ động, tim lại nhói lên những cơn đau âm ỉ không dứt.
Nhưng lại kèm theo một sự mâu thuẫn mừng rỡ, mừng vì cô chưa bao giờ nói tên tiếng Trung của mình với ai.
“Tớ bảo không có.” Miyeko tiếp tục nói, “Anh ấy lại miêu tả dáng vẻ của cô gái đó, hỏi tớ có thấy bao giờ chưa.” “Nói là tóc đen, dài đến vai, có mái, da rất trắng, mắt rất to.” Miyeko tiếc nuối nói, “Nhưng tớ vẫn chưa thấy bao giờ. Sau đó anh chàng này không thèm để ý đến tớ nữa.”
Thời Tuế ngước mắt, ngơ ngác nhìn khuôn mặt phản chiếu của mình trong gương. Cô đặc biệt dùng phấn nền tối màu, vẽ eyeliner xếch lên, má còn tỉ mỉ phủ một lớp tàn nhang, khác hẳn với những gì Yến Thính Lễ miêu tả.
Miyeko vừa hay mới chuyển đến vào tháng mười một, chưa bao giờ thấy cô trước đây.
Mọi thứ đều trùng hợp đến kỳ lạ. Chỉ thiếu một chút xíu nữa thôi, Yến Thính Lễ đã có thể tìm thấy cô.
Cô rũ đôi mắt cay xè, che giấu đi sự long lanh trong đáy mắt.
Lần này, ngay cả ông trời cũng đang giúp cô. Có lẽ, duyên phận của họ cũng đến đây là kết thúc.
Thời Tuế trở về phòng mình, đóng cửa, nhìn ra ngoài qua cửa sổ.
Mưa đã tạnh, ánh trăng dịu dàng chiếu vào. Anh chắc cũng đi rồi.
Hạ cánh bình an. Thời Tuế khẽ nói trong lòng.
–
“Điên cũng đủ rồi,” Tô Diệp xoay chiếc ghế tựa, ung dung nhìn chàng trai trước mặt vẻ mặt lạnh lùng, gầy đi một vòng lớn, “Tỉnh táo lại chưa?”
Thật ra ông càng muốn hỏi anh. Chịu thua chưa?
Hai tháng trời, dùng cách ngu ngốc nhất, lật tung các trường học ở California vẫn không tìm được người.
Tô Diệp gần như bật cười thành tiếng. Hai mươi tuổi mà đã không biết trời cao đất dày như vậy, không cho chút bài học, thật tưởng mình một tay che trời, không ai trị được.
Yến Thính Lễ ngước mắt, chậm rãi đảo mắt nhìn ông. Sau đó nghiêng người tiến lại gần ông, “Thầy không sợ em ném Tô Hân đến một nơi mà thầy cũng không tìm thấy sao?”
“Vậy cũng phải xem cậu có bản lĩnh đó không.” Tô Diệp lười biếng không thèm ngước mắt, “Đương nhiên, nếu em dám làm gì thì ai biết cô bé Thời Tuế kia sẽ xảy ra chuyện gì.”
Yến Thính Lễ nhìn ông, đáy mắt lạnh lẽo. Cả người gồng mình cố chấp nhưng thật ra đã hết cách rồi.
Tô Diệp nhìn thấu: “Thừa nhận đi, bây giờ em chẳng có bản lĩnh gì cả.”
“Người ta ghét em đến chết, đã bỏ trốn khỏi quê hương xa đến thế rồi, em còn cố chấp níu kéo làm gì? Người ta vốn dĩ chẳng hề thích em, em có cố gắng thế nào cũng chẳng thay đổi được. Có khi họ biến mất chỉ để em tìm kiếm khắp thế giới mà vẫn không chịu xuất hiện.”
“Đi đi đi,” ông vẫy tay đuổi người, “Mau đi đi.”
Ánh mắt rơi trên người mang theo cái lạnh thấu xương. Tô Diệp ngước mặt, nhìn thấy đáy mắt anh đỏ hoe, giống như sói con phát điên.
Sắc mặt lại trắng bệch như giấy, cũng không biết vừa rồi câu nào đả kích anh nặng nề nhất.
Thấy anh im lặng đóng cửa rời đi, văn phòng trở lại yên tĩnh, Tô Diệp mới thu hồi ánh mắt. Cười lạnh: “Tôi còn không trị nổi thằng nhóc nhà cậu sao, luyện thêm vài năm nữa đi rồi đến.”
Năm nay mưa ở Bắc Kinh cũng đặc biệt nhiều. Từng trận mưa thu rơi xuống, nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống đến mức đóng băng, thậm chí còn chưa đến tháng mười hai mà đã có một trận tuyết rơi hiếm thấy.
Cây xanh trước bệ cửa sổ dường như biết đổi chủ, dù chăm sóc thế nào thì lá vẫn dần dần úa vàng, không còn chút sức sống.
Yến Thính Lễ dường như không cảm nhận được, rũ mắt, tiếp tục máy móc phun nước và dung dịch dinh dưỡng vào cây.
Nhạc phim hoạt hình vang lên làm nền. Bởi vì căn phòng quá yên tĩnh mà tiếng nhạc vui vẻ càng làm nổi bật sự trống vắng.
Theo thói quen tưới nước xong là trở về phòng ngủ. Bình An nghịch ngợm trèo lên ghế tựa, ngửi ngửi chồng vé máy bay trên bàn, vừa nghịch ngợm cắn nát mấy tấm.
Yến Thính Lễ nhìn rồi cầm lấy vé máy bay, ánh mắt không chút gợn sóng liếc nhìn Bình An.
Tưởng mình gây ra chuyện, Bình An mắt to nhìn anh rồi tai rụt rè cụp xuống.
Khóe môi Yến Thính Lễ lại chậm rãi cong lên, ngón tay vuốt nhẹ cằm mèo.
“Thật đáng thương.” Anh vừa cười vừa nói, “Mẹ con không cần con nữa rồi.”
Vừa nói, anh rũ mắt, ngón tay máy móc xé vé máy bay, ném vụn giấy xuống đất.
Có gì đó cùng với vụn giấy rơi xuống đất, tí tách vang lên.
Bình An tò mò cúi đầu, lè lưỡi liếm một cái.
Phì.
Mặn mặn, đắng đắng.
Bình An nghiêng đầu, yên tĩnh nhìn anh.
Đột nhiên nhảy lên, tìm một tư thế thoải mái nằm xuống đùi chàng trai, đuôi còn quấn quanh cánh tay anh an ủi một vòng.
Người ơi, đừng cố gắng gượng nữa.
Nỗi buồn trên người anh đã tràn ra rồi.
Khi không chống đỡ được nữa, cứ dựa vào lồng ng.ực rộng lớn của meo meo mà nghỉ ngơi đi.